Chương 307: Không Có Nhiều Thời Gian


“Anh lừa tôi hai năm!”

Kelly bộc phát cảm xúc thực sự hơi kinh người, khi nàng nói ra những lời này kèm theo nước mắt, tình cảnh trong cả phòng thi có thể nói là đồ sộ. Mặc dù học sinh ở Thánh Tâm trưởng thành, yêu sớm hơn những người cùng tuổi rất nhiều nhưng cũng chưa từng thấy một cô gái có thân phận, có địa vị chạy tới trường học nói ra những lời như vậy, trong chớp mắt, mọi người đồng loạt nhìn sang.

Trong hơn mười phút vừa rồi, từ thái độ của Nhã Hàm và tám tên vệ sĩ đi theo phía sau Kelly kia cũng đủ để nhận ra cô gái này có lai lịch không tầm thường, mà những người biết rõ lai lịch của thiếu nữ này như Đông Phương Uyển thì lại càng trợn mắt há hốc mồm, không hiểu tại sao Gia Minh lại có bản lĩnh lớn như vậy. Nhìn thái độ tựa như oán phụ của Kelly Denime, dường như Gia Minh trêu đùa nàng rồi sau đó lại vứt bỏ vậy. Tám tên vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, mặc dù Nhã Hàm không biết phải làm sao, nhưng thấy nàng trở nên kích động liền vội vàng đi tới:

“Kelly tiểu thư...”

“Như vậy là không còn gì để nói nữa? Đó cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.”

Gia Minh nhún vai, nhỏ giọng nói. Nhưng bất kể thế nào, hắn không tin phán đoán của Kelly chỉ đơn thuần dựa vào trực giác. Trên thực tế, trong quá trình suy đoán vẫn có nhiều vấn đề không được nói ra, nhưng có thể tưởng tượng ra. Kelly đã tiếp cận hắn thì những vấn đề này nhất định đã có được lời giải đáp, hắn nhíu mày, suy nghĩ xem nên đối phó với tình huống trước mắt thế nào. Mà Kelly thì nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay Nhã Hàm, cúi người xuống, trên khuôn mặt đầy nước mắt là nụ cười đắc ý:

“Nhưng tôi có cơ hội chứng thực...”

Nàng khôi phục vẻ mặt buồn bã, đứng lên, lui về phía sau hai bước, đưa tay lên lau lau nước mắt. Nhã Hàm đang muốn đỡ nàng nhưng nàng đã phất tay:

“Cảm ơn, tôi không sao...”

Nàng quay người lại nói với tám tên vệ sĩ.

“Các anh giúp tôi giết hắn đi!”

Nàng vừa dứt lời thì một người ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, là Huân từ đầu đến giờ vẫn lạnh lùng, im lặng. Nhã Hàm cũng tỏ ra nghiêm túc hơn:

“Kelly tiểu thư! Ở đây là Trung Quốc!”

“Tôi biết.” Hơi sụt sịt, Kelly giương cằm lên.

“Vì vậy cô nên gọi cảnh sát nhanh đi!”

Lúc này tiếng hò hét hỗn loạn đã vang lên khắp phòng. Giám thị coi thi không biết nên làm thế nào, những học sinh có tinh thần trượng nghĩa như Đông Phương Uyển thì không biết có nên đến nói vài câu hay không, càng nhiều học sinh lại kích động kéo bàn ghế lui lại phía sau, chuẩn bị một khoảng trống cho trận đánh nhau sắp diễn ra. Tám tên vệ sĩ này vừa nghe mệnh lệnh của Kelly liền bước lên phía trước mấy bước, tạo thành nửa vòng tròn vây Gia Minh lại. Cánh tay Huân rung lên, một thanh dao nhỏ trượt ra, quay đầu lại nhìn lại thấy Gia Minh ra dấu tỏ ý “không sao cả, cô không cần xen vào”.

