Trong bảy ngày tang lễ đúng là có chút rắc rối, bầu không khí đơn điệu cũng dần vơi bớt, lần lượt có một số người tới bày tỏ thái độ, người quấy rối đương nhiên là cũng có, chỉ là tạm thời chưa dám làm loạn mà thôi.
Đối với đa số các bang phái xã hội đen ở Giang Hải, họ đang nhìn hành động tiếp theo của Sa Trúc Bang mới có hành động của mình, đám người Tiết Thành bị đưa vào bệnh viện, tuy rằng không chết, nhưng ít ra không có thời gian 1, 2 năm cũng sẽ không hoạt động được như thường, làm hắc đạo đại ca, loại chuyện thế này đương nhiên là không thể tìm cảnh sát can thiệp, cho nên tạm thời Tân Trữ Bang không có khả năng tuyên chiến chính thức với Sa Trúc Bang, tình hình tạm thời yên ổn.
Ngày thứ tư, tâm trạng của Sa Sa mới tốt lên một chút, không khóc, thỉnh thoảng vẫn có thể cười với Linh Tĩnh và đám người Gia MInh, có một số họ hàng lục tục kéo tới an ủi, sau đó ở lại, đại khái là họ muốn đợi tới lúc tuyên bố di chúc của Liễu Chính.
Trong những người này, số người thấy Gia Minh nổi giận không nhiều, đại bộ phận chỉ nghe người ta nói, cho nên không biết rõ lắm.
Thấy Sa Sa ứng đối lễ phép với mọi người, lại đối với Gia Minh có phần thân thiết, cho nên số người rỗi việc lắm miệng đương nhiên bàn tán không ít, nói là yêu sớm hiện giờ là một hiện tượng phổ biến, nhưng mà đa phần đều có thái độ phê phán.
Đáng nói là những người trách cứ lại đa phần là họ hàng của Sa Sa, cho nên Gia Minh không thèm để ý tới họ, có một ngày, Sa Sa và Linh Tĩnh đang ngồi nói chuyện, có mấy chú bác của Sa Sa kéo tới biểu thị sự quan tâm, đồng thời có hai đứa trẻ mà Sa Sa biết, có lẽ là đám người lớn thấy Linh Tĩnh và Sa Sa quá mức đê tiện, cho nên một đứa trẻ trong đó muốn nói chuyện với Sa Sa đã đẩy bật Linh Tĩnh ra ngoài.
"Chị Sa Sa chị đừng thương tâm có được hay không..."
"Chị Sa Sa vẫn còn chúng em mà..."
"Chị Sa Sa, sau này tới nhà của em chơi nhé..."
Là trẻ con, nếu như thực sự nói như vậy thì rất đáng quý, sẽ có tác dụng làm giảm bớt phần nào nỗi buồn của người khác, sẽ khiến cho người đối diện cảm thấy yêu thích.
Sa Sa tuy rằng ứng phó lễ phép với đám người này, nhưng mà trong lòng luôn bi thương, nên chỉ gật đầu không nói chuyện, đương nhiên, khi hai đứa bé liều mạng an ủi nàng, nàng cũng miễn cưỡng cười trừ, đưa tay xoa đầu một đứa trẻ, cô bé kia dùng cái mông lại đẩy Linh Tĩnh một cái nữa. Linh Tĩnh cũng không quan tâm tới hành động của đám trẻ này, thân hình chuyển sang một hướng khác, nhưng đột nhiên, có một tiếng bốp vang lên, cô bé kia ôm mặt.
Đây đúng là một cái bạt tai vang dội, ngay cả Linh Tĩnh cũng bị dọa hoảng sợ, mấy người xung quanh thì trợn tròn, mắt thấy Sa Sa khẽ cúi đầu, mang theo nụ cười bi thương phức tạp. Cô bé kia đột nhiên bị tát một cái ngã xuống đất, đưa hai tay ôm mặt, có chút không hiểu nhìn Sa Sa, sau đó khóc rống lên, không ai có thể ngờ, Sa Sa vừa mới xoa đầu nàng đã đột nhiên xuất thủ tát một cái.
