“Con mẹ nó, súng thì không sao... Lại dám chơi dao với tao!”
Đèn đường rọi xuống đầu phố đẫm máu, Liễu Chính nắm chặt con dao thái trong tay nhìn tên sát thủ bị chém thủng bụng đang run rẩy, máu tươi phun ra đầy đất. Động tĩnh bên này vừa qua đi, một tên sát thủ đang núp sau xe hơi nổ súng cũng quay đầu nhìn sang. Liễu Chính ném thẳng con dao thái tới.
Rầm một tiếng, kính xe dưới một dao này bị nứt loang lổ, thân đao cắm thẳng vào thủy tinh. Tên sát thủ kia tránh né chật vật, đang định tiếp tục nổ súng thì Liễu chính đã nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên trước, bắn liên tục hai phát tới.
Giữa đường, hai chiếc xe hơi tông ầm vào nhau.
Chuyện xảy ra từ đầu đến giờ cũng chỉ có hơn mười giây, người đi đường đang chạy trốn còn rất nhiều, một số người phản ứng chậm lụt thậm chí đến tận khi thấy hai chiếc xe hơi tông vào nhau thì mới hiểu được cảnh trước mắt không phải là đóng phim, cũng không phải ảo giác, lập tức gào thét rồi chạy trốn. Mắt thấy tên sát thủ kia vẫn còn nằm giãy dụa trên đất, Liễu Chính định bắn bồi thêm một phát thì vô tình thấy một người đàn ông ở cách đó không xa đang cầm một tờ báo đi tới.
“Mẹ nó...”
Liễu Chính phản ứng cực nhanh, nhào về phía sau một cái bàn tròn ở bên cạnh. Ánh lửa đạn lóe lên, đến khi Liễu Chính phục hồi tinh thần lại mới thấy người này rất cao lớn, lại là người nước ngoài có mái tóc màu vàng, mà phát súng vừa rồi thậm chí lại bắn trúng tên sát thủ khác. Đây là chuyện gì vậy? Có người lạ muốn giết hắn, lại có người lạ muốn cứu hắn...
“Chạy mau!”
Đạn bay vèo vèo, giữa tiếng la hét của đám người. Liễu Chính dẫn đầu lao vào trong một siêu thị ở gần đó. Trước sau trên ngã tư đường, phạm vi bắn nhau đã mở rộng đến quy mô hơn hai mươi người, những người này dường như đột nhiên mọc ra vậy, dồn dập lao về phía cửa siêu thị. Lần cuối cùng quay đầu lại, Liễu Chính hoảng sợ vì cảnh tượng mình nhìn thấy. Mặc dù là là đại ca của một bang xã hội đen lớn như Sa Trúc bang, không phải là không thể kiếm được súng, nhưng trong biên giới, vì không muốn chạm đến điểm mấu chốt của cảnh sát, bình thường bọn họ vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp là dùng đao kiếm, ống tuýp để đánh nhau. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người bắn nhau trên đường một cách chuyên nghiệp và không chút kiêng kỵ như vậy.
********************************************
Khoảng 8h30, rốt cuộc mưa cũng nhỏ đi.
Khu cắm trại được lắp thêm rạp lớn giống như một trại cứu trợ, từng cái nối tiếp từng cái, bãi cỏ trở thành một không gian mọi người có thể đi thông với nhau, hệt như một đoàn tàu hỏa. Ở chính giữa là một lều lớn hình tròn như giành cho đoàn xiếc thú, suy nghĩ đến mọi người còn chưa ăn cơm, nơi này đang tiến hành một bữa tiệc đứng thịnh soạn. Nghe tiếng nhạc, tiếng mưa đập vào lều, bầu không khí rất dễ chịu. Chuyển những căn lều nhỏ lúc trước đi, dựng lều lớn lên, cả quá trình biến nơi này thành một cung điện cũng chỉ nhiều hơn nửa giờ, có thể thấy những người tổ chức đã chuẩn bị cho tình huống có mưa. Sự thật chứng minh, chỉ cần có tiền thì muốn vui vẻ sẽ không thành vấn đề.
“Oa, cảm giác như đến một khu giải trí lớn vậy! Bọn họ làm thật nhanh.”
Đi trong lối đi giữa các lều, Linh Tĩnh tò mò nhìn tới nhìn lui. Hai bên lối đi là từng gian lều, một số gian đang tổ chức các hoạt động, thậm chí có cả đánh bạc, chiếu phim, nhìn vào mà hoa cả mắt. Phần lớn trò chơi đều có thể nhận được điểm, sau đó đến phòng khác để nhận các phân thưởng phong phú. Tuy rằng những hoạt động này đều không có gì mới lạ, nhưng vào thời gian này, địa điểm này, cảm giác mới lạ vẫn thu hút không ít người. Nhìn vẻ mặt mấy người quanh mình đều vui vẻ và thỏa mãn, Gia Minh nở nụ cười.