“Kelly tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Mắt thấy mấy người đàn ông đã chặn ở phía trước, Nhã Hàm thực sự vẫn không dám tin rằng đối phương sẽ điên cuồng như vậy. Nàng biết bản lĩnh của Gia Minh, nhưng cũng biết Gia Minh luôn muốn giữ bí mật về điều đó, nếu như có thể đè chuyện này xuống thì mới là tốt nhất.

Ở phía trước, Kelly lau nước mắt, giương cằm lên, nói:

“Hắn phụ bạc tôi, vì vậy tôi muốn giết hắn, cô không cần quan tâm.”

Nhã Hàm còn muốn nói chuyện tiếp thì Huân đã đi đến bên cạnh, cầm tay lôi nàng ra ngoài. Mặc dù thiếu nữ Nhật Bản không dự định sẽ ra tay nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kelly. Nhã Hàm quay đầu lại nhìn, đến khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Gia Minh mới cắn môi, đi qua giữa đám vệ sĩ kia:

“Tiểu thư Kelly, tôi hi vọng cô có thể giữ chừng mực, chuyện này chúng tôi sẽ không bỏ qua...”

Nàng đi quan bên người Kelly, đứng trên ban công lấy điện thoại ra gọi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát tình huống của Gia Minh ở bên trong. Bất kể Kelly có thân phận lớn đến mức nào, nhưng gây ra chuyện như vậy ngay trước mặt nàng, nàng thực sự rất tức giận.

Phòng thi dần yên tĩnh trở lại, tỉnh tảo lại sau cơn hưng phấn, đám học sinh này hiểu nếu để người ngoại quốc đánh bạn học ngay trước mặt mình cũng không phải chuyện vinh quang gì, nhưng nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của mấy tên vệ sĩ kia, đoán chừng cho dù cả lớp xông lên thì cũng không làm gì được bọn họ cả. Huống chi thường ngày Gia Minh cũng không giao thiệp với mọi người, thứ hai là Kelly nói Gia Minh “phụ bạc nàng”, mọi người cũng không biết phải làm gì cả, chỉ có Đông Phương Uyển lấy điện thoại ra gọi người giúp, quá nửa là gọi cho cha hoặc anh trai mình. Gia Minh bất đắc dĩ đứng bên cửa sổ nhìn đám vệ sĩ chắn trước mặt mình.

Tám người đi theo Kelly này, có người từng là quyền vương, có người là quyền thủ chợ đen, có lính đánh thuê thuộc U Ám Thiên Cầm, thậm chí còn có cả dị năng giả. Lúc này nhận được lệnh ra tay với một thiếu niên vóc người nhỏ bé, đồng thời với việc phục tùng mệnh lệnh, trong mắt đám người này rõ ràng đều có vẻ nghi ngờ. Chỉ là nếu Kelly muốn phải đánh chết, vậy thì phải hoàn toàn không nương tay mới được, cũng là tên quyền vương hạng nặng lúc trước Đông Phương Uyển đã nhắc tới tiến lên, trầm giọng nói:

“Aady?”

Ở phía sau, Kelly kích động giải thích:

“Hắn hỏi đã chuẩn bị xong chưa nha!”

Gia Minh không khỏi cười bất đắc dĩ, nếu đến bây giờ còn không hiểu được ý định của Kelly, vậy thì thực sự quá trì độn rồi. Cô gái điên cuồng này căn bản là không hề cố kỵ bất kỳ điều gì, chỉ muốn làm việc mình thích. Hiện giờ nàng muốn tám người này ra tay với mình không chút nương tay, nếu mình đối phó được thì chẳng khác gì tự chứng minh thân phận, nếu mình không phải Giản Tố Ngôn chân chính thì e rằng sẽ bị đánh chết cũng chưa biết chừng.

