Chương 350: Luôn Ở Bên Cậu


"Cậu theo dõi mình phải không!"

Tâm tình không vui, mắt vẫn còn ươn ướt, Sa Sa hất hàm lên, giọng nói hơi khó chịu. Cho dù thường ngày nàng và Gia minh rất thân mật, nhưng trong đời cũng có một số việc khó xử, áy náy không muốn để người thân của mình biết. Thấy nàng tức giận, Gia Minh mỉm cười đưa bó hoa ra:"Ngưỡng mộ cậu mà."

Nhìn Gia Minh, ánh mắt Sa Sa lóe lên, sau một lát vẫn lựa chọn quay đầu đi:"Hôm nay không có hứng thú..."

"Nhận đi, nếu cậu không nhận thì có lẽ bọn họ sẽ ném mình ra ngoài đánh một trận đó..."

Đây là một quán bán bàn mạt chược, lúc trước Khoan ca mời Sa Sa vào trong một cách trịnh trong như vậy nhưng vừa ra cửa thì đã bị một thằng nhóc quấy rầy, mấy tên đàn em thấy sắc mặt của Sa Sa, lúc này cũng vây tới với vẻ mặt bất thiện. Sa Sa quay đầu lại, lạnh nhạt phất tay:"Không có chuyện gì, hắn là bạn tôi, cảm ơn nhiều, các anh làm việc của mình đi."Lúc này đám người kia mới lui lại, một tên trong số đó còn hung hăng trừng mắt với Gia Minh.

"Mình phát hiện cậu đối với bọn họ tốt hơn với mình đó..."Xuyên qua đám người, Gia Minh vừa đi theo phía sau Sa Sa vừa nói. Sa Sa hừ một tiếng, không nói lời nào.

"Linh Tĩnh nói mấy ngày qua cậu vẫn thần thần bí bí, hôm nay không biết nghe người khác nói chuyện gì mà lại ngơ ngác ngây ngốc, học xong lại lén lén lút lút không về nhà. Mình thấy cậu đến nơi này nên cũng lén lén lút lút đi theo..."Hắn đi theo sau cằn nhằn không dứt, Sa Sa hung hăng quay đầu lại, tức giận đến bật cười lên:"Cậu mới ngơ ngác ngây ngốc, lén lén lút lút đó, cách đặt câu của học sinh tiểu học hả!"

"Thỉnh thoảng học tập một chút nha. Mình phát hiện cái đó có thể dùng như câu đối, cậu nghe xem, cậu ngơ ngác ngây ngốc lén lén lút lút, mình thần thần bí bí lén lén lút lút..."

"Cậu..."

"A, cầm hoa giúp mình, mình đi mua vài thứ..."

Hắn trơ tráo đưa bó hoa tới. Sa Sa vô ý thức nhận lấy, thấy Gia Minh quay đầu rời đi mới kịp phản ứng lại:"Này, mình vứt đi đó... Mình vứt..."Nàng giơ bó hoa lên muốn ném xuống vũng nước ở bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Gia Minh. Thấy hắn hoàn toàn không quay đầu lại, nàng vung vẩy mấy cái nhưng cuối cùng cũng không nỡ ném xuống, giận đến bờ môi run run.

"Oa, môn cờ mới ra, trò này chơi rất hay, mua về chơi thử nhé..."

Mua đồ, Gia Minh giơ hộp giấy trên tay lên. Sa Sa không thèm để ý đến hắn, lạnh lùng trả bó hoa lại. Gia Minh làm như không thấy, vẻ mặt thuần khiết và vô tội, ánh mắt vô sỉ tựa như đang muốn nói, cậu ném đi, ném đi, ném đi... Cũng không phải Sa Sa cố ý tức giận với hắn, chỉ là chút phiền muộn trong lòng không bỏ qua được, xoay người lại tiếp tục đi về phía trước. Bó hoa vẫn cầm trên tay, vung vung vẩy vẩy như xách đồ vật tầm thường vậy. Cũng phải nói, Gia Minh và hai cô bé thực sự đã quá hiểu nhau, mặc dù cũng thường xuyên tìm các trò chơi mới lạ để chơi nhưng những chuyện vô bổ như tặng hoa thế này lại rất ít có, bởi vì một khi cố ý làm bộ thì trái lại lại làm mọi người cảm thấy xa lạ với nhau hơn. Tất nhiên, bất kể thế nào, một cô gái khi được tặng hoa đúng là vẫn cảm thấy rất vui.

