Thời gian đại khái chừng mười giờ sáng.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ đứng ở ven đường, nhìn cảnh tượng diễn ra, thân hình đứng im như tượng.
Nhưng mà, người nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ có một mình nàng, trong biệt thự có rất nhiều người, họ đang nhìn ra ngoài, ánh mắt ngẩn ra, nói chung chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đa số người bên trong biệt thự đã dừng động tác của mình lại.
Cái biệt thự này không phải là sản nghiệp của Ứng gia, Ứng Tử Phong sau khi sắp xếp kế hoạch tiêu diệt Sa Trúc bang, khuya ngày hôm trước lấy thế sét đánh không kịp bưng tai khiến cho Sa Trúc bang bị diệt, hiện giờ kết cục đã định, vì vậy hắn đi tới Giang Hải, được đám lão đại ở Giang Hải chiêu đãi. Biệt thự rất lớn, nó là sản nghiệp của một tên lão đại ở đây, họ dùng nó làm nơi tụ hội, cuồng hoan.
Không nói tới những hoạt động gì diễn ra trong đêm, nhưng tới sáng hôm nay, trong biệt thự toàn là đám người “tinh anh” nhất của mấy bang phái, họ có thể giết người và đã từng giết người mới có tư cách xuất hiện ở đây.
Trong đám người này, tuy rằng họ đều tham gia hoạt động tối hôm qua, nhưng mà cũng có người đảm nhiệm công việc vệ sĩ, họ tranh thủ làm quen với nhau, bởi vì sau này, Giang Hải là địa bàn của bọn họ.
Họ không cần lo lắng chuyện Sa Trúc bang vồ tới, bởi vì họ biết tối hôm qua cảnh sát đã hốt sạch đám người. Nhân thủ của bọn họ chẳng tổn thất gì, nhưng mà do tình hình bây giờ đang căng thẳng, họ cũng chẳng dám có hành động gì to tát. Mà hiện giờ ở đây là ai, công tử Ứng gia, dù cho Sa Trúc bang chiếm cứ toàn bộ Giang Hải thì cũng chẳng bằng người này.
Bởi vậy, tuy rằng thanh âm phanh xe kin kít lúc nãy làm họ chú ý, nhưng khi nhìn thấy người tới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, bọn họ không quan tâm. Cũng bởi vì như vậy, khi thi thể hai tên bảo vệ đập vào cửa lớn, đám người này mới cảm thấy mê hoặc và sai lầm.
Sau một khắc, cánh cửa lớn dính đầy máu kia bị thiếu niên đá một cước bật tung ra.
Chuyện đã thế này thì chẳng cần giải thích cũng hiểu, tuy rằng cảnh tượng trước mắt giống như là ảo ảnh, nhưng mà người trong biệt thự cũng toàn là đám liều mạng và đã giết người.
Không cần phải chờ ai ra lệnh, một người trong đó phất tay bảo một tên vào trong thông báo chuyện này, những tên ở dưới hồ bơi thì chống vào thành bể nhảy lên, trên người hắn có nhiều vết sẹo, thân hình rắn chắc, nhìn thiếu niên đi tới với ánh mắt độc địa.
Hai người ngồi trong tán ô cạnh bãi cỏ là hai người có phản ứng đầu tiên, họ đưa tay sờ mũi, hai cú đấm liên hoàn tung ra, đồng thời nhấc chân lên gối.
Khi hai người này lao tới trước mặt, Gia Minh cúi trước người tung ra một đấm, sau đó hai tay đưa ra phía trước ôm lại, cái tên mặc áo sơ mi vừa xuất thủ, thân hình gập lại, ngực và đấu gối bó sát, thân hình giống như dính vào một chỗ, "Xoát ----" một tiếng bay ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, người mặc áo sơ mi bay thẳng vào trong một bụi cây, đại hán vốn cùng xuất thủ bây giờ dừng lại, nhưng mà Gia Minh vẫn tiến lên, hai tay quơ một cái, người kia giống như voi chết nằm im dưới mặt đất, xương cổ, vai, cánh tay đều gãy gập, khuôn mặt hung ác kia tái nhợt không khác gì xác chết.