Hai người trao đổi qua inte đã hai năm, bằng tài liệu Gia Minh nắm giữ được, muốn tìm ra chủ đề hứng thú của đối phương không phải việc khó, nói là hai người không gì không thể nói cũng không quá đáng. Chỉ là dựa theo thẩm mỹ quan của Kelly, về chuyện hắn phải là một “mỹ nữ”, nàng khá cố chấp, không chịu chấp nhận lời giải đáp khác. Bởi vì ban đầu xuất hiện, Gia Minh khiến nàng cảm thấy vô cùng thần bí, vì vậy giao tiếp qua hai năm, có lẽ cô gái này vẫn xem việc tìm ra hắn là một trò chơi rất thú vị. Nếu đã chơi đến bước này rồi, không tránh khỏi một vài chuyện sẽ phải thẳng thắn với nhau, nhưng cho dù thua thì cũng không thể vì bị nàng dọa một lần liền không đánh đã khai, quan hệ ở cấp độ này, nhất định phải có.

Nở nụ cười bất đắc dĩ mà vô hại, hắn ném áo ngoài thẳng tới tên quyền vương kia, sau đó quát lớn, vang vọng cả phòng học.

“Đón Đại Suất Bi Thủ của ta!”

Buổi chiều nắng nóng, hắn ngồi bên cửa sổ, cởi áo ngoài ra vắt lên ghế dựa. Lần này chỉ là thuận tay vung ta, chiếc áo tung bay như lá cờ, vừa vặn che chắn tầm mắt quyền vương kia lại.

Bị che mắt, tên cao lớn đến từ Châu Âu này đưa tay lên chặn, đẩy theo bản năng. Một tiếng rầm vang lên, tuy Gia Minh hét lên rất có khí thế nhưng cũng chỉ biết cầm ghế lên nện tới. Mặc dù chất lượng của chiếc ghế học sinh này không tốt lắm nhưng dù sao bốn chân cũng đều là ống thép mỏng, lúc này hung hăng nện lên tay quyền vương kia qua lớp áo nhưng hai chân ghế thậm chí bị đập cong lại, bắn ngược về phía sau, đập vỡ cửa kính rồi rơi xuống lầu.

Chiếc áo của Gia Minh bay trở lại sau cú vung tay của quyền vương kia, vốn cũng bị bay xuống dưới lầu theo chiếc ghế nhưng Gia Minh đã thuận tay bắt trở lại. Mắt thấy tên to con giãn gân giãn cốt như không có chuyện gì, hắn lộ ra vẻ khiếp đảm, lui về phía sau hai bước:

“Này, thật sự đánh sao?”

“Ừ hừ.”

Kelly giang tay ra một cách ưu nhã.

“Ông không được đến đây!”

Ghế bị đánh bay, Gia Minh lui về phía sau hai bước thì đã dựa sát vào tường. Quay người lại, hắn leo lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm tên quyền vương đang từng bước áp sát kia.

“Ông còn tiến lên nữa tôi sẽ nhảy xuống đó.”

Tên to con vẫn không dừng bước, Gia Minh nhún vai, nở nụ cười.

“Lầu hai... Ông tưởng tôi không dám nhảy sao?”

“Bắt hắn!”

Kelly hét lên, Gia Minh xoay người nhảy thẳng xuống sân vận động. Một đám học sinh ùa ra cửa sổ nhìn, Kelly cũng cười chạy đến, mắt thấy thiếu niên ở bên dưới đang chạy thẳng về khu rừng phía sau trường học, nàng chụm tay ở khóe miệng, hô to:

“Anh chạy đi, tôi xem anh chạy được đến đâu!”

Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như không hề mong đợi trận đánh nhau sẽ xảy ra ngay trong lớp học.

Quay lại, nụ cười trên mặt nàng biến mất, nhẹ nhàng phủi tay, thiếu nữ lạnh nhạt nói:

“Bắt đầu từ bây giờ, bắt hắn, đánh chết!”

Dưới ánh nắng chiều, tám tên vệ sĩ mặc tây trang màu đen nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo thiếu niên đang chạy về phía khu rừng sau trường học kia.

********************************************

Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, địa vị của Kelly tại U Ám Thiên Cầm, ít nhất đến bây giờ cũng không cao lắm, nàng chỉ khá ăn ý với Natalie Anne, thỉnh thoảng mò mẫm ở trong phòng thí nghiệm. Cũng vì lí do như vậy, lần này đến Trung Quốc là lần đầu tiên nàng tổ chức hành động với tư cách người của U Ám Thiên Cầm một cách chính thức, phần lớn mọi người đối với nàng đều không hiểu rõ lắm.