Có điều, cho dù cảm giác vui vẻ khi được tặng hoa có thể hòa tan được một chút buồn bực trong lòng, nhưng nàng cũng không chịu nổi Gia Minh không thức thời om sòm bên cạnh không dứt. Thỉnh thoảng hắn ghé vào bên cạnh mua đồ vật, sau đó lại đuổi theo, vo ve như con muổi ở bên cạnh. Mặc dù nàng vẫn tự nhủ rằng Gia Minh cố ý bày trò khi thấy mình không vui, nhưng hắn làm loạn thật sự hơi quá đáng, sợ rằng ngay cả thượng đế cũng có khi cảm thấy không chịu nổi.

"Oa, cái lược chỗ kia bán rất đẹp, Sa Sa, cậu có muốn một cái không... Nhưng mà mình không chải đầu, cậu đến xem thử đi..."

"Chiếc váy kia thật đẹp, mình rất thích..."

"Không phải chứ, Sa Sa, cậu xem kìa, thứ kia chúng ta chưa ăn bao giờ, đến xem thử được không?"

"Đáng tiếc không có hạt dẻ rang đường, nếu không thì có thể mua về nhà, thật đáng tiếc... Lại không có hạt dẻ rang đường, không có hạt dẻ rang đường, không có hạt dẻ rang đường..."

"Cậu nói xem chúng ta nên đi taxi hay đi xe bus về nhà? Phải chuyển xe đó, mình thấy đi taxi tốt hơn, nhưng mình không mang theo tiền, Sa Sa, cậu có mang theo không? Sa Sa Sa Sa ngốc ngốc ngốc ngốc..."

"Ồ, muốn ăn kẹo đường không..."

"Oa, đây là dao ảo thuật có thể thụt vào trong đó. Sa Sa, cậu nhìn xem, rất giống dao thật nha, nhưng mà đâm không chết người được. Quả thực là cách làm khác với súng bắn nước nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu..."

Nhìn Gia Minh ở bên cạnh quơ quơ con dao nhỏ, rốt cuộc Sa Sa cũng không chịu nổi nữa, tức giận quay đầu lại:"Mình nói, cậu đã nói xong chưa... a..."

"Mình đâm..."

Sa Sa vừa nói được một nửa thì Gia Minh đã cầm con dao kia đâm vào mông nàng. Đúng lúc Sa Sa vừa xoay người lai, một dao vừa rồi đâm đúng vào vị trí nhạy cảm, mặc dù không mạnh lắm nhưng cảm giác vẫn rất sâu sắc. Sa Sa theo bản năng lùi lại một bước, trong nháy mắt cơn giận dữ xông thẳng lên não. Đang ở trên đường cái, mặc dù người đi đường không nhiều lắm nhưng hành động vừa rồi cũng đủ làm cơn giận của nàng bộc phát.

"Mình... Này thì đâm! này thì đâm này thì đâm này thì đâm..."

Vung bó hoa trong tay lên, Sa Sa nhảy dựng lên điên cuồng đánh vào đầu hắn. Trong nháy mắt, cánh hoa bay loạn, ánh mắt người đi đường ở gần đó đều tập trung tới, mấy người chủ quầy bán quà vặt ở xung quanh đều dừng công việc của mình, chăm chú nhìn sang. Mắt thấy thiếu nữ tràn đầy sức sống kia đánh người tựa như phát điên vậy, thiếu niên trước mặt nàng ôm đầu ngăn cản một cách tượng trưng, đến khi đánh nát bó hoa, hai tay nàng lại đánh xuống giống như máy xay gió, thỉnh thoảng hai chân cũng nhiệt tình chào hỏi lên người thiếu niên kia. Tiếng bàn luận thỉnh thoảng vang lên giữa đám người.

"Thấy không, đó là kết quả khi đắc tội với mỹ nữ..."

"Chậc chậc... Thật là vui mắt, nếu đó là bạn gái tôi, tôi tình nguyện mỗi ngày đều bị cô ấy chà đạp như vậy..."

"Thằng nhóc kia quá hạnh phúc..."

"Bị đánh như vậy mà không dám đánh trả, có phải đàn ông không vậy..."

"Nếu hắn dám đánh trả, tôi sẽ tới giết hắn đầu tiên..."

"Đúng là bọn trẻ thời này..."

Nói chung là, không ai đồng tình với cảnh ngộ lúc này của Gia Minh cả, mà người hâm mộ thì lại có không ít. Đánh như vậy khoảng chừng nửa phút, trên người Gia Minh dính đầy cánh hoa, Sa Sa trừng mắt nhìn hắn rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Lúc này hai người đã đến sát vệ đường, Sa Sa xoay người lại, chỉ nghe một tiếng phanh xe đánh "két..." bén nhọn vang lên...

