Chương 384: Luống Cuống


Những ngôi sao sáng lấp lánh trên sông ngân hà, ánh trăng như thuyền sáng lung linh trong bầu trời đêm, ở phía Đông có biển lớn mênh mông, núi cao chập trùng, sông ngòi chằng chịt, những con đường giao thông hiện đại mọc lên như bàn cờ, thậm chí như mạng nhện. Xe lửa, ô tô, thuyền, thậm chí là máy bay đã gắn kết thế giới lại một thể.

"Vì sao chúng ta có thành tựu như bây giờ, là bởi vì có đầu óc!"

Hai bên đường là ruộng lúa và sườn núi, thỉnh thoảng có xuất hiện một vài thôn xóm, đây là con đường đi từ Tân Trữ đến Giang Hải, một chiếc xe bus trông còn mời đang bình thản di chuyển, có một nam nhân trông có vẻ hung thần ác sát ngồi dựa vào thùng xe đang nói chuyện.

"Mọi người lăn lộn cõi đời là vì tiền, đánh đánh giết giết có ích lợi gì, nếu nói tới đánh nhau, trước kia ta cùng với Cao lão đại đi tranh giành địa bàn, một bang đánh mười mấy bang. Như vậy thì thế nào, chẳng qua cũng chỉ là tay chân mà thôi, sau đó 21 người tìm ta, ta trốn thoát, trúng hơn 10 đao, may mà mạng ta lớn mới còn sống. Nếu như các ngươi gặp cảnh tượng này, tắc tắc... Cao lão đại lúc đó còn đang hô phong hoán vũ, kiêu ngạo vô cùng, lần đó ta không chết, đương nhiên là hắn chết. Ta ngầm liên kết với mấy vị lão đại xung quanh băm hắn thành thịt vụn, hôm sau bang phái của họ suy sụp? Đó là gì? Ngày xưa Tần Thủy Hoàng tung hoành bốn bể cũng như vậy thôi, ta biết làm việc không chỉ dùng sức, nếu không động não chúng ta tuyệt đối không có được vị trí hiện giờ."

Bọn hắc bang trong phim ảnh đều có giọng điệu như vậy, lăn lộn cõi đời phải dùng cái đầu, sau đó là một lần khoe khoang sự tích anh hùng, thấy ánh mắt sùng bái của bọn tiểu đệ trong bang, hắn phất tay.

"Vì sao lần này chúng ta cần theo chân đám người kia tới đàm phán... Sa Trúc bang ỷ có quan hệ là không nói đạo lý, các ngươi chắc cũng biết, khi Liễu Chính còn tại vị cũng chưa báo đạo như vậy, hiện giờ họ lại cấm cả Giang Hải không được buôn thuốc phiện, con gái Liễu Chính là cái gì, nàng ta coi mình là Lâm Tắc Từ (1) chắc... Hiện giờ ai mà chẳng tức giận cô ta, Tân Trữ Bang đang muốn toàn diện khai chiến với họ..."

(1) Lâm Tắc Từ (1785 - 1850), là một vị quan và là tướng nhà Thanh ở thế kỷ XIX. Ông được coi là một vị quan có chủ trương chống thực dân Anh trong cuộc chiến tranh thuốc phiện (1840 - 1842) và là người đã thi hành kiên quyết và triệt để lệnh cấm hút thuốc phiện. Ông đã tiêu hủy hơn 20.000 hòm thuốc phiện của các lái buôn ngoại quốc tại Quảng Đông. Ông cũng là người chỉ huy các lực lượng quân Thanh và nhân dân Trung Hoa kháng cự quyết liệt quân đội Anh trong cuộc chiến tranh thuốc phiện.