Cái tên mặc áo sơ mi bị đẩy bay thì cuộc mình giống như một con tôm, không cách nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả rên rỉ cũng không làm được, bởi vì nội tạng hắn đã bị đánh vỡ, máu cứ tuôn ồng ộc ra khỏi mồm.
Sống hay chết, bây giờ giống như một phép ẩn dụ huyền ảo, cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Không có ngôn ngữ, không có phẫn nộ cũng không có thương hại, Gia Minh chẳng vì hai người kia mà dừng chân, hắn không tiếng động tiến về phía trước, khi gần tới đám người thì hai chân di chuyển chậm lại.
Đám người kia ai chẳng đao dính máu, nhưng họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như ngày hôm nay.
Đứng trên con đường ngoài cửa, Đông Phương Uyển vẫn đang run rẩy, hai người ở cửa, hai người ở bên trong chỉ chớp mắt đã bị Gia Minh giết chết.
Nàng đã từng chứng kiến "Giản Tố Ngôn" xuất thủ, sau đó chấn động mấy ngày sau cũng không ngủ nổi, nhưng cảnh tượng hôm nay giống như có một lực lượng khiến cho tâm hồn người xem kinh hãi, hoảng loạn, luống cuống.
Trong đầu nàng liên tục tự nói với mình là mau chóng rời khỏi đây, nhưng mà ánh mắt thì cứ nhìn theo bóng hình Gia Minh, giống như bị ma ám, không cách nào rời đi được.
Đây chính là người quen nàng đã biết 3 năm trời, vào giờ khắc này, hắn lại giống như một người hoàn toàn khác.
Trong cánh cửa, hai bên còn chưa tới gần nhau, có một người không còn nhịn được nữa xông tới, hét lớn: "Ngươi chết đi." Trong tay hắn cầm một khẩu súng ngắn, lên đạn lách cách, sau một khắc, bầu không khí trầm mặc đã bị đốt cháy.
Bằng----
Tiếng súng vang lên trong biệt thự, người cầm khẩu súng ngắn muốn bóp có lúc này đã bay về phía sau, máu tươi ướt đẫm. Gia Minh không thèm liếc mắt nhìn, người bên ngoài chẳng nhìn rõ động tác của hắn ra sao, người cầm súng kia đưa tay trái ôm cổ họng.
Không khí lúc này đã nổ tung.
"Con mẹ nó..."
"Tản ra ---- "
"Cái thằng chó này..."
Có người lật bàn, có người nằm xuống đất, tiếng súng theo đó vang lên. Có ngươi còn hò hét, cầm theo 6, 7 trái bowling ném tới, máu tươi theo đó vung vãi khắp nơi.
Ngoài cửa lớn, Đông Phương Uyển cuối cùng cũng nuốt được nước bọt, hét lên một tiếng, bắt đầu xoay người tìm kiếm chỗ núp.
Trong biệt thự, thiếu niên hai tay cầm hai súng, giống như là một chiếc máy bắt đầu bóp cò tiến hành quá trình giết chóc, bóng người liên tiếp ngã xuống trong vũng máu.
Mấy thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh bên cạnh Ứng Tử Phong lúc này cũng đã kịp phản ứng, có người lao tới, nhưng mà mới di chuyển thì đầu của người đó đã nổ tung.
Máu tanh và hỗn loạn kéo dài chừng 10 giây, cuộc sống của khoảng 30 người đã biến mất trên thế giới này. Lúc này, bãi cỏ trước biệt thự máu đã chảy thành sông, thi thể thi nhau ngã xuống, thỉnh thoảng có một số người cầm súng nhả đạn thì đầu lại nổ tung. Thấy tình hình như vậy, số người trong biệt thự bắt đầu hợp nhau lại, tập trung hỏa lực tiến về phía Gia Minh.
Đạn bắn như mưa, người thì nhau lao tới, thân hình Gia Minh đột nhiên biến mất ở góc hồ bơi.
Sau khi do dự, tổ trưởng của đám người kia ra hiệu, họ đồng loạt tiếng lên, đột nhiên Gia Minh xông ra, trong nháy mắt bóp cò, thân hình của hắn lấy tốc độ nhanh nhất lao vào một gian phòng thủy tinh bên cạnh hồ bơi.