Gia Minh vội vàng ôm Sa Sa kéo lại. Một chiếc xe hơi vọt qua như bay ngay trước mặt nàng.

Hoảng sợ, Sa Sa nằm trong lòng Gia Minh nhìn chằm chằm chiếc xe kia, sợ hãi đến không nói nên lời. Chiếc xe kia dừng lại cách đó không xa, tài xế đang hạ cửa kính xe xuống, chưa hạ xuống hoàn toàn thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi:"Con mẹ chúng mày..."

Đầu tên kia còn chưa vươn ra được một nửa thì đã thấy thiếu niên vốn vừa rồi còn bị đánh dang nhặt một viên gạch lên, ném mạnh tới. Người kia vội vàng thụt đầu vào. Viên gạch xẹt qua tai hắn, một tiếng rầm vang lên, gương chiếu hậu ở bên phải của chiếc xe bị ném vỡ.

"Con bà nó..."Tên tài xế kia cũng khá hung hãn, thấy bộ dạng thiếu niên kia rất vô hại liền mở cửa xe muốn đi ra ngoài. Nhưng mới bước một chân xuống thì đã thấy đối phương xông tới, trên tay còn cầm một con dao sáng loáng, vẻ mặt đã trở nên hung ác dữ tợn.

"Mày ***... lái xe nhanh như vậy, suýt nữa đụng vào người ta rồi còn dám ồn ào. Hôm nay ông phải chơi chết mày... Đứng lại cho ông!"

Hắn vốn am hiểu biến sắc mặt, vừa rồi còn là một bộ dạng mặc đánh mặc chửi, lúc này biến sắc mặt liền trở thành một tên du côn coi trời bằng vung, sát khí ngất trời. Mọi người dường như đã thấy được một màn hành hung trên đường sắp diễn ra. Sa Sa há miệng nhìn theo bóng lưng hung ác của hắn. Hắn còn chưa đi được nửa đường thì tên tài xế kia đã đóng rầm cửa xe lại, vội vàng lái xe đi, tiếng than thở vẫn còn loáng thoáng vọng lại:"Bọn trẻ bây giờ càng ngày càng coi trời bằng vung..."

"Lần sau đừng để tao thấy mày, nếu không tao giết cả nhà mày! Chiếc xe nát này tao thấy một lần đập một lần... Mẹ kiếp! Muốn chết cũng không dễ như vậy..."

Gia Minh vung vẩy con dao kia, đứng ở ven đường chửi ầm lên. Đến khi chiếc xe kia khuất bóng ở cuối phó hắn mới quay đầu lại, đâm con dao thẳng vào ngực mình, cười đắc ý với Sa Sa. Trong tiếng xoẹt xoẹt, chiếc dao ảo thuật kia không ngừng thò ra thụt vào. Sa Sa xông tới, tức giận đá hắn một cái:"Cậu chỉ biết lấy đồ giả ra hù dọa người khác..."

"Ách, mình sợ nếu lấy đồ thật ra sẽ làm hắn sợ hãi hơn..."

Sau trò đùa này, Sa Sa cũng quên không muốn đánh hắn, mỉm cười, rồi lại im lặng, nhún vai vòng qua hắn đi về phía trước:"Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra đâu..."

"Có gì mà không biết, không phải chuyện Hoàng Hạo Binh hít ma túy sao."

"Ách, cậu..."

Gia Minh tiến lên nắm tay nàng:"Lần đó cậu nói chuyện giúp hắn, lão Dương cho rằng Hoàng Hạo Binh là bạn cậu, kết quả là tiền hít ma túy cũng không lấy của hắn nữa, còn cho một đám đàn em chiếu cố hắn. Sau đó có một lần hắn cãi nhau với người ta ở trường học, cũng là Khoan ca kia gọi người đánh người kia một trận. Những chuyện này... Mình đã biết lâu rồi."Gia Minh cười."Anh Tiểu Mạnh nói với mình, hắn còn nói có thể nói với lão Dương một tiếng để Hoàng Hạo Binh không thể mua được ma túy. Mình nói không cần như vậy."

Sa Sa nhìn hắn, mấp máy miệng, giúp hắn phủi cánh hoa dính trên người. Gia Minh mỉm cười:"May là không mua hoa hồng... Được rồi, nếu trước đây biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì mình đã nhờ anh Tiểu Mạnh giúp cắt đứt nguồn cung cấp ma túy của Hoàng Hạo Binh rồi. Nhưng nói tóm lại, đây không phải lỗi của cậu, đó là lựa chọn của hắn. Hắn chọn tự sát, chọn hít ma túy, lựa chọn nhờ cậu gọi điện thoại giúp. Cậu đã gọi điện thoại, kết quả sau đó cậu không cần phải chịu trách nhiệm. Hắn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn vì những lựa chọn của mình. Huống chi ban đầu cậu giúp hắn với ý tốt, như vậy là đủ rồi."

