Chương 431: Con Rất Nhớ Hắn


Khi tiếng khóc vang lên, đám người Diệp Hàm, Julian đang nói chuyện, thấy tiếng con gái khóc thì dừng lại

Diệp Hàm đã có chuẩn bị từ trước với tình hình này, lúc này hắn ngồi im một hồi, thở dài, đám người Julian đương nhiên cũng biết ý, Linh Tĩnh tương đối xuất sắc, nhưng lại khó hòa đồng khi học ở học viện.

Từ trước tới giờ mọi người đều đoán nàng có chuyện thương tâm, chỉ là nàng chưa bao giờ biểu hiện thương tâm ra ngoài như lần này. Việc này bọn họ không có quyền can thiệp, sau khi ngồi một lúc thì xin về.

Sắc mặt của Julian có chút phức tạp, nhưng tóm lại cũng không biết làm gì, sau khi nói với Diệp Hàm là bảo Linh Tĩnh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cũng đi về.

Đoàn người dần dần ra về, Diệp Hàm tắt điện bên ngoài, đến cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, sau lại đi chỗ khác, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn lấy một cái bình rượu bên cạnh tivi, ngồi trên sa *** rót cho mình một chén, ngửa đầu uống sạch.

Tiếng khóc ở trong phòng kéo dài rất lâu, sau đó mới chuyển thành nghẹn ngào, đã nhiều năm qua rồi, có lẽ đây là lần nàng khóc kinh khủng nhất.

Nhưng mà ở phương diện lý trí, sau khi khóc xong nàng liền tỉnh táo, nước mắt vẫn không cách nào ngừng lại được, nàng đưa tay lau nước mắt như đê vỡ.

Vừa khóc, nàng vừa xem những giấy tờ này, tiếng khóc vẫn vang lên.

Ánh mắt của mẹ nàng cũng đỏ hoe, nhìn nàng lắc đầu, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị nghẹn lại.

Sau một lúc lâu, Linh Tĩnh lại tiếp tục lắc đầu:

"Con... con không tin..."

Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay lau nước mắt, lắc đầu, thanh âm êm dịu:

"Mẹ cũng không muốn tin..."

"Vậy sao lại thế này..."

Thanh âm của Linh Tĩnh nghẹn ngào, giống như là nàng đã trở lại thời trẻ con, nàng nhìn mẹ mình, nói với giọng nói bướng bỉnh. Đoàn Tĩnh Nhàn hơi cúi đầu:

"Từ trước tới giờ cha mẹ cũng không nhìn thấy Gia Minh bị bệnh, tháng 9 vẫn còn đi gặp hắn vài lần, tới giữa tháng 10 thì hắn không còn gặp chúng ta nữa... Ba con thông qua quan hệ hỏi thăm, mới biết hắn bị bệnh, nhưng lại không chịu gặp bất cứ ai, tính cách của đứa nhỏ này..."

Hiện giờ mới chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, đương nhiên không thể nào hình dung ra tình hình lúc đó. Sau khi trải qua nhiều suy nghĩ, cũng sử dụng nhiều phương pháp, 4 năm qua đi, họ vẫn không dám nói cho con gái mình biết. Cho dù hai người có nhớ thương thế nào, cho dù có đau đớn bao nhiêu, họ cũng không dám gọi điện thoại bảo nàng trở về…

Đoàn Tĩnh Nhàn chỉ biết lau nước mắt

"Nó đúng là như vậy, từ nhỏ tính cách đã tốt, chuyện gì cũng đồng ý, nhưng khi gặp khó khăn không chịu nói bao giờ, biết mình có bệnh cũng không nói cho người khác biết, đưa cả con và Sa Sa ra nước ngoài, có lẽ nó đã cảm nhận bản thân không còn được kiên cường nữa. Mẹ và cha con không dám nói cho con biết chuyện này, bởi vì tính cách của con quật cường, vì giận nó mà con ở Viên 4 năm không trở về... Lần cuối cùng khi chúng ta gặp nó, nó nói nó xin lỗi con, nó không đúng với con. Đồng thời nó cũng xin lỗi chúng ta, nhưng nó cũng giống như con của cha mẹ, nó nói nó muốn viết một bức thư để lại cho con, nhưng mà không viết được điều gì..."