Đây là một gian phòng có hai bức tường được làm bằng kính trong suốt, khi Gia Minh đột nhiên lao tới phá cửa kính, thì mọi người nhìn thấy một cái tủ đồ uống đột nhiên bay lên, vỡ tan trên không trung, đủ loại dịch thể nhiều màu sắc tuôn ra, tiếp theo đó là ghế, bàn thi nhua vỡ vụn. Đạo nhân ảnh này trong nháy mắt đã lao qua gian phòng chừng 10 mét,bất cứ cái gì ngăn cản đều bị vỡ tan.
Những tên xạ thủ hắc đạo không kịp phản ứng, nhưng mà kinh nghiệm huấn luyện đã bảo cho họ biết mình phải làm gì, thấy trên không trung vẫn còn vô số tạp vật bay lượn, họ nhắm thẳng vào bưc tường phía bên kia bắn một loạt đạn...
Bọn họ chỉ chần chờ trong chớp mắt, họng súng đã lóe lên, hai gã đặc công trong phòng đã mất mạng.
Giống như một con voi giày xéo một con chuột, vô số tiếng súng trong biệt thự vang lên, cũng không biết bao nhiêu người bị đoạt đi tính mạng.
Giết chóc chuyển vào bên trong của biệt thự.
"Này, Tử Phong... Ứng... Tử... Phong... Đại soái ca... Ứng i... Tử... Phong... có trong phòng không? Có người tìm ngươi đấy..."
Giọng nói trêu chọc mang theo sự lạnh lùng vang lên trong hành lang, một người từ trong phòng thò đầu ra nhìn bị một súng bắn vỡ sọ. Gia Minh bước qua thi thể, hắn không thèm liếc mắt nhìn mà chỉ nhẹ giọng lầm bầm:
"Ngươi không phải..."
Giơ súng bắn nát camera ở phía trước, hắn chuyển hướng đi, khi tới đầu hành lang đối diện thì có một trái lựu đạn đột nhiên bay tới, Gia Minh tóm một cái bình hoa ném thẳng vào trái lựu đạn, hai tên ném lựu đạn trong phòng còn đang kinh ngạc thì một tiếng nổ thật lớn làm rung chuyển cả biệt thự vang lênx.
Đứng trước mấy cỗ thi thể bị nổ tung, Gia Minh mở trừng hai mắt, sắc mặt hờ hững:
"Không phải..."
Một đường biển máu, hắn xông lên tầng 2 của căn nhà, khi đi qua một chỗ rẽ, có một khẩu súng tự động ngắm thẳng vào hắn nhả đạn.
Thân hình Gia Minh nghiêng đi, thuận lợi nhấn một cái, đạn từ bên cạnh hắn bay ra, những tia lửa kinh người xẹt qua trần nhà, đồng thời đưa tay cướp súng.
Tên đặc công cầm súng tự động định đưa tay cản, thì bị một cước đạp tới, thân hình Gia Minh lúc này đột nhiên biến mất. Tên đặc công kia cũng là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh theo phe của Ứng Hải Sinh, thân kinh bách chiến, nhưng mà hắn không lợi hại được như Đại Nội Trưởng Đốc, Chư Thần Vô Niệm, Hoang Quyển Chân Thế, sau vài động tác giao thủ ngắn ngủi, hắn bị Gia Minh đá bay, dính vào tướng, khi tiếng súng vang lên, thân hình hắn dính đầy máu.
"Ngươi cũng không phải..."
Buồn chán ném khẩu súng tự động trên tay xuống, hắn nói một câu rồi đi tới cuối hành lang, chỉ thấy mấy chiếc xe màu đen đang di chuyển ra ngoài, một người được vô số tên đặc công vây quanh vọt vào trong xe.
Gia Minh ở trong nhà nghiêng đầu, cười tươi:
"Đây mới chính là ngươi..."
Sau một khắc, hắn nhảy qua cửa sổ tầng 2 xuống đất.
Máu tươi nỡ rộ, bóng người liên tiếp ngã xuống, mấy chiếc xe kia dùng tốc độ cao nhất lao ra khỏi biệt thự.
