Chương 461: Không Được Phép Như Vậy Nữa ...


Bốn năm trước đây, khi chuẩn đoán nguyên nhân căn bệnh đau đầu của mình, Gia Minh đã từng có rất nhiều suy đoán.

Việc xuất hiện khối U thực ra không rõ ràng cho lắm, bởi vì bản thân hắn đang ở trong trạng thái tốt đẹp, đã trải qua rèn luyện, các bệnh thông thường như cảm mạo thường không bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, khi trọng sinh trở lại hơn 10 năm trước, thân thể vẫn là của mình, làm sao lại đột nhiên lòi ra một khối U, điều giải thích duy nhất đó chính là con Phượng Hoàng kia đã động tay chân.

Nếu vậy, lý do vì sao nó lại hạ thủ?

Rất nhiều cách nghĩ, nhưng mà hắn thấy có hai lý do khả thi hơn, thứ nhất đó là hắn trọng sinh trở lại quá khứ hơn 10 năm, tức là sinh mệnh đã có một khoảng thời gian trống rỗng, vì vậy Phượng Hoàng mới làm cho cuộc sống của hắn bị ngưng trệ mấy năm, đảm bảo yếu tố cân bằng.

Nếu như vậy thì quá huyền diệu, vậy thì lý do thứ hai sẽ chắc chắn hơn – hắn biết về y học.

Có một số việc nếu như không hiểu sẽ dẫn tới suy nghĩ lung tung, nhưng cũng bởi hiểu về phương diện này, nó mới ảnh hưởng nhiều tới hắn.

Cái khối U kia, cho dù y học có phát triển thêm 20 năm nữa cũng khó mà trị được, trong khi hiện tại hắn đã trải qua vô số phương tiện chữa trị, lại được đích thân Kelly chẩn đoán.

Hắn đã từng thấy rất nhiều sự tình, cũng đã gặp rất nhiều loại người ở tầng chót của xã hội, cho dù bọn họ thiên tài cỡ nào, thần kỳ tới mới, thậm chí là một Dị năng giả cỡ như Natalie, mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi, thì vẫn bình đẳng về sự sống cái chết.

Hắn đã từng làm sát thủ cả đời, gặp rất nhiều chuyện giống như là hố đen của vũ trụ vậy, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng của nó, cho dù lúc còn sống có khỏe mạnh cỡ nào, nhưng chết luôn vô thanh vô tức.

Bởi vậy ngay cả lưu luyến, hắn cũng không coi sự việc là may mắn, những chứng bệnh nan y thì kiểu gì cũng có phương pháp chữa trị, cho dù không phải là thời gian hiện tại, cho nên hắn vẫn kiên trì.

Nếu như cho hắn có 1 phần vạn cơ hội, hắn vẫn tận dụng nó, nhưng nếu như đó chỉ là việc vô nghĩa, hắn cũng chỉ còn cách chấp nhận số phận.

Đầu năm 2001, hắn đau đầu đến mức không nhịn được nữa, cho nên rời khỏi Nhã Hàm, từ đó về sau do không thể chịu đựng được đau đớn, hắn đã trở nên ngây ngốc, cho tới lúc chậm rãi phục hồi, ký ức trước kia bị mất đi chậm rãi hiện về.

Những nghi vấn cũ của hắn, bây giờ từ từ được giải đáp, dụng ý của con Phượng Hoàng kia trở nên sáng tỏ.

Hóa ra đây chính là một lễ vật.

Cái đêm mà Bùi La Gia vây bắt Phượng Hoàng, họ đã huy động toàn bộ Dị năng giả, ít nhất cũng hơn 10 tên, sau đó bị lửa Phượng Hoàng nuốt mất, cũng không biết là nó nghĩ gì, mà cho hắn trở lại quá khứ, đồng thời nó đem luôn cỗ lực lượng khổng lồ đó nhét vào trong óc hắn.

Đúng là nói đùa, thân thể một người bình thường làm sao chịu được một lực lượng khổng lồ tới như vậy,ví như Natalie là người thừa kế của tiến hóa giả tự nhiên, nàng sở dĩ có thể chấp nhận được đó là vì tố chất thân thể của nàng trời sinh đã là một tiến hóa giả.

Mà có như vậy, nàng cũng phải lần lượt thức tỉnh ---- làm cho dị năng cải tạo thân thể, sau đó trải qua quá trình chấp nhận dị năng.