"... Trước đây với thực lực của bang chúng ta mà muốn tới Giang Hải phát triển thì còn kém, nhưng hiện tại không còn giống như vậy nữa, một khi Sa Trúc bang bị tiêu diệt, toàn bộ Giang Hải sẽ có những biến hóa kinh người. Lần này chúng ta tới đàm phán với họ có khi lại khác, Sa Trúc bang sẽ không cho chúng ta một câu trả lời thỏa mãn, thế nhưng, ha hả, đây chính là một cơ hội hợp tác với Tân Trữ bang. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành một phần thế lực ở Giang Hải, các ngươi chờ xem đi... Đây là chuyện phải dùng đầu có, không nên lúc nào cũng chỉ hô đánh giết, ngươi cho mình là Lí Liên Kiệt ư... A..."

Hắn vừa mới a một tiếng thì có tiếng còi xe ô tô vang lên, tốc độ của xe có phần giảm lại, hơn 10m phía trước có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ, một người đứng ở giữa đường vậy tay. Ánh đèn trước kia vẫn chiếu nên không nhìn rõ tướng mạo của người này, chỉ thấy động tác của hắn có phần ngạo mạn và bại hoại.

"Con mẹ nó, ô tô người kia cần hỗ trợ... Tiểu Lý, không cần xen vào chuyện của hắn!"

Tiểu Lý là tiểu đệ lái xe, sau khi nói xong, hắn quay đầu định nói tiếp với các tiểu đệ khác, thì tiếng còi xe lại vang lên gấp gáp, người kia không muốn tránh ra.

Sau mấy giây, Tiểu Lý phanh xe lại, xe buýt dừng lại, dưới ánh đèn xe có thể nhận ra, đầu ô tô chỉ còn cách người này nửa mét, lão đại phía sau nhíu mày, sau đó lắc đầu cười:

"Đã ngốc thì phải bị đánh, tinh tình của Tiểu Lý không được tốt..."

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, hắn còn chưa nói xong thì lái xe đã oán hận mắng một câu, sau đó trực tiếp đẩy cửa xe nhảy xuống, đi hai ba bước đã tới trước mặt người kia:

"Con mẹ nó, mày có bệnh à, không muốn sống nữa sao? Mày..."

Thấy trước mặt mình là một thiếu niên vô hại chưa tới 20 tuổi, hắn không khỏi sửng sờ một chút.

Sau đó, đối phương nhìn biển số xe một cái, cười cười:

"Chờ các ngươi thôi, muốn gặp lão đại ngươi một chút."

Những người này tới Giang Hải chính là vì đàm phán, mà đàm phán của xã hội đen đương nhiên là có nguy hiểm, tuy tên lão đại kia nói là không có đánh nhau, nhưng mà mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng.

Lúc này thấy thiếu niên nói như vậy, Tiểu Lý đột nhiên đưa tay đưa về phía phía sau, rút ra một thanh khảm đao kề vào cổ thiếu niên:

"Mày là ai?"

Coi như không có thanh đao trên cổ, thiếu niên quay sang nhìn hắn, dùng giọng khàn khàn nói chuyện.

"Thần dạ du..." (2)

(2): Thần dạ du: Vị thần chuyên tuần hành ban đêm trong truyền thuyết, còn được ví với người thích đi chơi lang thang ban đêm.

Sau một khắc, một tiếng thét thảm thiết vang lên ở ngay đầu xe, cánh tay cầm đao của Tiểu Lý đã bị vỡ vụn, cánh tay bị Gia Minh vặn thành một cái mái chèo.

Khi tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm, người bên trong xe mới giật mình, họ đưa mắt nhìn lại, người ngồi ở vị trí phó lái đương nhiên là rõ nhất.

Lúc này hắn bậy dậy nhìn về phía trước, Tiểu Lý đang giống như một con rồng lớn vẫy đuôi, thân hình như bị người ta buộc trên không trung. Lập tức, những cánh cửa của chiếc xe vỡ tan, mảnh vụn bay khắp bầu trời.

Tiểu Lý giống như một chiếc xe tải bị người ta quay một vòng, đập thẳng vào buồng xe, đánh vào một thanh sắt. Khi tiếng thét nhỏ dần, phụ xe kia mới đứng dậy, sau đó lại đưa tay ôm đầu ngồi trở lại, cùng lúc đó, người kia đã từ chỗ cửa kính bị vỡ nhảy vào.

