Chương 468: Khoảng Cách


Cùng đối phương nói tới chuyện của Huân, trong lúc nhất thời Văn Thái Lang cũng không còn bao nhiêu hứng thú, không lâu sau đó hai người mỗi người đi một đường, theo hai phương hướng khác nhau.

Trở lại căn nhà của mình, hắn ngồi ở trên hành lang, nhìn bầu trời sao lấp lánh, trong lòng có nỗi buồn vô cớ.

Bốn năm đủ để cho một người trưởng thành, cũng đủ làm cho một người chân chính thấy rõ được sự khác biệt giữa chấp niệm và hiện thực, lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt ăn trộm đồ, tưởng tượng lúc nào cũng dễ hơn làm.

Thành công chính là kết quả của nhiều năm nỗ lực rèn luyện, tất nhiên ai chẳng có thời gian cuồng vọng tự đại, nhưng nó sẽ từ từ hết, dần dần hiểu rõ cách nghĩ của mình.

Nhớ tới mùa thu bốn năm trước đây, Huân cùng Thiên Vũ Chính Tắc từ Trung Quốc trở về Tokyo, tứ đó về sau cô gái này bắt đầu ẩn cư trong căn nhà nhỏ của mình, thỉnh thoảng mới xuất hiện quét dọn, rèn luyện.

Có khi trời còn chưa sáng, cũng có người nhìn thấy nàng ở trong khu rừng của Nguyệt Trì gia giống như quỷ mị vậy.

Khoảng thời gian đầu, ngày nào cũng như người mất hồn, giữa trưa nàng tới Nguyệt Trì gia ăn cơm, khi trời mưa hoặc tuyết rơi nếu như may mắn thì sẽ có người nhìn thấy nàng ra ngoài, thấy một thiếu nữ u oán ngồi trên hành lang.

Văn Thái Lang cũng đã từng nhìn thấy, trong cơn mưa lớn màu hè, nàng ngồi ở trên hành lang ăn cơm nắm, chậm rãi nhai nuốt, dung hợp với hoàn cảnh xung quanh tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.

Động tác của nàng vô cùng cẩn thận, không hề làm vương vãi một hạt cơm nào, làm cho người khác có cảm giác là nàng đang hưởng thụ bữa ăn, chứ không phải là một phương thức duy trì sự sống.

Mặc dù quái dị nhưng mà ai cũng có cách nghĩ của mình, một cô gái xinh đẹp tới vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi cũng mang tới sự hấp dẫn với người khác, nàng dung hợp với thiên địa,nhưng mỗi động tác của nàng đều chỉ mang ý nghĩ cho một mình nàng.

Ở một cách nghĩ nào đó, nàng chỉ là một động vật đơn thuần, chỉ khi nào hành động người ta mới cảm giác được sự duyên dáng.

Nàng không nói gì, cũng không nói chuyện với ai, cơm nước dần được đưa tới căn nhà nhỏ của nàng, nàng ít xuất hiện ở bên ngoài, chỉ là thỉnh thoảng ngồi ở trên hành lang, hoặc quét dọn trong sân, đứng trong rừng cây, ở trên đỉnh núi nhìn ra xa không biết đang nghĩ gì.

Nàng giống như một trang giấy, lúc đầu còn có mấy chữ, sau đó phai nhạt dần, biến thành một trang giấy trắng thuần khiết, thậm chí những gì người khác nhớ được cũng mất dần đi, giống như là đang bước trên quãng đường tiêu vong.

Một mình nàng tạo nên một cảm giác riêng biệt.

Thiên Vũ Chính Tắc cũng có tới vài lần nhưng cũng bất đắc dĩ, đại khái là bất lực. Hai năm trước, hắn biết ở Trung Quốc đã xảy ra chuyện gì, đêm hôm đó hắn say rượu đi vào trong tiểu viện, đứng trước mặt cô gái trầm lặng nói rất nhiều điều, hắn đánh bạo đưa tay ôm lấy nàng. Huân phất tay tắt đè.

Nhiều người ở trong cảnh tượng này sẽ nghĩ ngay là Huân xấu hổ, nhưng chỉ sau một khắc, thân hình của Thiên Vũ Chính Tắc bị đánh bay ra ngoài, bức tường bao bị đập vỡ, một thiếu nữ đứng bong đêm, sát khí cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, nếu như không phải hắn dùng tay chặn lại trước ngực, thì cỗ lực lượng của nàng sẽ khiến cho hắn nổ tung ngực mà chết.