"Qua tháng 9 năm 2001, có người tới đây nói cho chúng ta biết… Gia Minh... đã qua đời... chính là bạn học trước kia của con, là Đông Phương Lộ, hắn mang tới thông báo của nhà tù, giấy chứng nhận của bác sĩ, kèm theo một đống giấy tờ linh tinh. Hắn nói... trước khi Gia Minh qua đời không chịu gặp ai... Mộ của nó ở trên Quan Âm Lĩnh ngoại thành, ngày mai mẹ mang con đi thăm nó..."

Trong phòng trở nên yên tĩnh, ánh sáng vàng vọt của bóng điện chiếu rõ những hạt bụi trôi nổi trong không khí.

Linh Tĩnh ngồi im, trên mặt thê mỹ vô cùng, ánh mắt nàng nhìn mẹ mình nhưng lại giống như nhìn vào hư không, nước mắt cứ lặng im rơi xuống.

Lúc này, giống như không khí cũng thê lương, tất cả như ở trong một thế giới thương cảm…

***

Cũng vào thời khắc này, cách Diệp Thị Võ Quán hơn 10 dặm.

Dưới ánh trăng, mặt đất im lìm, trong một biệt thự lẻ loi ở sườn núi, ánh đèn sáng chưng, giống như một tòa cung điện tọa lạc giữa núi non.

Đây cũng không phải khu biệt thự nổi tiếng của Giang Hải, nhưng mà người dân ở quanh đây ai cũng biết, ngôi biệt thự này là của một phú thương.

Sau khi quy hoạch xong, họ bắt đầu động thổ, nhưng mà sau này phú thương đó phá sản, bị người ta mua lại, nhưng rồi không thấy nhắc tới gì nữa.

Chỉ là trước đây họ đã xây dựng được một số biệt thự mẫu, mấy năm nay có một số người mua, thường thì người ra vào những căn biệt thự này có thân phận khác nhau.

Mỗi tối, những biệt thự trong khu bật đèn, làm sáng nên những kiến trúc khác nhau, mang lại phong thái xa xỉ, có một chút cảm giác hiện đại.

Hôm nay, trong một gian phòng ở lầu 2 của biệt thự, một nam tử đang ngồi trước màn hình lớn nghe báo cáo công việc.

"... Hiện nay chúng ta vẫn không thể xác định Không Kiến Chi Trần ở đâu. Căn cứ theo tin tức có được bây giờ, mấy tiểu tổ bên Châu Âu gặp phải một địch nhân vô cùng cường đại. Tất cả tổ viên của họ yểm hộ Lý Vân Tú mang theo Không Kiến Chi Trần mở đường máu, nhưng mà vẫn bị đuổi kịp, hiện ở trong trạng thái nguy hiểm. Không Kiến Chi Trần tung tích không rõ, có thể xác định là địch nhân vẫn chưa có được nó. Về phần nó xuất hiện ở Giang Hải là dựa theo dự cảm của Đông Phương Nhược tiểu thư. Phương tiên sinh đã cùng Đông Phương tiểu thư đến đây vào chiều hôm nay. Có người nói... đi theo họ còn có một vị Tuệ Thanh lão sư ẩn cư lâu năm ở trên núi Nga Mi..."

"Tuệ Thanh..."

Nghe thấy tên này, Ứng Hải Sinh ngồi trước màn hình nhíu mày.

"Với thái độ quan tâm tới tiểu cô nương kia, điều này cũng không kỳ quái, chuyện các ngươi trở nên khó giải quyết, không thể cho bọn họ biết mục đích của các ngươi. Ta sẽ tiếp tục sai một tổ 5 người khác tới, do Kha Phương Vũ đầu lĩnh, ngươi nên hợp tác tốt với hắn."