"Lòng tốt mang lại kết quả xấu..."

"Đó là bản thân hắn lựa chọn. Thực ra khi cậu gọi điện giúp hắn thì hắn đã nghiện rồi. Chuyện khi đó là do ý chí của hắn không kiên định. Cậu thử nghĩ xem, nếu cầu từ chối hắn, hoặc là nhờ người khác không bán ma túy cho hắn, hắn sẽ hận cậu... Được rồi, nếu cậu muốn giúp thì hắn là sẽ giới thiệu cho hắn một trung tâm cai nghiện. Cậu không thể thuyết phục hắn, không thể tố cáo với người khác, không thể cưỡng chế đưa hắn đến trung tâm cai nghiện, bất kể cậu làm thế nào thì hắn cũng sẽ hận cậu. Người nghiện rất đáng sợ, hắn có thể trộm cắp cướp giật, bí quá hóa liều, người buôn ma túy cũng không phải tốt lành gì. Nếu hắn cứ quấn quít chặt lấy, cho dù có cậu nói giúp rồi thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh chửi. Sa Sa, nếu muốn xen vào thì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ đổ lên đầu cậu. Nếu như hắn dính líu với cậu quá nhiều nhưng cuối cùng vẫn chết, cậu sẽ áy náy... mà mình thì sẽ ghen..."

Sa Sa bật cười, sau đó lại cúi đầu xuống:"Nhưng mà... còn có biện pháp khác mà?"

"Không có biện pháp đơn giản nào cả, cuối cùng vẫn sẽ phiền toái. Mình chỉ biết là, hắn lựa chọn con đường của chính mình. Sa Sa, nếu hắn cầu xin mình thì mình cũng có thể giúp hắn được một số chuyện trong khả năng của mình, nhưng mình không thể nói với hắn rằng, anh nên làm thế này, không nên làm thế này. Quyết định là ở chính hắn, chỉ cần hắn thích, dù là chán chường, hít ma túy hay tự tử thì cũng không có gì khó cả. Mà nếu cậu can thiệp vào, hắn sẽ hận cậu..."Gia Minh dừng lại một chút rồi nói tiếp,"Ừm, thực ra mình không định nói như vậy. Nếu là Linh Tĩnh thì nhất định sẽ nói chính xác hơn, thế giới cũng trở nên rất tốt đẹp trong mắt cậu ấy. Nhưng mình không thể nói lưỡng toàn kỳ mỹ được. Sa Sa, mình là người xấu, ban đầu mình thấy hắn chán chường, hít ma túy, mình đã nghĩ rằng: Nếu thấy không vui như vậy thì đi tìm chết đi. Cũng không phải chuyện gì lớn cả..."

"Nhưng cậu luôn rất có nguyên tắc..."

"Thực ra lý tưởng trước đây của mình là tự do..."

"Ách?"

"Ừ, là loại tự do không phải kiêng kỵ thứ gì, bất kể luật pháp, bất kể quy củ, muốn làm gì thì làm. Nhưng dần dần mình phát hiện ra, suy nghĩ như vậy thực sự rất buồn cười. Ví như nếu dựa theo lý tưởng của mình, mình phải làm cho cậu luôn luôn vui vẻ, Hoàng Hạo Binh kia cũng chỉ giống như một người qua đường mà thôi, mà mình sẽ giải quyết mọi việc cần thiết để không tự rước họa vào thân. Nhưng trên thực tế không tồn tại tình huống như vậy..."Dưới ánh đèn đường, Sa Sa kéo tay hắn, hắn cầm con dao ảo thuật đâm tới tâm lui lên người mình,"Giống như hai người đàn ông đánh nhau vì một cô gái. Theo quy tắc của trò chơi thì người thắng sẽ có ưu thế, nhưng có đôi lúc, cô gái lại chọn người bị thua kia, đánh thắng cũng không có nghĩa là lợi hại..."

"Nói một tràng dài, hệt như một ông già vậy..."Sa Sa cau mũi,"Thực ra thì, cậu đang nghĩ rằng mình phiền lòng vì chuyện này là rất ngốc phải không?"

"Tốt bụng là chuyện tốt."Gia Minh cười.

"Nhưng mà cậu hoàn toàn không ủng hộ mình."