“Chú của Nhược Nhược ở đây, đoán chừng bọn họ đều dự tính từ trước rồi. Bọn họ có thể tổ chức được thế này trong vòng nửa tiếng cũng coi như có chút lòng thành.”
Sau khi vào trong lều lớn, mọi người tách ra tìm kiếm thứ mà mình cảm thấy hứng thú, dù sao thì bảy tám người luôn dính lấy nhau cũng hơi buồn cười. Sa Sa có Huân đi theo, Nhã Hàm cũng có một người đặc công của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đi theo, Thiên Vũ Chính Tắc thì quá nửa là cũng được để ý từ xa, căn bản sẽ không xảy ra vấn đều gì, về phần cảm giác “thấy không thoải mái” của Nhược Nhược hơn nửa giờ trước. Gia Minh vẫn cảm thấy có vẻ không đúng lắm.
Hắn không nghiên cứu nhiều về năng lực tiên đoán của thiếu nữ ốm yếu này, sau đó Phương Chi Thiên và mấy bác sĩ trị liệu cho Đông Phương Nhược gặp nhau nhưng cũng không có bao nhiêu tiền lệ để tham khảo. Mà đối với người thân là chuyên gia về dị năng được U Ám Thiên Cầm phái tới, Phương Chi Thiên vốn vẫn trông mong Kelly có thể đưa ra được kết luận, nào ngờ thiếu nữ áo đen chỉ khoanh tay trước ngực, nhìn thoáng qua rồi đáp một câu:
“Không biết.”
Rồi xoay người rời đi, vẫn là Đông Phương Lộ đưa ra được phỏng đoán có chút buồn cười. Nhược Nhược vốn không hi vọng lần cắm trại này kết thúc quá sớm, nhưng mắt thấy trời có thể mưa, đoán chừng nàng tiên đoán được chuyện này nên mới cảm thấy không thoải mái.
Sau đó, quả nhiên là mưa xuống, dường như về mặt nào đó đã chứng minh được suy đoán của Đông Phương Lộ là chính xác. Có điều Gia Minh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, giả như đó thực sự là sự tiên đoán về tương lai thì chắc chắn nàng cũng sẽ đoán trước được có hoạt động tựa như một khu giải trí lớn thế này, có lẽ còn rất vui chứ làm sao lại cảm thấy không thoải mái được. Nhưng lời tiên đoán lần trước của nàng rất rõ ràng, mà lần này lại mơ mơ hồ hồ không nói rõ được, có thể là dự đoán được tương lai hay không vẫn còn là giả thuyết.
Vào hạ, mỗi trận mưa đều tầm tã, Gia Minh và Linh Tĩnh đi đến lều trung ương ăn uống, lúc này mới gặp lại Giang Vu Vi với vẻ mặt khá nặng nề.
Vì giới thiệu Linh Tĩnh cho Đàm Quân Vinh nên bị mọi người ghét, lại vì chuyện của Huân mà vãi nhau với Andy, hơn nữa màn tỏ tình lúc chiều làm nàng cảm thấy Đàm Quân Vinh quá đa tình, lúc này vừa nhìn thấy Linh Tĩnh, vẻ mặt nàng hơi khó xử, có vẻ muốn tránh mặt nhưng Linh Tĩnh đã bắt chuyện trước, nhỏ nhẹ nói:
“Xin lỗi, sáng nay mình...”
“Không có gì đâu, cậu chưa ăn gì sao?”
“Ừ...”
Bằng tâm mà nói, với bên ngoài Linh Tĩnh luôn biểu hiện là chưa có bạn trai, mặc dù Giang Vu Vi giới thiệu Đàm Quân Vinh cho nàng ít nhiều cũng có một số suy nghĩ ích kỷ nhưng cũng không phải chuyện gì quá đáng khinh, mà chuyện về Đàm Quân Vinh đã bị Gia Minh giải quyết một cách nhẹ nhàng. Linh Tĩnh vốn không mang thù nên cũng không để trong lòng, trước đây là bạn học, bây giờ nói chuyện vài câu cũng là bình thường. Có điều, lúc sáng bị tên “mềm yếu vô dụng” trong ấn tượng của mình là Gia Minh trách móc một trận khiến nàng thấy rất mất mặt, lúc này Giang Vu Vi cũng chỉ nói chuyện với Linh Tĩnh, hoàn toàn xem như không thấy Gia Minh ở bên cạnh. Mà Gia Minh lúc này cũng đang mải ăn uống và suy nghĩ, cũng không có hứng thú để ý đến nàng.
“Linh Tĩnh, thấy bên kia không? Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nha, Phương Vũ Tư cũng ở đó, muốn đến xin chữ ký quá!”