"Dạ... Ngoài ra, chúng tôi phát hiện Diệp Linh Tĩnh đã về tới Giang Hải chiều hôm qua..."

"Diệp Linh Tĩnh? Đó là..."

"Là một trong những bạn gái của Cố Gia Minh, cô ta học đàn dương cầm tại Học viện âm nhạc ở Viên đã 4 năm rồi, ngài đã từng bảo chúng tôi chú ý tới người này."

Ứng Hải Sinh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói:

"Cố Gia Minh đã chết, trước tiên mặc kệ nàng, các ngươi đem toàn lực làm tốt chuyện kia đã, Không Kiến Chi Trần... tuyệt không thể để cho con bé có khả năng tiên đoán kia có được..."

"Dạ."

Tắt màn hình, người đàn ông trầm mặc một lát, hơi nhíu mày, nhìn về phía cửa sổ:

"Kha Phương Vũ... Hừ..."

Hắn quay đầu đi được hai bước, đang muốn tắt đèn thì dừng lại ở cạnh cửa, quay đầu nghe ngóng cái gì đó, sau đó lắc đầu, đột nhiên ánh đèn tắt ngúm, một tiếng súng vang lên, kèm theo đó những tiếng động lớn...

Rút súng lục, vọt tới trước cửa sổ, ánh sáng truyền tới những bóng người chi chít. Phía dưới trở nên hỗn loạn, trong hồ bơi có một thi thể, máu tươi loang lổ mặt nước, một tiếng sung khác lại vang lên.

Hắn giơ tay lên, đè xuống micro, giảm thấp thanh âm:

"Chuyện gì vậy..."

"Không, không rõ ràng lắm..."

"Không thấy địch nhân..."

"A Tường và A Nhạc đã chết..."

Lời còn chưa dứt, phía dưới rồi đột nhiên truyền đến sự rung động cực lớn, giống như là một chiếc ô tô đâm vào tường, khiến cho toàn bộ căn biệt thự lay động.

Hắn xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên ở phía sau truyền tới tiếng cửa kính vỡ tan, một cảm giác sắc bén xuyên qua thân thể hắn, mũi kiếm sáng rực đâm vào, máu tươi nhỏ ra...

"Á..."

Sau một khắc, chiếc kiếm kia được rút ra, máu trào lên miệng, hắn chậm rãi xoay người, ngoài cửa sổ im lìm, ánh trăng nhu hòa vẫn treo trên cửa sổ.

Một nam tử mặc áo bành tô Châu Âu đứng trên hư không ngoài cửa sổ, mái tóc màu vàng hình đuôi ngựa, hai tròng mắt màu xanh, một chiếc kiếm màu bạc phản chiếu ánh trăng, nam tử này đang dùng khăn chùi nó, gật đầu cười như một thân sĩ ---- đây là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy được.

Trong sự hỗn loạn, một bóng người nhỏ bé tả xung hữu đột, đây là một ngày đặc biệt.

Một đội cảnh vệ từ trong hành lang vọt tới, biến mất ở chỗ ngoặt, bức tường ở bên đột nhiên đổ xập xuống, hóa thành bụi phấn, một bóng người nhỏ bé cố gắng bò dậy, mệt nhọc thở hổn hển.

Trong ánh sáng bất diệt của ánh trăng, chiếu sáng một khuôn mặt đầy nếp nhăn, giống như một lão nhân trên trăm tuổi.

Nếu cẩn thận nhận định hoàn cảnh xung quanh, hắn biết nơi này khác với Châu Âu, vì vậy sau khi điều dưỡng, khi khôi phục lực lượng, hắn lại muốn đột phá vòng vây.