Người nhìn rõ và hiểu được tình hình lúc nãy không nhiều lắm, thế nhưng mọi người ai chẳng trải qua đao kiếm, sau khi phục hồi tinh thần lại, không ít người đã đột nhiên đứng lên, rút vũ khí trên người kia. Người kia đánh móc vào sau gáy tên phụ lái một cái, rồi lại thuận tay huých một phát, thân hình hắn lập tức bay ra ngoài.

Một thanh khảm đao từ phía trước chém đến, thiếu niên vung một tay lên, sau đó máu tươi nỡ rộ khắp không trung, chẳng hiểu sao thanh khảm đao kia mới đi được nửa đường đã đổi hưởng, chém thẳng một nhát vào vai của chủ nhân, có một người ngồi cạnh thì bị một cước đá bắn ra ngoài.

Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, thiếu niên đã đi tới, hai tay vung lên, năm người bên cạnh vốn đứng dậy bị đánh ngồi bẹp trong xe, mấy thanh khảm đao bị đánh bắn ra khỏi xe. Đột nhiên, một người phía trước đã rút súng lục.

Bóng của cương đao đột nhiên đổi hướng chém xuống!

Một cái cánh tay đứt tới bả vai, máu tươi còn chưa kịp phun ra thì một tiếng súng đã vang lên.

Một người ngồi bên cạnh lão đại định rút súng thì bị một cước đá bay ra ngoài.

Lúc này, mọi người đã dừng tay, cho dù như thế nào thì Trung Quốc cũng là nước ít tiếp xúc với súng ống, cho dù là bọn côn đồ liều mạng cũng phải sợ hãi khi nghe thấy tiếng trúng, loại thanh âm này như một phản xạ sợ hãi có điều kiện.

Sắc mặt lão đại kia cứng ngắc, xám xịt, không dám động, cứ như vậy, sau một lát thì người trong xe đã ngã lăn lộn bốn phía, máu tươi chảy ra, hắn chưa từng thấy một người nào có lòng dạ độc ác tới vậy.

Nhún vai, Gia Minh buông súng, ánh mắt có chút buồn chán đánh giá mọi người xung quanh.

"Ca —— "

Đột nhiên có một thanh âm vang lên, Gia Minh quay đầu lại nhìn, thấy một nam tử cường tráng đang dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn.

"Mày định giết tao hay sao… giết..."

"Bằng —— "

Không chút do dự nào, Gia Minh giơ tay, tiếng súng lại vang lên, đạn bắn thẳng vào trán của người đàn ông kia, thân hình hắn ngã xấp xuống đất. Trong lúc nhất thời, trong xe không còn một tiếng động, Gia Minh trợn mắt, nhìn bốn phía sau đó đi tới chỗ lão đại.

Mắt thấy thân ảnh của hắn càng ngày càng gần, lão đạo sợ hãi vô lực ngồi xuống.

Đi tới bên cạnh hắn, Gia Minh ngừng lại một lát, hít sâu một hơi, đang định nói thì dường như nhận ra cái gì đó, hắn lùi lại một bước, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Bên cạnh hắn có một nam tử cao chừng 1m9 đang dùng ánh mắt cừu hận nhìn hắn, lúc này thấy Gia Minh nhìn qua, hắn vô ý thức nhìn xuống, thấy vậy, Gia Minh có chút bất đắc dĩ nheo mắt.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Có ý định gì với ta hay không?"

Chắc là có tiền lệ của người trước, nam tử này không dám nói, nhưng mà ánh mắt vẫn ngoan cường như cũ, lão đại ở phía sau vô ý thức mở miệng:

"Hắn..."

"Bằng —— "

Lại một tiếng súng, máu tươi phun ra, cửa kính vỡ tan, thiếu niên rũ tay xuống, vẻ mặt bình thản như một giáo viên gặp một học sinh bướng bỉnh, hắn ngồi đối diện với lão đại, nói:

"Chuyện này... các ngươi có gì muốn nói hay không?"

