Chương 344: Bóp Cò


Tiếng súng gián đoạn truyền tới trong tiếng mưa đêm, đôi lúc nó hỗn loạn kịch liệt, đôi khi lại đột nhiên an tĩnh, nghe thì rất xa nhưng không hiểu sao động tĩnh này lại quỷ dị lan tới. Sau khi đội đặc chủng yên lặng ẩn nấp quan sát, di chuyển thêm chừng 2km, thì cuối cùng đã bị phát hiện, một pha bắn tỉa trong đêm nghênh đón bọn họ.

Chắc là do may mắn, hoặc là đường đi của viên đạn quá xa, hoặc là do thời tiết ác nghiệt, mưa xối xả, hoặc là do đối phương bị chuyện gì đó như chim sợ cành cong mà không ngắm được chuẩn. Một súng này chỉ bay sượt qua đám người rồi biến mất trong lùm cây, sau khi xác nhận được phương vị, dựa theo tiêu chí chim sẻ và bọ ngựa, đôi bên bắt đầu bắn nhau.

Sau đó, khu rừng lại rơi vào im lặng, trong hoàn cảnh này song phương đều nỗ lực ẩn nấp, quan sát đối phương, ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách thì chẳng còn tiếng động gì vọng lại.

Ở khoảng cách xa, sự uy hiếp của súng ngắm là cực lớn, nhân số của bên này thoạt nhìn nhỉnh hơn nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Việc ẩn nấp 2, 3 ngày đánh đấm lẫn nhau là chuyện bình thường, nhưng mà thỉnh thoảng lại có tiếng súng lẫn tiếng lựu đạn vang lên, làm cho đám người ẩn nấp đều thấp thỏm bất an.

Lần hành động này Bùi La Gia vận dụng một lực lượng rất lớn, nhưng mà không thể bằng được quân đội, trước kia họ đã chết gần 20 người, số người còn lại hiện giờ rất ít. Đột nhiên ở sau một gốc cây đại thụ, những tia đạn bắn ra tứ phía, sau mấy giây bắn nhau, người của Bùi La Gia bị bắn một phát nát đầu, mấy tên sát thủ còn lại im lặng đào tẩu, không bao lâu sau họ ra khỏi rừng cây, cái xuất hiện trước mắt bọn họ vẫn là nhà máy giầy da bỏ hoang.

Trong mưa lớn, hơn 10 người im lặng phân tán xuống núi, sau một lát họ tiến vào trong bóng đêm, tiếng súng và mùi thuốc làm cho cái bầu không khí ở đây thêm phần khắc nghiệt...

Chỉ còn lại thanh âm nước mưa rơi trên đất.

Toàn thân ướt đẫm đúng là không dễ chịu, một khi mà tính mạng lúc nào cũng bị uy hiếp, con người sẽ có rất nhiều cảm giác, tương đối mà nói việc huấn luyện cũng chỉ là chuyện thứ hai mà thôi. Trong bóng tối, có một người căng thẳng, toàn thân căng lên, khẩu súng trong tay bị dính nước mưa lạnh lùng vô cùng, hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, cố gắng cảm nhận tất cả những gì có thể cảm nhận.

Xoát một cái, giơ súng, nghiêng người, hắn giống như một u linh rời khỏi ngã ba, vì sự an toàn hắn cảnh giác chú ý bốn phía: bụi, đồ vật linh tinh, bên cạnh còn có một cái cửa sổ đã bị bắn tan, hành lang đầy nước, vết chân dính nước của hắn vẫn lưu lại trên sàn.

Sau khi tiến vào một vị trí an toàn, bên ngoài vẫn mưa to, không có ánh sáng, không có tia điện, trong một căn phòng bỏ hoang, bóng tối là một đối thủ cực lớn, nhưng mà với thiên phú và khả năng rèn luyện của mình, hắn có thể tự nói là bản thân hiện giờ đã an toàn cũng không quá đáng, với năng lực thích ứng với bóng tối của mình, hắn tự tin không thua bất cứ ai.

Hắn tên là Thường Ngạn Phong, nghề nghiệp: binh sĩ, thuộc biên chế của một đơn vị đặc biệt, theo như cách xưng hô trong quân đội, hắn thuộc lữ đoàn số 7, biên chế có, nhưng lại chẳng thuộc quân khu cố định nào, bên ngoài cũng chẳng biết tới sự tồn tại của hắn.

Hắn được huấn luyện ở quân khu Trầm Dương, sau đó tới Bắc Kinh đảm nhận chức năng bảo vệ, tham gia một vài lần chống khủng bố, từng bị thương, lập được công, cho dù chưa có thủ hạ, nhưng quân hàm đã là thiếu úy, lần này nếu như biểu hiện tốt, phỏng chừng sáu tháng cuối năm là có thể lên quân hàm trung úy.

Đương nhiên, với tình hình hiện nay, quân hàm không phải là thứ hắn mơ ước, cảnh giác mới là điều cao nhất, hắn chậm rãi cúi người xuống ngửi một cái cánh cửa, sự âm lãnh của bụi.

Hắn lặng lẽ đi vào trong, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, xem có người nào theo vết chân của hắn tới đây không.

Cuối cùng hắn cũng tới một cánh cửa phòng, hắn dựa sát vào tường, tay trái đặt một cái nút lên cánh cửa, trên cái nút rung một cái, hắn bắt đầu đếm và đeo kính râm.

Năm, bốn, ba, hai, một...