Mục đích của đối phương chỉ muốn biết rõ lực lượng của hắn, trong khoảng thời gian tỉnh lại, đối phương vẫn luôn dùng dược vật khiến hắn tiến vào trong trạng thái mơ hồ, hoặc là rút đi một lượng máu lớn của hắn. Lúc này hắn không biết là đã xảy ra vấn đề gì, hệ thống điện tử đột nhiên trục trặc, hắn tìm thấy cơ hội để đột phá vòng vây.

"Chỉ cần... Chỉ cần có thể ra ngoài... Giết sạch các ngươi... Nhất định phải giết sạch các ngươi..."

Đã có rất nhiều năm chưa từng trải qua chật vật thế này, khoảng gần 10 năm trước ở trong mộ ngôi một gặp một thằng nhóc ôm rương, vận rủi như bao phủ lên đầu hắn, ra khỏi một cái phòng thí nghiệm lại phải vào một phòng thí nghiệm của người khác, lại còn phải ngủ say rất nhiều lần.

Nhưng mà không sao, hắn có một sức sống như là vô tận, chỉ cần có thể khôi phục sức khỏe, tất cả không thành vấn đề...

Chỉ cần lần này có thể ra ngoài, hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn trước.

Mang theo suy nghĩ như vậy, hắn đột phá mấy tầng thủ vệ, hiện giờ mới ý thức được một chuyện ---- dường như có một nhóm người khác xâm nhập vào căn cứ này.

Hắn đi thẳng vào một hành lang, phát hiện có bóng người di chuyển, một đại đội cảnh vệ đang từ bên kia xông lại, hắn mới chịu xoay người, mấy bóng người ở trên tường đột nhiên bị biến thành hai đoạn, giống như là có vũ khí nào đó chém đứt cả bóng người.

Một cảm giác quen thuộc từ trong lòng hắn xông lên, tiếng giày cao gót vọng lại từ hành lang phía trước.

Sau đó, một bóng người màu đen đi lại.

Chân thật dài, mũ màu đen, cô gái có một mái tóc dài đen tuyệt, lạnh lùng như đôi mắt mỹ lệ.

Nhìn thấy hắn, cô gái nở một nụ cười hình cung, bich một tiếng, nàng đã lao tới.

"Đã lâu không gặp..."

"Vic..."

Thân thể người lùn này kích động run rẩy, hắn xoay người, bóng người kia đã tới trước mặt hắn, một tay chặn ở cổ hắn, đẩy hắn sát vào bức tường.

"Bá Tước... tôi rất nhớ anh đấy..."

"Vic... Victoria..."

"Thật cao hứng khi anh còn nhớ rõ tên tôi..."

Khuôn mặt tuyệt luân giả dối ở trước mặt, cô gái tên là Victoria hơi thở như lan, mỉm cười nhìn gương mặt của hắn. Mặc dù cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng Bá Tước lại cảm thấy, dường như có một sự sợ hãi vô tận đang xông lên.

"Tôi, tôi, tôi... Ta có thể giải thích, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở..."

"Trời sinh hạn chế ư? Trước đây anh rất lùn, nhưng bây giờ... đúng là làm cho tôi cảm thấy buồn nôn..."

Không để ý tới những gì hắn nói, cô gái quan sát xung quanh mấy lần, sau đó chuyển sang một tên, năm ngón tay thon dài buông cổ Bá Tước ra.

Trong tiếng kêu sợ hãi của đối phương, nàng cắn vào đó...

***

Đêm đó, ở Hồng Kông.

Ô tô quay về khách sạn, lúc này đã gần nửa đêm, đám người Mục Thanh Thanh từ trên xe bước xuống.

"Phương tiểu thư đúng là quá nhiệt tình, ngoài ký tên còn hứa cho tôi cả một CD, thật là quá tuyệt vời."

Mặc Mặc ôm tấm hình, ở trên xe đã nhìn vô số lần, nhưng tới giờ vẫn chưa muốn buông ra.