"Nhưng mà mình thích."Gia Minh nói,"Thực ra thì, so với việc cậu hoàn toàn không để ý đến cái chết của hắn, mình càng thích cậu phiền lòng vì chuyện đó hơn. Mình chỉ muốn nói... Ách..."

Hắn dừng lại hồi lầu, ngẩng lên nhìn bầu trời. Sa Sa cau mày, hỏi:"Nói gì..."

"Thôi không nói nữa, hơi buồn nôn, cậu biết là được rồi..."Gia Minh phất tay. Sa Sa cười đánh hắn:"Rốt cuộc là cậu muốn nói gì? Nói mau nói mau nói mau..."

Sa Sa nhảy nhót bên cạnh Gia Minh một hồi lâu, đến khi tất cả mọi biện pháp uy hiếp như nhéo tay, đá mông, nắm cổ đều dùng hết thì Gia Minh mới lắc đầu bất đắc dĩ:"Được rồi, thực ra thì mình muốn nói là... Khi cậu vui vẻ, khi cậu đau lòng, mình đều ở bên cạnh cậu, chia sẻ với cậu, hiểu được lòng cậu, như vậy là đủ rồi. Thế nào? Rất buồn nôn phải không?"

"Hệt như lời thoại trong bộ phim truyền hình hôm qua, huống chi còn thêm vào một câu cuối nữa, không thể làm cho người ta cảm động được..."

"Mình chỉ thấy nó rất phù hợp với suy nghĩ lúc này nên mới nói ra."

"Hứ..."Sa Sa xì mũi coi thường, nhưng sự vui vẻ trong đáy mắt lại không thể che giấu được. Nàng vẫn áy náy không dứt vì cái chết của Hoàng Hạo Binh, nhưng lúc này, cảm giác áy náy này và sự vui vẻ lại hoàn toàn tách rời nhau một cách kỳ diệu. Lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, nàng hít sâu một hơi:"Thực ra thì, cậu còn nhớ lần đầu tiền chúng mình gặp nhau không?"

"À, là lần cậu ở trong phòng tắm, mình đi vào và bắt gặp cậu trần truồng, vì vậy cậu khóc lóc đòi gả cho mình hả?"

"Làm gì có chuyện đó!"Sa Sa đá hắn,"Lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, đó là lần Hoàng Hạo Binh bắt nạt cậu và Linh Tĩnh, mình mới ra tay đánh người. Sau đó còn có rất nhiều lần nữa. Nếu không phải vì nghiệt duyên như vậy thì mình cũng không phải lưu lạc đến nỗi phải chia sẻ một người đàn ông với chị em tốt của mình... Khi còn nhỏ Hoàng Hạo Binh rất thích bắt nạt người khác, nhưng khi lớn lên rồi thì tính tình cũng tốt hơn. Mình vẫn nghĩ rằng vì hắn mà chúng ta mới quen nhau được, vậy mà bây giờ hắn đã chết rồi... Mình thấy hơi buồn..."

Gia Minh vỗ vai nàng. Khi Sa Sa nói đến từ buồn thì giọng nói khá cứng nhắc, xem ra nàng không quen dùng từ này.

"Gia Minh, cậu nói xem... Tại sao cha mình lại phải buôn ma túy chứ..."

"Mỗi bang xã hội đen đều làm như vậy."

"Bây giờ Sa Trúc bang là bang hội lớn nhất ở Giang Hải rồi phải không, lớn hơn thế lực của tất cả các bang hội khác hợp lại?"

"Ừ."

"Nếu cha mình muốn rửa tay, không cho người khác buôn ma túy nữa thì sẽ thế nào?"

Gia Minh cúi đầu cười:"Nếu ông ấy không cho người khác buôn ma túy nữa, rất nhiều người sẽ chết..."

"Ách..."Sa Sa nhìn hắn một cách nghi ngờ.

"Rất nhiều người sẽ muốn giết ông ấy, sau đó... rất nhiều người trong bang sẽ phản đối ông ấy. Sa Trúc bang phân liệt, ông ấy sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng. Sau đó mình sẽ đưa ra yêu cầu với đám người Thôi Quốc Hoa, bọn họ sẽ truy nã một số người, bắt một số người. Đám buôn ma túy ở nơi khác sẽ len lỏi vào, lại là đuổi, bắt, giết. Mấy năm sau, rốt cuộc thì Sa Trúc bang cũng tẩy trắng được. Bọn họ làm ăn lương thiện, cuộc sống bắt đầu ổn định, có thể là làm kinh doanh, mở công ty gì đó, nhưng chắc là sẽ không còn ai muốn đánh đánh giết giết nữa. Sau đó, thị trường ma túy ở Giang Hải dần khôi phục, một Sa Trúc bang mới xuất hiện... cũng có thể nhiều hơn một bang, tiếp theo lại trở lại với cục diện nhiều bang phái đối lập, chém giết nhau như trước đây..."