Ầm một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ tan, hắn đá văng cánh cửa, soi đèn pin, ánh sáng chiếu rọi gian phòng, bên trái, bên phải, phía trên, sau đó hắn tắt đèn pin, gỡ kính râm, cảnh giác đi tới, nhấn một cái nút truyền đi một tin tức:

“Phát hiện thi thể...”

Trong gian phòng cũ nát bừa bộn vô cùng, một thi thể nằm trong đó, trên tường có vết đạn, trong góc phòng có một khẩu súng, thi thể kia có thể đoán là một gã sát thủ, tay phải bị bẻ gãy, đầu bị vặn về phía sau, tạo thành một hình dáng kỳ dị, nhưng trên người lại chẳng có một vết thương nào.

Hắn hít một hơi lạnh, súng của người này bay ra ngoài, bên ngoài có vết đạn giống như là khi hắn nổ súng, bị người ta xông lên bẻ gãy tay, sau đó vặn cổ một cái. Nhiệm vụ lần này là thế nào vậy, từ trong rừng cây tới đây, thấy tình huống đúng là không thể tưởng tượng nổi, trong nhận thức của hắn, hắn không biết ai có lực lượng kiểu này, cho dù là đại đội trưởng...

Nuốt một ngụm nước miếng, sau khi báo cáo tình hình, hắn yên lặng rời khỏi gian phòng, đi về phía trước một đoạn, lại đi lên cầu thang, khi kiểm tra một gian phòng, thì đột nhiên có tiếng súng truyền tới, chắc là đồng đội của hắn đang bắn nhau với ai đó. Cùng lúc đó, da đầu của hắn tê rần, thân thể bỗng dưng lao về phía trước.

Một thân ảnh từ trên trần nhà lao xuống, lộn một vòng.

Trong lúc hắn xoay người giơ súng, bóng đen kia đã đánh tới, tia lửa từ họng súng bắn ra, quét một vòng trên hành lang, thân hình hai người nhanh chóng bắn ra xa, đập lên bức tường phía sau.

Cánh tay cầm súng bị đối phương tóm chặt, chủy thủ sắc bén đâm tới bên hông, hắn trở tay tóm lấy cổ tay của đối phương, tiếng súng, tiếng va chạm, đạn cứ như mưa bắn ra, thân hình hai người liên tục lăn lộn, làm cho không khí bụi mù.

Thường Ngạn Phong buông khẩu súng, trở tay đập vào cổ tay đối phương, khiến cho đối phương phải buông lỏng chủy thủ, nhưng mà tay phải của đối phương bỗng nhiên quay ngoắt lại, rút súng lục, Thường Ngạn Phong đẩy mạnh một cái, hai người phá tan một cánh cửa nhào vào trong một gian phòng.

Hai người đồng thời ngã trên mặt đất, ầm một tiếng, đạn bắn ra từ thắt lưng của Thường Ngạn Phong, tay trái của hắn đè chặt cổ tay của đối phương, hắn liên tục thúc 2 khuỷu tay, trở tay rút dao găm, đâm vào đầu của đối phương, sát thủ kia đá mạnh một cước vào ngực hắn, dao găm cắm vào sàn nhà tóe lửa, hai người tách nhau ra, đồng thời đứng dậy, mắt thấy sát thủ kia giơ lên súng, Thường Ngạn Phong nắm con dao cắm vào vai của đối phương, họng súng của sát thủ kia chỉ ngay vào trán của hắn.

Đây đúng là một chiêu thức đồng quy vu tận, chỉ khác nhau là ai chết sớm mà thôi.

Quân đội Trung Quốc đã phát một con dao găm và có 56 phương thức lấy máu đối phương hiệu quả, bất cứ người nào bị đâm cũng sẽ bị mất máu nhiều mà chết, không có đồ chuyên dụng thì không cách nào cứu được, nào ngờ sát thủ này chẳng để ý, thân hình hai người đồng thời cứng ngắc, máu tươi từ vai đối phương phun ra, nhưng hắn cũng nhìn thấy đối phương cười một nụ cười lạnh lùng.

Sau một khắc, ánh mắt của hắn hơi chuyển nhìn sang bên cạnh.

Gian phòng không tính là lớn, hai người lao vào trong, đánh qua đánh lại bây giờ đã tới sát cửa sổ, bốn phía đen kịt, ngoài cửa sổ mưa đêm vẫn tí tách, nhưng mà lúc này ở bên cạnh, hắn nhìn thấy một khẩu súng ngắm thật dài chỉ thẳng vào má của sát thủ kia, thoạt nhìn dường như nó đã ở đây nhiều năm chưa từng động đậy.

Ầm một tiếng, hỏa diễm hiện lên, cái đầu của sát thủ kia giống như dưa hấu nổ tung, máu tươi, óc người, tóc tai bắn ra như hoa nở, văng lên tường, sàn nhà.

Thường Ngạn Phong trợn mắt há mồm đứng im, việc lấy được tính mạng của mình là điều vô cùng quý giá, vậy mà khi nhìn cái đầu ngay trước mặt bị bắn nát, hắn không thể nào chịu được nữa, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Thi thể không đầu đổ ập ra sau.

Tới lúc này, hình ảnh mà lúc này còn chưa kịp nhận mới hiện lên, hắn ném dao găm, đối phương giơ súng, họng súng kia từ ngoài cửa sổ chỉ vào trong, thoạt nhìn như là xuyên thấu qua cái đầu của tên sát thủ kia, người ở bên ngoài không do dự bóp cò...

Ẩn Sát - Chương #344