Bàn tay đánh người của nàng đặt trên đùi, ngón tay hết nắm vào lại xòe ra, cứ lập đi lập lại như vậy vài lần. Trong lúc Sa Sa đứng im thì mẹ cô bé kia đã kéo nó lên, đang muốn nói điều gì đó thì bị trạng thái của Sa Sa dọa cho chết khiếp, không dám nói gì cả, kéo con mình đi ra chỗ khác.
Sau chuyện này, Sa Sa lại trở thành đối tượng để người khác nghị luận, nói là nàng có dụng ý bất lương, nào là quên nguồn gốc tổ tông, đối với họ hàng có hành động quá đáng, ngay cả trẻ con cũng đánh... Nhưng cho dù như vậy, người nhà của đứa trẻ bị đánh cũng không rời đi...
Ngày 7 tháng 9, khi mặt trời lên cao, thi hài Liễu Chính được hạ táng, buổi sáng bầu trời mưa nhỏ, một đoàn người rồng rắn kéo nhau ra nghĩa địa, Sa Sa chủ động cầm tay Gia Minh và Linh Tĩnh, mệt mỏi nói:"Tớ muốn về nhà..."
Trên hai hàng lông mi thật dài của nàng lại xuất hiện những giọt châu, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt nữa, lúc lên xa, Gia Minh đuổi tài xế xuống, ngồi vào vị trí tay lái, hắn phóng vút theo đường về Học viện Thánh Tâm, bỏ mặc một đoàn xe phía sau.
Mọi người thấy ba người này quá mức thân mật thì mở miệng bực tức phản đối, Liễu Chính vừa hạ táng, Sa Sa đã hoàn toàn bỏ mặc không chịu lo lắng, bỏ lại phía sau vô số người mang theo địch ý và khó chịu.
Nhưng đối với Gia Minh mà nói, nếu như Sa Sa đã muốn vậy thì trời có sập cũng chẳng sao.
Khi xe chạy tới bên ngoài cửa hàng game trước học viện Thánh Tâm, Sa Sa đã ngủ gục trên vai của Linh Tĩnh từ lúc nào không hay, nàng ngủ một mạch tới tận chiều, lúc đó trời mưa đã tạnh, nàng mơ màng bò dậy, dùng nửa tiếng đồng hồ để tắm rửa, sau đó đi sấy tóc cho khô, tỉ mỉ trang điểm lại một lần.
Lúc xuất hiện, nàng mặc một bộ đồ thể thao màu nhạt, tóc đuôi ngựa bập bềnh sau đầu, nhìn về phía Gia Minh và Linh Tĩnh đang ngồi trên ghế, cười tươi:"Tớ ổn rồi."
Thoạt nhìn, nàng đã trở lại là một thiếu nữ trà ngập sức sống.
Gia Minh giang hai tay đỡ Sa Sa ngồi giữa hai người, Linh TĨnh ôm đầu nàng, hôn một cái, sau đó vào phòng bếp làm đồ ăn. Trong phòng trở nên yên lặng, Sa Sa nằm trong lòng Gia Minh chơi game, thỉnh thoảng vì Gia Minh quấy rối mà lắc đầu, hung hăng đấm vào ngực hắn.
Không bao lâu sau có Tiểu Mạnh gọi điện thoại tới, nói là sáng hôm sau sẽ công bố di chúc của Liễu Chính, hỏi xem... có cần bố trí gì không, Gia Minh chỉ nói không cần rồi cúp điện thoại.
Sau khi ăn cơm tối xong, trời đã tối đen, trong TV vang lên thanh âm dự báo thời tiết, sau khi rửa bát xong, Gia Minh đi ra khỏi phòng bếp, Linh Tĩnh thì đang dọn nhà tắm, hắn không thấy Sa Sa đâu mới hỏi Linh Tĩnh, hóa ra Sa Sa đã lên sân thượng giải sầu.
Hai người để cho Sa Sa ở một mình một khoảng thời gian, sau nửa giờ Gia Minh mới bước lên, Sa Sa đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, hai tay ôm đầu im lặng nhìn cảnh đêm.