“Chuyện này... Không lịch sự lắm thì phải...”
Biết Gia Minh và Sa Sa trước nay vẫn có thành kiến với Phương Vũ Tư, Linh Tĩnh chậm rãi ăn uống, vừa nói vừa quay lại nhìn Gia Minh. Nhưng lúc này hắn đang nhíu mày loay hoay với chiếc đồng hồ điện tử đeo tay, cũng lười phát biểu ý kiến về chuyện này.
Bên cạnh, Giang Vu Vi gật đầu:
“Đúng vậy, trong tình huống này thì không thể xin chữ ký được... Cậu không biết đâu, cho dù là ở New York thì các ca khúc của chị ấy gần đây cũng rất nổi tiếng, tất nhiên chỉ là trong cộng đồng người Hoa chúng mình, Phiên bản vàng hạn chế mà chị ấy phát hành đầu năm nay, nghe nói mới phát hành hơn một ngàn bản, trong trường có người mua được một bản, luôn lấy ra để khoe khoang...”
“Bản đó mình cũng thấy rồi.”
Linh Tĩnh cười.
“Trong lớp mình cũng có người mua được.”
“Vậy mới nói. Nếu quen biết người nào đó ở bên kia thì tốt rồi, có người nói giúp thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề... Ồ, cậu có nghĩ rằng Phương Vũ Tư đang nhìn về phía bên này không...”
“Ách... Không phải chứ..
Linh Tĩnh khẽ nhíu mày.
“Chị ấy đi đến...”
“Chắc không phải đi về phía chúng mình.”
Linh Tĩnh quay sang nhìn Gia Minh, hắn vẫn đang nhìn chiếc đồng hồ điện tử, nhưng cảm nhận được ánh mắt của Linh Tĩnh. Gia Minh cũng nghiêng đầu sang mỉm cười. Phương Vũ Tư đi tới có vẻ do dự, nhưng khi tới phía đối diện của chiếc bàn ăn, cuối cùng cũng cười bắt chuyện:
“Chào, Linh Tĩnh, Gia Minh.”
Hôm nay nàng mặc váy dài màu trắng giống như lễ phục, đeo túi xách nhỏ xinh làm toát ra vẻ tao nhã và cao quý. Linh Tĩnh quan tâm đến cảm nhận của Gia Minh nên chỉ cười một cách thận trọng, vẫy tay đáp lại. Gia Minh thì tùy ý đáp một câu:
“Chào, ăn xong rồi?”
Ở một bữa tiệc thế này, nào có ai chào hỏi như thế chứ... vẻ mặt Giang Vu Vi cứng lại, tại sao hai người bạn học cũ này và ngôi sao nổi tiếng lại giống như...
“Ăn xong.”
Phương Vũ Tư nở nụ cười thanh lệ.
“Mấy hôm trước đến nhà Gia Minh, thực sự là chị hơi đường đột...”
“Không sao, có người còn đường đột hơn cả chị.”
Đó đương nhiên là Phương Chi Thiên, người không ai dám chỉ trích.
“À, đúng rồi, vị này là...”
Không rõ lắm rốt cuộc là Gia Minh tức giận hay không để ý, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với đề tài này, bắt gặp Giang Vu Vi đang đứng bên cạnh, Phương Vũ tư hỏi. Mà thấy Gia Minh vẫn loay hoay với chiếc đồng hồ, Linh Tĩnh giới thiệu một phen. Giang Vu Vi rụt rè chào hỏi với ngôi sao nổi tiếng. Gia Minh ngẩng đầu lên, cười nói:
“Đúng rồi, chị Vũ Tư, phiên bản vàng hạn chế phát hành đầu năm nay của chị vẫn còn chứ?”
“Là phiên bản vàng hạn chế đó hả... Chuyện này chị cũng không rõ lắm, phải hỏi lại người đại diện mới biết được. Có điều chị vẫn giữ hai trong số một trăm tám mươi phiên bản bạch kim không phát hành ra bên ngoài, thứ này chỉ dùng để tuyên truyền chứ không bán, đều để dành tặng. Gia Minh em có muốn không...”
Giang Vu Vi trừng mắt lên nhìn, Phương Vũ Tư thì tỏ ra xấu hổ.
“Nhưng Gia Minh em cũng biết rồi đó, những thứ này chỉ đơn giản là mánh lới, thêm mấy hình ảnh, đóng gói đẹp hơn một chút, hơn nữa bài hát đều do em viết...”
“Chị cũng biết đấy, Linh Tĩnh thích nghe chị hát, nếu có thể ký tên rồi tặng cậu ấy một bộ thì nhất định là cậu ấy sẽ rất vui.”
“Thật sao?”