"Nguy hiểm như vậy ư..."

"Đúng vây. Nhưng thực ra cũng không cần phải sợ đám người ở nơi khác. Người quen biết với bên chính phủ có thể thông qua bọn họ để giải quyết. Xã hội đen ở Trung Quốc chỉ cần bị chính phủ đả kích thì không ai có thể thoát được. Nhưng sợ nhất là có người..."Hắn lấy con dao ảo thuật kia đâm vào mông Sa Sa,"... Đâm dao sau lưng cậu."

Liếc nhìn tay phải đang cầm dao của Gia Minh, Sa Sa mím môi suy nghĩ, sau đó lại nhìn qua, tiếp tục suy nghĩ, đi mấy bước rồi bỗng nhiên quay đầu đi ngược lại.

"Này, cậu làm gì vậy?"

"Mình cũng mua một con dao, một con dao thật, chém chết cậu..."

"Không cần như vậy chứ..."

Không lâu sau, hai người đuổi nhau trên con phố dưới ánh đèn đường, bọn họ xuyên qua dòng người đông đúc rồi biến mất trong bóng đêm nơi cuối đường...

Bởi vì chuyện về Hoàng Hạo Binh ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của Sa Sa nên ba người cũng không chuẩn bị kế hoạch du lịch nào khác, vẫn là nghỉ hè ở biệt thự bên bờ biển. Huân trở về Nhật Bản. Thỉnh thoảng Nhã Hàm đến ở một vài ngày. Nàng và Gia Minh có gian tình, ở lâu cũng sợ bị Linh Tĩnh và Sa Sa phát hiện sự mập mờ, dù sao nhu cầu trên phương diện kia của hai người cũng không nhiều lắm, thỉnh thoảng gặp mặt một lần là được rồi. Tâm tình Nhã Hàm sáng sủa hơn, bắt đầu tiếp xúc với việc kinh doanh của Trương gia, làm việc cũng rất tốt, quan hệ với cha mình cũng tốt hơn rất nhiều.

Đến trung tuần tháng tám, nghênh đón sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của Liễu Chính.

Mấy năm gần đây quy mô của Sa Trúc bang mở rộng liên tục, nếu là đặt tiệc, ai quen biết cũng mời thì sợ rằng trăm bàn cũng không đủ. Nhưng Liễu Chính chỉ mời một số người có quan hệ gần gũi đến tổ chức tiệc ở nhà, chẳng hạn như một nhà Linh Tĩnh, trong bang cũng chỉ mới mấy nhân vật cấp đầu rồng như Tiểu Mạnh, Lão Dương, còn lại thì phần lớn đều là họ hàng thân thích hoặc là bạn bè có quan hệ thân thiết, nhưng cuối cùng cũng đến hơn mười bàn. Gia Minh được ông ta coi là chuẩn con rể, sáng sớm đã bị gọi đến bố trí hội trường, sau đó là giới thiệu cho một số người thân thích, bận rộn mất cả buổi sáng.

Tất nhiên, nói là để hắn hỗ trợ nhưng thực ra cũng chỉ là đi theo phía sau. Liễu Chính đối với thân nhân không có nhiều quy củ lắm, đã sớm quen thuộc với Gia Minh, cảm giác giống như hai người bạn vong niên vậy, thỉnh thoảng nói với hắn về một số bí mật của xã hội đen để tạo không khí vui vẻ. Quan hệ giữa Sa Sa và cha mình khá hòa hợp nhưng thời gian ở chung một chỗ lại không nhiều lắm. Gia Minh đi theo Liễu Chính cả buổi sáng, nàng và Linh Tĩnh chạy đi chơi, đến khi mọi người đến gần đông đủ, cả căn phòng đều ngồi gần kín người rồi mới chạy đến hỏi:"Gia Minh, sao với ai cậu cũng có thể nói chuyện được vậy... ý mình là gia trưởng của các cô gái, ba Diệp, mẹ Diệp như vậy, cha mình cũng vậy..."

Lời này của nàng có vẻ hơi ghen tuông, nhưng nghĩ đến sau này sẽ gả cho Gia Minh, thực ra là rất vui vẻ. Gia Minh thuận miệng giải thích vài câu. Tiếng nói chuyện của Liễu Chính vang lên:"Oa, chữ này mày viết sai rồi, người ta viết là lối viết thảo. Cho mẹ mày ăn bánh, còn là sinh viên đại học nữa chứ, mày biết chữ còn không nhiều bằng tao. Không hiểu sao Lão Dương lại cho mày đến ghi danh cho khách khứa..."