Tối mùa thu, do ban ngày mưa nhỏ nên tối hơi lạnh, vì sân thượng nhìn sang những phòng ốc san sát của học viện Thánh Tâm, lại nhìn dòng xe cộ đi lại như mắc cửi trên phố, những tòa nhà cao tầng như rừng ở trong thành phố, cả thành thị được bao phủ bởi một ánh sáng mê người. Khi khoác áo lên người Sa Sa, nàng tựa hẳn vào trong lòng hắn.
"Kỳ thực tớ chỉ giả vờ thôi..."Nàng nghẹn ngào nói.
"Ừ."
"Tớ nói là tớ sớm chuẩn bị tâm lý, nói rằng cha tớ chết tớ cũng không cảm thấy lạ, thực ra không phải như vậy... Bao nhiêu năm cha tớ lăn lộn, tớ không nghĩ người lại chết lúc này, ba tớ nói là muốn kết hôn, tớ vẫn còn nhớ là ba tớ rời đi một cách bình an mà..."
"Ừ."
"Nhưng cha tớ lại chết, chết vì một lý do không giải thích được, hay là trước đây cha tớ làm nhiều chuyện xấu, lần này không muốn làm, vậy mà lại vì thuốc phiện mà xảy ra chuyện... Gia Minh, có phải là báo ứng không?"
"Không phải..."
"Tớ nhớ là lúc tớ còn nhỏ, cha tớ đã bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng, nhưng mà cha tớ không chết..."Ôm thân hình thiếu nữ run rẩy vì khóc, Gia Minh im lặng.
Trong tiếng khóc ngập ngừng là những tiếng nói về tuổi thơ của Sa Sa lúc nhỏ, những ký ức về mẹ của nàng, rồi tới lúc Liễu Chính bị thương.
Thực ra những chuyện này Gia Minh đã nghe Sa Sa kể từ lâu rồi, hiện giờ nàng muốn đem toàn bộ ký ức kể ra, nói một cách không bến bờ, thỉnh thoảng nàng nhớ lại một số chuyện nhỏ mà trước kia nàng không nhớ được, nói là Liễu Chính từng giấu dưới gối một khẩu súng, nàng lén lấy ra đùa, thỉnh thoáng Liễu Chính mang cô gái khác về nhà, bị nàng nhìn thấy, nàng dùng ảnh của mẹ nàng đánh người, Liễu Chính mắng nàng làm cho nàng phải khóc bỏ chạy...
Qua khoảng hơn 1 giờ, Sa Sa mới ngừng lại, Linh Tĩnh lên tói cửa, thấy hai người đang êm đềm ôm nhau, nàng lại rời đi. Thực ra, ký ức về Liễu Chính của Sa Sa có nói một ngày một đêm cũng chẳng hết, nhưng do nói nhiều như vậy đã khiến nàng nghĩ tới một chuyện khác, điều này khiến nàng dừng lại, nhìn dòng chảy của thành phố im lặng hồi lâu.
"Gia Minh... Trong di chúc, cha viết những gì vậy..."
"Những gì có thể cho cậu thì để lại toàn bộ, sau đó... tách cậu ra khỏi xã hội đen, ra khỏi Sa Trúc Bang..."
Liễu Chính là một lão đại xã hội đen lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, cho nên di chúc đã lập từ lâu rồi, hắn không muốn con gái mình có quan hệ gì với xã hội đen, hơn nữa hắn phân chia quyền lực đồng đều cho các đường chủ. Sau đó chia một phần cho Sa Sa, tuy rằng số lưu lại không nhiều, nhưng đủ để cho nàng sống một cuộc đời không thiếu thốn.
Sa Sa lặng yên suy nghĩ một hồi
"Gia Minh... Tớ rất ghét thuốc phiện, ai cũng ghét thuốc phiện, Hoàng Hạo Binh cũng như vậy, cha tớ cũng như vậy... tớ muốn những gì cha tớ để lại... tớ không cho phép bọn họ buôn lậu thuốc phiện..."