Hai mắt Phương Vũ Tư tỏa sáng, Linh Tĩnh kéo tay áo Gia Minh.
“Gia Minh, không cần đâu.”
“Cái gì mà không cần? Mọi người đều là bạn tốt, nếu cậu thích thì không cần phải khách sáo, chị Vũ Tư cũng không phải người hẹp hòi. Mặc dù cũng từng đó bài hát nhưng mình thấy nếu lấy ra khoe khoang thì nhất định là sẽ rất có mặt mũi...”
“Ừ... Vậy để chị gọi điện thoại cho người mang đến cho Linh Tĩnh.”
“Ách...”Linh Tĩnh gật đầu.
“Cảm ơn nhiều, chị Vũ Tư.”
Giang Vu Vi đứng bên cạnh há hốc mồm, đầu quay tới quay lui, hết nhìn Phương Vũ Tư rồi lại nhìn Gia Minh, Linh Tĩnh, dường như nàng gặp được một hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích nổi vậy. Gia Minh giơ đồng hồ lên với Linh Tĩnh, hạ giọng nói:
“Mình có chút việc, Linh Tĩnh, cậu ở đây chơi hoặc đi tìm Sa Sa đi, mình phải đi trước.”
Linh Tĩnh gật đầu ừ một tiếng.
“Chị Vũ Tư, em đi trước đây. Chỗ em còn có hai bài hát có vẻ phù hợp với chị, mấy ngày nữa em gửi cho chị. Bây giờ em có việc phải đi trước...”
Vẫy vẫy tay, Gia Minh bước ra cửa gian lều lớn để rời đi. Phương Vũ Tư mừng rỡ như trời trồng, một lát sau mới nhận ra rằng mình chưa kịp nói gì cả...
Nhìn bóng lưng đang rời đi kia, Linh Tĩnh khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng vẻ sầu lo, bởi vì theo lẽ thường, tin tức được gửi đến chiếc đồng hồ đeo tay của Gia Mlnh kia đều là những vấn đề mà các nàng không nên tiếp xúc đến. Nàng không muốn biết, biết rồi cũng không giúp được gì cả, huống chi phần lớn những tin tức này đều không liên quan gì đến cuộc sống của các nàng.
Nhưng nàng không biết, lần này lại có liên quan.
Chỉ trước đó mấy phút thôi, một tin tức được đưa đến trong tay rất nhiều người ở đây thông qua các con đường khác nhau.
“8h25, trên phố Hinh Lan xảy ra bắn nhau kịch liệt, trước mắt đã khống chế được tình hình. Xác nhận Liễu Chính, bang chủ Sa Trúc bang bị trúng đạn, hiện giờ đang được điều trị tại bệnh viện Nhân Dân thứ hai của Giang Hải...”
“Tại sao mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy? Trước đó cô đã nói rồi, trước khi có kết quả dựa trên quan sát về tôi thì hẳn là bọn họ sẽ kiên nhẫn.”
Trong lều nhỏ, Gia Minh nhíu mày.
Kelly vừa mới bước vào, đang giũ nước mưa trên áo, nói:
“Có lẽ sắp đặt lúc chiều của anh làm bọn họ giật mình rồi, mặc dù rất thú vị nhưng lại quá bậy bạ. Anh cũng đã nói, bọn họ rất nhạy cảm.”
“Còn không nhạy cảm đến mức này...”
“Vậy thì lại càng đơn giản hơn rồi, trở lại với điểm hoàn toàn không có kỹ thuật kia. Chúng ta xem kết quả là nguyên nhân, chúng ta không xảy ra vấn đề mà là chính bọn họ.”
Kelly liếm môi.
“... Bọn họ lục đục nội bộ... Bùi La Gia và Bá Tước bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau.”
Dưới ánh đèn, động tác này của thiếu nữ da trắng mang theo vẻ gian xảo, dường như trong mọi chuyện đều do bàn tay vô hình của nàng khống chế.
Gia Minh nhíu mày:
“Cô đã làm gì với bọn họ?”
“Không có gì cả.”
Thiếu nữ nhún vai.
“Có điều số 1758 luôn mắt để trên đầu, đoán chừng không ai thích hắn cả. Hơn nữa với bản chất tư lợi của hắn, có khi sẽ bán đứng luôn Bùi La Gia để hấp dẫn ánh mắt của chúng ta, để hắn ra tay dễ dàng hơn. Tối qua vừa nhận được địa chỉ mà anh cho, tôi liền gửi tin tức giả đi mà thôi... Dù sao thì sớm muộn hắn cũng làm như vậy mà. Tiểu Kelly cũng không lừa gạt ai nha, không biết ai là người xem tin tức kia như báu vật rồi gửi ra ngoài, nhưng tóm lại là nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng là lỗi của hắn...”