Nàng nhìn về phía Gia Minh đang trầm mặc:

"Chắc là cô ấy trước đây nợ Cố Gia Minh rất nhiều tiền..."

Đinh Hùng cười cười:

"Từ tình hình lúc nãy mà nói, trước kia Cố Gia Minh có thực lực sáng tác bài khát mới đúng, nhất định là hắn giúp Phương tiểu thư rất nhiều. Trước đây chúng ta chẳng phải nghe người khác đồn, bạn trai của Phương tiểu thư chính là nhạc sĩ, sau đó hai người chia tay hay sao, không biết có phải là hắn không nữa?"

"Căn bản là không phải đúng hay không."

Mặc Mặc nhún vai, nói:

"Bạn trai của Phương tiểu thư hiện giờ cũng là nhạc sĩ, hơn nữa tên cũng không phải là Cố Gia Minh."

Mỗi người mang theo một nghi vấn dừng ở trước cửa khách sạn. Tiểu Bàn muốn đưa Mặc Mặc trở về nhà, Đinh Hùng dự định đến quán bar shoping, vì vậy chỉ có Mục Thanh Thanh và Gia Minh đi thang máy lên lầu.

Thấy không có ai bên trong thang máy, Mục Thanh Thanh cau mày lại nhìn Gia Minh nhiều lần:

"Cậu rốt cục là ai, thật là, Phương Vũ Tư cũng biết cậu, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy..."

Câu hỏi này không có lời giải đáp, hai người dừng ở tầng 5, ra khỏi thang máy là mỗi người một chìa khóa.

Bởi vì ở phương diện xử lý của Gia Minh có chút vấn đề, nhưng do có Đinh Hùng ở đây nên hai người không thể ở cùng phòng, miễn sinh chuyện mập mờ.

Mỗi người bọn họ một phòng, nàng ở phòng 503, Gia Minh ở phòng 504. Gia Minh ở phòng 504.

Mục Thanh Thanh đứng ở cửa nói câu chúc ngủ ngon, không biết vì sao, khi Gia Minh đút chìa khóa vào cửa lại không mở ra được.

Mục Thanh Thanh đi vào phòng một lúc rồi mới thấy có gì đó không đúng, đang chuẩn bị mở cửa thì trong nháy mắt ầm một tiếng thật lớn, hơi nổ bay thẳng vào trong, hất nàng ngã trên mặt đất.

Lựu đạn...

Thói quen nghề nghiệp, nàng vô ý thức đoán được nguyên nhân của chuyện này, cố gắng bò dậy, những tiếng ong ong vẫn vang lên trong tai, bên ngoài trở nên hỗn loạn, khói cuộn dày đặc. Bỗng nhiên, nàng ngẩn người.

504, nổ ở 504!

Bịt miệng mũi xông ra, toàn bộ hành lang đều là bụi và khói, trong không khí đều là lưu huỳnh và mùi khét, hành lang vẫn tí tách những tia điện, sáng tối chập chờn, nàng mới há miệng thì bụi đã chui vào.

"Khụ ---- khụ khụ ---- Cố Gia Minh --- Cố Gia Minh ---- "

Hét lớn vài câu, nàng chạy tới cửa phòng, quả nhiên đúng là phòng 504, đây chính là nơi nghiêm trọng nhất của vụ nổ, lửa cháy bừng bừng, tiếng còi cứa hỏa vang lên, nàng mở bình cứu hỏa xịt lung tung.

Sau một lúc, Mục Thanh Thanh nhanh chóng đẩy cánh cửa và tạp vật ra, đi vào bên trong, một mặt vừa gọi, vừa tìm kiếm xem Gia Minh ở đâu...

-o0o-

Không lâu sau, phía dưới khách sạn có một gã tóc vàng, nhai kẹo cao su, rời khỏi đoàn người đứng xem, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.