Hắn nói rất thô lỗ nhưng lại không có nhiều ý trách cứ, nhiều hơn có lẽ là sự đắc ý khi mình biết được mấy chữ kia mà người khác lại không biết - người nửa mù chữ phần lớn đều có lòng hư vinh như vậy. Sa Sa nhíu mày:"Sao ông ấy luôn nói câu cho mẹ mày ăn bánh, trước kia không phải luôn dính câu này trên miệng mà. Mấy câu thô tục đang lưu hành bây giờ sao?"

Gia Minh nhún vai:"Không biết, gần đây thấy câu này luôn dính trên miệng ông ấy, hôm nay đã nói từ sáng đến trưa rồi. Lát nữa thử hỏi ông ấy xem..."

Hai người nói chuyện một lát thì Liễu Chính đến đây. Gia Minh uyển chuyển hỏi. Thấy con gái đang ở đây, có vẻ Liễu Chính cũng hơi mất tự nhiên:"Khụ... không nhịn được, nói thô tục. Gần đầy chú học nói tiếng Anh..."

Gia Minh và Sa Sa quay sang nhìn nhau:"Tiếng Anh có câu này ư?"Gia Minh thông thạo vài loại ngoại ngữ, tiếng Anh thì còn có thể bắt chước khẩu âm ở vài vùng khác nhau, nghĩ thế nào cũng không ra tiếng Anh còn có câu là "cho mẹ mày ăn bánh".

"Ách, là... trong phim thường thấy nói vậy. Bởi vì có người nói rằng học tiếng Anh thì nên xem phim nước ngoài, vì vậy gần đây chú hay mua mấy đĩa phim nước ngoài về xem."

Mấy cuộn băng khiêu dâm quý giá của ông ta, trước đây Sa Sa còn lén lấy ra thưởng thức cùng Linh Tĩnh, sau đó mới xảy ra sự kiện bách hợp kia. Lúc này nghe nói đến phim nước ngoài, hai người lập tức nghĩ đến phương diện kia. Sa Sa đỏ mặt, nói:"Mình đi hỏi xem Linh Tĩnh có biết hay không."Nàng xoay người định rời đi, Gia Minh rốt cuộc cũng phản ứng lại:" *** đê tiện!"Sa Sa quay đầu lại:"Cậu mắng ai dó!" Liễu Chính xấu hổ cười:"Hình như chính là ý này..."

Sa Sa nhìn thiếu niên bất lương và trung niên bất lương một cách khinh thường, sau đó ngoảnh mặt rời đi, đoán chừng là đi khoe với Linh Tĩnh nàng mới học được một câu chửi mới. Liễu Chính nói thêm vài câu, có vẻ muốn nói lại thôi. Một lát sau, ông ta lôi Gia Minh đến một góc, vô cùng thần bí nói:"Gia Minh, thường ngày chú Liễu đối với cháu thế nào?"

Gia Minh mỉm cười lui về phía sau một bước:"Chú muốn làm gì?"

"Mẹ nó, thằng nhóc này, con gái cũng giao cho cháu rồi mà còn có thái độ như thế..."

"Trong TV, người xấu muốn hãm hại người khác đều nói những lời như thế..."

"Chú Liễu của cháu giống người xấu ư?"Ông ta hiên ngang nói ra những lời này, sau đó lại cảm thấy mình thực sự hơi hoang đường,"Được rồi, trước giờ chú luôn tốt với mấy đứa các cháu mà. Ách... ý chú là... thực ra ý chú là..."

Ông ta lại muốn nói lại thôi, chuẩn bị tâm lý một lát rồi cuối cùng mới thở ra một hơi, nghiêm túc nói:"Được rồi, thực ra là chú muốn nhờ cháu tìm hiểu ý tứ của Sa Sa một chút.."

"Ý tứ gì?"