Đêm hôm đó dưới ánh trăng, hắn ngã trong sân, nhìn thiếu nữ đẩy cửa ra ngoài, đi giầy, yên tĩnh như tử thần đi tới chỗ hắn, khi ánh trăng chiếu lên người thiếu nữ, đám người Văn Thái Lang lấp ở xa đã biết, nàng trở thành một bóng hồng không thể nào tiếp cận.

Thanh mai trúc mã...

Hắn nghĩ tới việc này, từ trên hành lang đứng lên đi tới một gian phòng được bày biện đơn giản, một lúc sau hắn lôi một cái hộp sắt cũ ra ngoài, trong đó có một bức ảnh cũ đã ố vàng.

Dưới ánh sao, cô bé trong hình bé nhỏ so với khung cảnh xung quanh, cô bé không chỉ xinh đẹp mà còn tươi tươi, ảnh chụp đã không còn được rõ.

Từ nhỏ tới lớn đều tiếp nhận huấn luyện Ninja, họ đều vô cùng khô khan, thời gian chụp ảnh không có nhiều, đây cũng chính là bức ảnh duy nhất của Huân.

Hiện giờ hắn có một hi vọng, một hi vọng mãnh liệt, đó là khi còn nhỏ mẹ của Huân đừng có chết đi, có lẽ trước khi Huân đến Trung Quốc, bọn họ đã trở nên thân thiết, khi đó Huân sùng bái hắn, thích hắn, hắn luôn muốn hưởng thụ loại ánh mắt này, thỉnh thoảng còn giúp đối phương đôi chút, huân là một cô bé có thiên phú, khi đó hắn nghĩ như vậy.

Hiện giờ mới cảm thấy, khi đó bản thân hắn chưa chắc đã có thiện cảm với Huân, hắn là một đứa bé quá kiêu ngạo, nếu như ngay lúc đó hắn có thể nhận ra ánh mắt sùng bái kia mà trợ giúp Huân một chút, thì có lẽ cuộc sống bây giờ đã khác rồi.

Cuộc đời chính là như vậy, nó không ngừng thay đổi những dấu ấn trên người mà có lẽ ngay cả bản thân mình cũng không biết được, dấu ấn mất đi, hắn bỏ lỡ, cho dù lúc đó khoảng cách của hai người không quá lớn, hắn đã không còn cơ hội để bù đắp...

"Tá Đằng, Tá Đằng..."

Trong bóng tối, có người ở bên ngoài cất tiếng gọi, hắn suy nghĩ một chút rồi đặt bức ảnh vào trong hộp sắt, ổn định tâm tình, từ trong phòng đi ra ngoài thấy người kia đang muốn đi.

Thấy hắn người kia nói:

"Sao lại không bật đèn, còn tưởng rằng ngươi chưa về."

"Mới về thôi."

"Mọi người đang chờ mình ngươi thôi, đi nói cho chúng ta biết hành động lần này đi, ha ha..."

Người nọ nhỏ giọng nói:

"Chúng ta đã chuẩn bị mấy bình rượu ngon..."

Được huấn luyện cùng với nhau từ nhỏ, quan hệ của Văn Thái Lang với mấy người này không tệ, lập tức cùng với người kia đi tới đó.

Hắn im lặng nghe người nọ nói mấy chuyện trong gia tộc:

"Đám Thanh Dã vẫn chưa về, bên ngoài rất bận rộn, nghe nói cổ phiếu của tập đoàn dệt may Trì Anh tăng điểm, hôm nay vẫn chưa ngừng..."

Trên đường đi, họ đi qua căn nhà nhỏ của Huân, cảnh tượng không giống với những lần trước kia, bên trong tối om, không có ánh đèn, chắc là Huân đã ngủ, hắn nghĩ tới điều này thì hơi thất thần.

Người nọ nhìn sắc mặt của hắn thì nói:

"Vẫn chưa biết chuyện của Huân à?"

"Chuyện gì?"

"Thật sự không biết? Còn tưởng cấp bậc ngươi cao thì biết nhiều, hôm qua Huân đã đi rồi."

"Ngươi nói... cái gì!"

Văn Thái Lang lên giọng, người nọ vừa nghe đã nói tiếp:

"Thì là ra ngoài, nghe nói là đi Tokyo, đã bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy ra ngoài, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta thực sự là muốn đi xem... Thế nào? Ngày mai chúng ta cùng nhau đi chứ?"

Ẩn Sát - Chương #468