Nói một cách khác, Natalie dùng thức tỉnh đểlàm quá trình chuẩn bị tiếp nhận dị năng, hiện giờ nàng ta đã thức tỉnh hai lần, Gia Minh làm sao có thể tiếp nhận được lực lượng khổng lồ kia trong vòng vài năm trời.

Phượng Hoàng không phải là người, nó căn bản không hề lo lắng tới chuyện người bình thường có thể chịu được hay không ---- nếu có nó chỉ nghĩ tới chuyện, thân thể người này có thể chấp nhận được mà không nổ tung chết đi.

Bởi vậy những năm gần đây, mỗi khi bị dị năng bên ngoài kích thích, dị năng trong cơ thể Gia Minh cũng lần lượt phản ứng, không ngừng chèn ép hắn, cuối cùng, khi thân thể không còn chịu đựng được nữa, nó trực tiếp nổ tung.

Nếu như Gia Minh không phải sát thủ, không chịu đựng sự thống khổ vào trải qua sự huấn luyện, chỉ là một người bình thường, sẽ đau đớn mà chết đi. Chuyện chết hay sống lúc đó chỉ là một chuyện may mắn của tạo hóa mà thôi.

Nhưng mà, chuyện Phượng Hoàng không cách nào nói rõ với Linh Tĩnh và Sa Sa được, trải qua một phen giải thích, quan trọng là nhấn mạnh cho hai người biết, sau này không còn chuyện như vậy nữa.

Bóng đêm như nước, chuyện chuyện như tơ, ba người mệt mỏi trở lại giường.

Sa Sa khóc một hồi, không còn sức nữa, nằm úp trên ngực Gia Minh ngủ thật say .

Linh Tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, nhẹ giọng nói:

"Sau này thực sự không còn chuyện như vậy nữa?"

Đợi Gia Minh lắc đầu, sau đó tiến vào mộng đẹp.

Nắng sớm như mai, tiếng gà gáy như động đất, tiếng xe lọc cọc, tiếng mặc cả buôn bán của chợ truyền tới.

Sáng sớm như thế này, phố xá thường yên tĩnh và trống trải, nàng mở mắt tận hưởng không khí quen thuộc này, có cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp.

Bên người là một thân thể mềm mại quen thuộc, mơ hồ còn thoang thoảng mùi hương, nàng mở mắt nhìn một lúc lâu. Trong ánh mắt đầy ưu tú, Linh Tĩnh đang ôm nàng ngủ thật say.

Gia Minh...

Trong trí nhớ thường có một thói quen như vậy, họ ít khi nằm trên giường ngủ tới lúc mặt trời lên cao, nhớ tới tối hôm qua đã khóc một hồi, đi ngủ sớm, cho nên hôm nay nàng tỉnh lại sớm hơn so với Linh Tĩnh.

Bốn năm tới U Ám Thiên Cầm và hoàn cảnh sống hiện giờ khác biệt, nhưng cái thói quen ngày nào cũng luyện tập đã được truyền cho nàng.

Nàng ngồi dậy, Linh Tĩnh chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng đang ngủ, cái quạt thổi vù vù, không khí buổi sáng mang theo sự mát mẻ thổi từ ngoài cửa sổ vào, bên ngoài trời chỉ mới tảng sáng, xa xa gần gần, những căn nhà nối tiếp nhau chìm trong nắng sớm như sữa, cái chợ ở bên cạnh đã sáng đèn, khung cảnh vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Gia Minh không ở đây... Nàng nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng lại dâng lên sự sợ hãi, sợ rằng điều này không phải là sự thật, thân hình nàng hơi run.

Nàng từ mép giường bò dậy, đi dép, bởi trên người chỉ mặc nịt ngực và nội khố, nên nàng khoác thêm cái áo khóc, nhìn thoáng qua Linh Tĩnh đang ngủ, rồi bước lên sân thượng.

Không khí càng thêm mát mẻ, một tiểu thương đẩy xe bán bánh đi qua, cách đó không xa, có mấy tên học sinh đang chơi game trong quán, đại khái là chơi thâu đêm, nhưng mà tinh thần của chúng vẫn còn hăng hái lạ thường.