"Ta... Ta... Ta chỉ là... Không, không có gì..."

"Tự nhiên một chút, có khá hơn rồi đấy... đừng nên hung ác giống như những người kia, cũng không nên quá câu lệ, khi giao tiếp con người của ta rất hiền hoà..."

Gia Minh đưa tay vỗ vỗ bả vai của hắn, do cánh tay này còn đang cầm súng nên lão đại kia run rẩy:

"Hỏi ngươi một cậu, các ngươi định đi đâu?"

"Đến... Đến đến đến... Đến Giang Hải..."

Lời còn chưa dứt, Gia Minh đã giơ súng đập tới, trán hắn chảy máu, Gia Minh thu tay, ánh mắt rất phiền muộn.

"Ngươi không chú ý nghe ta nói... Quên đi, ta cũng lười quản ngươi, có phải ngươi tới Giang Hải đàm phán với Sa Trúc bang?"

"Đúng... đúng..."

"Ngươi muốn buôn lậu thuốc phiện?"

"Không phải..."

Mới nói xong hắn đã nhận được một cái tát, hắn lập tức sửa lời, liều mạng gật đầu:

"Đúng... Dạ dạ dạ đúng.”

"Nói chuyện phải thành thực... Các ngươi định làm chuyện xấu mà còn lớn tiếng, điều này làm cho ta rất đau lòng có biết không... Chuyện này, về chuyện buôn lậu thuốc phiện, ta nghĩ... ta nghĩ..."

Hắn làm như khổ tư một lúc, đột nhiên phát hiện manh mối:

"Về buôn lậu thuốc phiện, chuyện này... Buôn lậu thuốc phiện không tốt. Buôn lậu thuốc phiện là không đúng, buôn lậu thuốc phiện... Ngươi hiểu không?"

"Rõ, hiểu ... Ta, ta không làm..."

"Còn gì nữa không? Điều quan trọng nhất ấy?"

"Là, là cái gì?"

Bốp, lại một cái tát vang lên, Gia Minh tăng giọng:

"Còn điều gì nữa!"

"Ta... Ta..."

Lão đại kia suy nghĩ nửa ngày, rốt cục ngẩng đầu lên, nói:

"Ta không đi Giang Hải, ta không đi..."

Trả lời hắn là một nụ cười tươi, Gia Minh lấy khăn tay lau vân tay trên súng, sau đó nhét vào trong tay vị lão đại kia, thân thiết vỗ khuôn mặt như hung thần của hắn:

"Ngươi xem, ngươi hiểu, ta thật cảm động."

Đi ra vài bước, hắn lại quay đầu, lão đại kia đang suy nghĩ là có nên nổ súng hay không, thấy hắn quay đầu người này hoảng sợ, thiếu chút nữa rơi súng:

"Được rồi, ngươi xem cái xe này bừa bộn thế này, ngươi cũng hiểu, nó không có liên quan gì tới ta đúng không?"

"Không, không liên quan. Đều là chúng ta không cẩn thận..."

"Đúng vậy, sao lại không cẩn thận tới vậy... cho dù là xã hội đen thì cũng đâu có thể làm bậy thế này, như vậy... đã biết cách xử lý thi thể chưa?"

"Biết, biết..."

"Vậy không quấy rầy các vị lão đại rồi."

Cười híp mắt khom người chào, thiếu niên bước xuống xe, sau một lát ngồi lên chiếc xe con rời đi. Tới lúc này, trong xe vẫn là bầu không khí sợ hãi, không một người nào dám động đậy...

Xe cộ lao nhanh, gió lạnh từ cửa xe lùa vào, đèn đường tụt lại phía sau, hắn vươn tay cảm nhận sự lạnh lẽo của trời đêm, cái cảm giác giết chóc điên cuồng trong đầu đã bình tĩnh trở lại.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo, là Nhã Hàm gọi tới.

Ẩn Sát - Chương #384