"A lô, A Cường, làm xong rồi... Đám cảnh sát ở đại lục tới, chí ít cũng chết một người, nếu như nhiều hơn thì trách số họ không tốt, ta cũng không có cách nào cả, nhưng mà có một việc... Tình báo có sai lầm, lần này họ tới không phải 2 người, mà là 3 người, ừ, dù sao cũng chỉ tìm một phòng... ok xong, mặc kệ, lần này bọn họ không có cách nào thu xếp đâu... Chủ yếu là muốn cậu trốn cho tốt, Đại Phi hiện đang tìm cậu ở khắp nơi, Mân Côn lại muốn mượn đao giết người, thành thật mà nói, làm loại chuyện này không thông minh chút nào cả... Hiện giờ để cho bọn họ chó căn có, lần này chết người kiểu gì đôi bên cũng tổn thương một lớp da...Ta thấy một chuyện cực quan trọng, đó là tại sao bây giờ ngươi vẫn chưa trốn khỏi Hongkong..."

Một chiếc ô tô đi tới ở ven đường, hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, đồng thời đi qua dòng người đông đúc. Lúc chuyển qua được hai con đường, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn thoáng qua phía sau không hiện cái gì, sau đó cau mày tiếp tục đi.

Lại chuyển qua hai con đường nữa, người đi đường ít dần, hắn cau mày nhìn về phía sau, một cảm giác quen thuộc ập tới. Gia Minh đi theo phía sau của hắn không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Con mẹ nó, mày có bệnh à, theo tao làm gì! Mày có phải là mù không vậy..."

Chỉ ngón tay giữa vào Gia Minh vài cái, khoảng cách lúc này đã kéo gần, ngón tay của hắn đột nhiên dừng ở không trung, cố gắng nhớ lại ---- Tuy rằng trước đây hắn nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn mang máng nhận ra, người này đi cùng với nữ cảnh sát... sau vài giây, hắn xoay người chạy!

Sau khi chuyển vào một ngõ nhỏ, quay đầu nhìn lại, bóng người kia vẫn đi theo hắn.

Lao qua bên đường, lại quay đầu nhìn, người nọ vẫn cứ theo sau, xông qua một dãy nhà và một công việc, lại chạy vào hẻm nhỏ, nhẩy qua tường ---- chạy qua mấy con phố.

Sau khi xác định đối phương không còn theo sau nữa, hắn mới thở hổn hển ngừng lại.

"Hắn... con mẹ nó..."

Sau khi kinh hồn táng đởm, hắn móc ra ba điếu thuốc, đốt một điếu, hắn bắt đầu bước đi.

Cách hắn mấy mét, một bóng người đột nhiên xuất hiện, hai tay người này đút túi quần, nhíu mày.

"Mày..."

Hắn chần chờ một cái chớp mắt, mắt thấy hai tay của đối phương còn đang trong túi, bén cúi người nhặt một cái ống tuýt ở dưới đường vụt tới.

Mới vung được một nửa, cái ống tuýt kia đã dừng lại trên không trung, nam tử kia một tay tóm lấy ống tuýt.

Cho dù hắn cố sức như thế nào, cái ống tuýt vẫn vững như bàn thạch, không một chút lay động.

Thả ống tuýp, hắn lui ra phía sau vài bước, mồ hôi trên mặt róc rách như nước mưa. Sau đó, hắn lột cái áo khoác trên người:

"Mày... Mày không nên xằng bậy, cùng lắm thì chúng ta cùng chết..."

Trong chiếc áo kia có vài khối thuốc nổ, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói xong, cái ống tuýp đột nhiên nhoáng lên, những âm thanh bịch bịch vang lên.

Chỉ sau khoảng nửa khắc, hắn không biết mình bị đánh bao nhiêu cái.

Nói chung là chừng hai ba giây đồng hồ sau đó, hắn đổ ầm xuống đất, cảm giác đau đớn lúc này mới truyền vào trong óc, xương hắn bị gãy một số chiếc, hai tay khẳng định là đã gãy hoàn toàn, không thể động đậy.