Tới lúc này, chiếc xe cảnh sát đuổi theo Gia Minh mới tới trước cửa biệt thự, hai gã cảnh sát vừa mới xuống xe thì đã nghe thấy tiếng súng không ngừng vang lên, họ trợn mắt đứng ở lề đường mà nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Lúc này, 4 chiếc xe màu đen lao tới, tên cảnh sát đứng bên trái vội nhảy tránh đường, ba chiếc xe khác cũng lao lên, người trong xe nở nụ cười khinh miệt.
Thấy tình hình như vậy, người cảnh sát kia định rút súng nhưng cũng không phản ứng kịp, đột nhiên họ lại thấy một thiếu niên lao tới một chiếc Santana đỗ ở phía trước, mở cửa xe.
Tên cảnh sát đứng phía bên phải lúc này mới kịp rút súng, nhưng hắn còn chưa kịp kêu đối phương đầu hàng thì đột nhiên thu súng trở lại, há to miệng, mồ hôi lạnh trên mặt ứa ra, trái tim đập điên cuồng giống như là trống.
Ở trước mặt hắn, thiếu niên kia coi cảnh sát như không tồn tại, trực tiếp cầm một cái ống phóng rốc-két.
"Eo ---- Bùm ----"
Hai tên cảnh sát kia chăm chú nhìn theo một đạo hồng quang đỏ rực xẹt qua con đường, phóng về phía đội xe đang chuẩn bị rẽ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, một luồng khí ép lan tới, chiếc xe kia bị quả rốc két bắn cho tan tành, lửa bốc lên rất cao. Ba chiếc xe còn lại loạng choạng rồi cũng nhanh chóng rẽ, một chiếc xe đâm thẳng vào tường nhà ven đường, hai chiếc còn lại không thèm dừng lại, đi thẳng, một lát sau mới có vô số thanh âm phanh xe truyền tới.
Ngọn lửa cháy hừng hực, người trong xe cũng bị nổ chết, lúc này chiếc xe đã cháy thành tro bụi.
Gia Minh buông ống phóng rốc-két, đứng im nhìn cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra, tên cảnh sát cầm súng ngơ ngác nhìn hắn, sau đó vội vàng nấp sau xe cảnh sát, ngó đầu nhìn Gia Minh đang cầm ống phóng rốc-két Gia Minh.
Cảnh tượng bắn nhau dùng vũ khí hạng nặng thế này hắn mới nhìn thấy trong phim, hai người này thấy vậy thì không dám lỗ mãng hành động.
Vì vậy ba người cứ đứng im như vậy.
Sau một lúc, Gia Minh bĩu môi nói: "vào trong xe..." sau đó đem ống phóng rốc két vứt vào ghế ngồi phía sau, ánh mắt đảo qua hai gã cảnh sát, rồi mới khởi động.
Đông Phương Uyển lúc này đang đứng ở ven đường, ánh mắt lóe lên nhìn hắn, sau đó mới giống như là tỉnh mộng đứng sang một bên. Gia Minh nhìn nàng vài lần, đẩy cửa xe ra:
"Muốn đi nhờ xe không?"
"A... Chuyện này... Không,... không cần......"
Chắc là do Gia Minh đột nhiên biến thành một Đại Ma Vương, Đông Phương Uyển vẫy tay, sắc mặt nàng vô cùng phức tạp, Gia Minh nhìn nàng, rốt cục bật cười:
"Gặp lại sau..."
Có lẽ được nụ cười này trấn an, Đông Phương Uyển dần dần bình tĩnh lại:
"Ách..."
"Cảm ơn cậu đã mời tớ đi chơi."
Vừa cười, Gia Minh vừa đóng cửa xe, phất tay, chiếc xe di chuyển, lao qua ánh lửa, biến mất sau con đường.
Giống như bị một chuyện gì đó hấp dẫn tinh thần, Đông Phương Uyển đứng im, đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, khi nàng nhớ tới nụ cười và câu nói từ biệt, đột nhiên nàng cảm nhận được, bọn họ có thể không gặp nhau trong một thời gian rất dài nữa...