Đối diện đã có một gian hàng mở cửa, ánh sáng vàng tỏa ra, cái máy vi tính trong phòng nhỏ vẫn phủ vải trắng, nàng nhớ là có một thiếu niên sáng sớm nào cũng canh máy, nhưng bây giờ cảnh tượng này không xuất hiện.

Nàng đóng cửa lại, đi qua phòng khách, rồi yên lặng vào phòng bếp, nàng đứng im ngỡ ngàng, cảm giác mất mát ùa tới, đột nhiên, có tiếng mở cửa khe khe vang lên.

Có người đẩy cửa, đèn đường chiếu vào trên người hắn, một bóng người quen thuộc rút chìa khóa, cầm theo mấy túi bóng, nhìn thấy nàng thì giật mình:

"Dậy rồi à?"

Gia Minh nhẹ giọng hỏi một câu.

"Ừ."

"Đi ra ngoài mua bữa ăn sáng, sữa đậu nành, bánh quẩy... Sau khi ra khỏi nhà mới biết là không mang tiền, cho nên phải quay lại lấy một lần..."

"Tớ không biết gì cả..."

"Ha hả..."

Đem đồ đặt lên bàn, hai người vào phòng bếp, Sa Sa bật điện, Gia Minh đun nước nóng, chuẩn bị bữa sáng.

Trong quá trình làm việc, Sa Sa lại hỏi:

"Bốn năm nay cậu sống thế nào?"

"Đau đầu đi khắp nơi, giống như là ăn mày vậy, tớ đi nhiều nơi lắm, hết bộ lại thủy, xa nhất là tới Dụ Giang, sau đó khá hơn một chút thì kiếm một chiếc xe bán hạt dẻ rang đường."

Sa Sa đưa tay sờ trán hắn, hắn cười cười:

"Nếu nhớ lại thì quá nhiều chuyện, nhưng mà nó lộn xộn không rõ ràng, đối với hạt dẻ rang đường thì lại có ấn tượng, thật là..."

"Không đau nữa chứ?"

Gia Minh lắc đầu, nắm vai nàng:

"Còn cậu, ở Venice thế nào? Không bị ai bắt nạt chứ? Nếu có người bắt nạt cậu, tớ sẽ báo thù cho."

"Chỉ độc huấn luyện thôi."

Sa Sa tựa đầu vào vai hắn, dừng một chút:

"Khóc một năm... nếu cậu mà không về tớ chỉ còn cách tìm nam nhân khác thôi..."

Không đợi Gia Minh trả lời, nàng lại cười rộ lên, thấp giọng nói:

"Tốt nghiệp cấp 2 không hiểu mô tê gì cùng cậu làm chuyện ấy, cấp 3 đã quen, nhưng bốn năm này... không động tới đàn ông, cảm giác thật xa lạ, giống như là trở thành xử nữ vậy."

“Khụ, mấy ngày nay chúng ta ôn tập lại nhiều một chút?"

"Đừng có chạm vào tớ ngay như vậy... Lúc nhỏ tỉnh tỉnh mê mê cái gì cũng không biết, đợi khi biết mình là xử nữ thì đã khong còn, khó khăn lắm mới có cảm giác này, tớ phải trải nghiệm một chút..."

Lời này nửa thật nửa giả, sau khi nàng nói xong, trán vẫn áp vào vai Gia Minh, trầm mặc.

Một lát sau nàng lại nói, thanh âm êm dịu giống hệt như nói mơ:

"Gia Minh, đừng ... có chuyện như vậy nữa, không được phép như vậy nữa..."

"Nếu như nó lại diễn ra thì làm sao bay giờ, bốn năm qua tớ và Linh Tĩnh... Tớ và Linh Tĩnh thực sự nhớ cậu tới chết... Cậu có thể không thèm để ý, nhưng tớ với Linh Tĩnh lại không giống thế. Năm đó tớ chỉ đâm đầu vào huấn luyện, đặc công cũng được, lính đánh thuê cũng được, cơ bản là chưa từng nghĩ tới tương lai, mấy năm nay... ngày nào tớ cũng sợ hãi, nếu như tớ mà nghĩ cậu chết, thì bản thân tớ cũng chết, lúc đó tớ sẽ giống như mấy tên đánh thuê chỉ biết máu tanh... Tớ sợ chuyện này lắm, cậu biết không?"

"Không được phép như vậy nữa..."

Ẩn Sát - Chương #461