Nam tử kia đi tới trước mặt hắn, cởi áo khoác, sau đó lấy thuốc nổ chậm rãi quấn quanh đầu của hắn...

Không lâu sau, Gia Minh đi ra đầu hẻm, trong ngõ nhỏ tối đen truyền ra một tiếng nổ mạnh, thừa dịp lúc mọi người còn đang hỗn loạn, hắn đi vào một chỗ vắng vẻ và biến mất không thấy hình dạng.

Mấy phút sau trở lại khách sạn, cảnh sát đã đến, lên lầu, hắn thấy một cảnh tượng hỗn loạn không kém.

Tiểu Bàn và Mặc Mặc quay đầu lại chạy đến nơi này, Mục Thanh Thanh ngồi ở trên ghế trong hành lang, đại khái là bị hơi nổ ép, quần áo trở nên toán loạn.

Nàng cúi đầu lo lắng, mắt thấy hắn xuất hiện, mọi người đầu tiên là nghi ngờ nửa ngày, sau đó Đinh Hùng đi tới:

"Cậu chạy đi đâu vậy, cậu có biết tất cả mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho cậu không!"

Mục Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cúi người xuống, nhắm mắt lại thở phào mấy hơi thở, giống như là đã trút được gánh nặng ngàn cân.

Cứ lặp lại như vậy một lúc, nàng mới kéo tay của Gia Minh:

"Đừng đừng đừng... Đừng mắng hắn, chắc là hắn bị dọa sợ đấy, không có chuyện gì là tốt rồi... Không có chuyện gì là tốt rồi... Ôi trời ơi, lần này tôi sợ muốn chết..."

Nàng kéo Gia Minh ngồi xuống ghế một lúc, người ngoài hỏi lúc nãy hắn đi đâu, đương nhiên chẳng nhận được câu trả lời nào cả. Mục Thanh Thanh thấy mình có cảm giác khó chịu, bèn đứng lên:

"Tôi đi tắm rửa một chút, hiện giờ khó chịu quá..."

Cho đến lúc này, nàng mới buông tay của Gia Minh:

"Cho dù thế nào đi nữa, vụ án này tôi phải tham gia, nói với thanh tra Mộc của các anh một tiếng, yên tâm đi, tôi sẽ không làm loạn, thế nhưng thiếu chút nữa tôi bị nổ chết, tôi có quyền phải được rõ ràng."

"Tôi hiểu rồi."

Tiểu Bàn cười cười, nói:

"Thanh tra vừa gọi điện thoại nói chuyện này, ông ấy đang tới đây, đợi lát nữa sẽ nói với các người."

"Cảm ớn."

Nắm tay, Mục Thanh Thanh kéo Gia Minh, sau đó xoay người trở về phòng.

****

Sáng sớm hôm sau, Giang Hải.

Lúc tỉnh lại, nghe thấy tiếng động truyền tới, Diệp Hàm đi tới, thấy Linh Tĩnh mặc một bộ đồ trắng, ngồi chồm hổm ở một góc đang tìm cái gì đó, sau đó, nàng cố gắng lôi từ bên trong đó ra một cái cuốc. Quay người lại, nàng nhìn thấy cha mình đứng trước mặt.

Cả tối hôm qua Diệp Hàm không cách nào ngủ ngon được, bao gồm Đoàn Tĩnh Nhàn, đương nhiên, có thể Linh Tĩnh là người không ngủ được.

Một đêm ngắn ngủi, nàng thoạt nhìn giống như gầy đi một chút, thân hình lẻ loi như muốn bay lên.

Diệp Hàm thở dài:

"Linh Tĩnh, trong mộ là tro cốt..."

Linh Tĩnh hai vai sụp xuống, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt hơi chuyển sang một bên, sau đó nước mắt lại chảy xuống.

Nàng lau nước mắt, nhào vào trong lòng Diệp Hàm.

"Cha, con thật sự rất nhớ hắn..."

Ẩn Sát - Chương #431