"Chính là... Hỏi nó xem..."Liễu Chính nhún vai,"Nếu như chú cưới vợ hai, thái độ của nó thế nào... Cháu cũng biết đấy, sau khi mẹ Sa Sa qua đời, một mình chú nuôi nó cũng không dễ dàng. Khi ấy Sa Trúc bang còn phải giãy dụa, mỗi ngày đều phải chém chém giết giết, chú chăm sóc mình nó đã cố hết sức rồi, một thời gian dài đều sắp xếp cho nó ở chỗ khác. Từ nhỏ nó đã quen sống một mình, may là sau này cũng không tỏ ra quá xa lạ với chú. Thực ra cũng nhờ có cháu và con bé Linh Tĩnh, nếu không thì có lẽ nó đã sớm hận chú rồi... Khi ấy chú không dám có quá nhiều người bên cạnh, nhưng bây giờ ổn định rồi, cũng có thể nghĩ đến những chuyện khác. Quan hệ giữa Sa Sa và chú cũng khá tốt nhưng thời gian ở cùng nhau lại quá ít, chú không biết nó nghĩ thế nào. Cháu hiểu nó rõ nhất, nếu nó thật sự không thích mẹ kế thì chú không nghĩ đến chuyện này nữa cũng được, chú chỉ có mình nó là con gái..."

Tình cảm Liễu Chính dành cho con gái mình tuyệt đối là sâu nhất. Từ ý nào đó mà nói, mặc dù là một lão đại xã hội đen có thanh danh hiển hách nhưng quan niệm về gia đình của ông ta vẫn rất bảo thủ. Nếu là một lão đại khác như ông ta, vợ hai, vợ ba đều có, làm gì có chuyện tái giá mà phải trưng cầu ý kiến của con gái mình.

Gương mặt Gia Minh co quắp:"Nói đùa gì vậy, chuyện này còn cần phải hỏi ư, Sa Sa..."Hắn tỏ vẻ tiếc hận,"Nhất định là sẽ ủng hộ, cậu ấy còn ước gì có người để quản chú ấy chứ. Nhưng mà... Nếu muốn cậu ấy tình nguyện gọi một tiếng mẹ hai thì có lẽ tính tình của người đó phải rất tốt mới được."

"Vậy cháu nói chuyện này với Sa Sa giúp chú đi."Liễu Chính đánh rắn theo côn."Thành thật mà nói, đàm phán thì có thể, nhưng nói chuyện với con gái mình, chú không rành lắm."

"Rèn luyện nhiều sẽ tốt..."

"Phi phi phi... Trẻ nhỏ không biết điều..."

"Vậy thì, rốt cuộc đó là ai vậy?"

Liễu Chính cười:"Lần trước bị trúng đạn, là y tá trong bệnh viện mẹ Linh Tĩnh làm việc..."

"Y tá?"Gia Minh nhớ tới mấy cô gái xinh đẹp trong bệnh viện,"Trâu già gặm cỏ non nha! Rốt cuộc là ai?"

Liễu Chính nghiêng người sang một cách tự hào:"À, tuổi hơi nhỏ một chút, y tá trưởng họ Hồ, ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học, có lẽ là trước đây kén chọn quá nhiều, bây giờ còn chưa lấy ai cả. Thành thật mà nói, nếu chú Liễu của cháu muốn thì lúc nào cũng có phụ nữ - khụ, chuyện này không cần phải nói với cháu - nhưng mà cô ấy và chú khá hợp nhau, chú muốn cho cô ấy có một danh phận. Đúng rồi, là cô ấy dạy chú tiếng Anh..."

"Dạy chú câu cho mẹ mày ăn bánh?"

"Khụ, câu này chỉ là tự học, chỉ là tự học, tự mình nghiên cứu được..."

Tình yêu quả nhiên làm người ta trở nên ngốc nghếch... Gia Minh nhớ tới y tá trưởng họ Hồ trong bệnh viện, bề ngoài khá xinh đẹp, bình thường khá lạnh lùng, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn khá thân thiện với những người quen biết, hẳn là không phải bị hấp dẫn vì tiền bạc hay là danh hiệu đại ca xã hội đen gì đó. Gia Minh nhìn Liễu Chính, cũng nghi ngờ tại sao với thân phận của ông ta mà lại có thể theo đuổi được một mỹ nhân có lý tưởng, có hoài bão như vậy, hai ba tháng mà đã đến mức nói chuyện cưới xin rồi. Thấy ánh mắt của Gia Minh như vậy, Liễu Chính lườm hắn một cách tự hào:"Nhìn cái gì vậy, chú Liễu của cháu cũng rất có sức hút đó!"

Thực ra thì những lời này cũng không sai, Gia Minh gật đầu:"Thực ra Hồ y tá trưởng đúng là người rất tốt!"Liễu Chính vui mừng vỗ vai hắn, nhưng khi thấy mấy người đang bước vào cửa thì sắc mặt lại sầm xuống:"Có người đến đập bãi, chú đi trước... Ách, chuyện này nhờ cháu về nói chuyện với Sa Sa..."

Ẩn Sát - Chương #350