Chẳng hạn như tám tên vệ sĩ thân thủ đều được đánh giá cao nhất ở U Ám Thiên Cầm này, đối với sự chỉ huy của Kelly vẫn luôn không có chút tín nhiệm nào. Đặc biệt là hành động lần này, giết chết một người ở trường học mà không cần súng ống hay vũ khí sát thương gì, bản thân mệnh lệnh này đã khá hoang đường rồi, cho dù người Trung Quốc có nể tình hơn nữa thì cũng không thể giết chết người ngay trước mặt công chúng. Đương nhiên, không thể cãi lệnh nhưng có thể phỏng đoán, trong suy nghĩ trước đó của mọi người, người mà bọn họ sẽ đối phó quá nửa sẽ là cao thủ nào đó của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nói muốn giết người cũng chỉ là muốn bọn họ toàn lực ứng phó, song đến khi mệnh lệnh chính thức được đưa ra, đối mặt lại là một đứa trẻ, bọn họ thực sự không biết phải làm thế nào cho phải, cũng vì vậy mà Gia Minh mới có được cơ hội ứng phó một cách thong thả.

Khi Gia Minh chạy vào khu rừng phía sau học viện, tám người đuổi theo nhưng trong lòng vẫn luôn khó hiểu. Vừa tiến vào rừng cây, tên quyền vương hạng nặng tên Andrew hạ giọng nói:

“Nói đùa gì vậy, thật sự phải giết thằng nhóc kia?”

“Đây là mệnh lệnh.”

Howard am hiểu quyền Thái ở bên cạnh nói, sau đó lại bồi thêm một câu.

“Cũng không phải anh chưa từng giết người.”

“Chưa từng giết người một cách khó hiểu như vậy. Hôm nay giết người, đoán chừng đến tối chúng ta sẽ phải lén lút rời khỏi Trung Quốc, rốt cuộc chúng ta tới đây vì điều gì?”

“Tôi cũng không hiểu ra sao cả. Dù sao... Cứ đánh gần chết rồi tính tiếp, nếu nữ nhân kia thực sự muốn giết thì chúng ta cùng chỉ có thể làm xong rồi lập tức bỏ trốn...”

Mục tiêu quá yếu, nhiệm vụ như vậy quá ngớ ngẩn, vì vậy trong lòng mọi người ít nhiều đều có cảm xúc cổ quái. Bóng người phía trước thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng lại biến mất, đi sâu vào phía trong rừng cây, tám người chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng thậm chí vẫn có vẻ không đuổi kịp. Đến khu rừng rậm, đoàn người hoàn toàn mất đi mục tiêu, có điều có để kết luận thiếu niên kia nhất định vẫn ở không xa quanh đây. Một người ra dấu tay, tám người tách ra, mở rộng phạm vi lùng bắt.

Bên kia, Nhã Hàm đang tích cực vận dụng quan hệ, chuẩn bị đưa ra kháng nghị về việc làm lần này của đoàn đại biểu của tập đoàn Tịch Đức, nhưng sau khi Huân liên lạc với Thiên Vũ Chính Tắc xong liền ngăn cản hành động không có bao nhiêu ý nghĩa của Nhã Hàm lại.

Mấy phút sau, đám người trong rừng cây mới cảm thấy chuyện này có vẻ khó giải quyết, đứa trẻ bọn họ đang đuổi bắt kia bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên lại biến mất, trong tình huống không có súng ống, nhiều lần cũng bị đối phương dựa vào địa hình quen thuộc để chạy trốn mất một cách khó hiểu, thật sự là một sỉ nhục lớn lao. Không lâu sau, tám người đều đã phân tán ra trong rừng cây, khoảng cách lẫn nhau chừng mười mấy mét, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đối phương, thỉnh thoảng lại chỉ có thẻ nghe thấy âm thanh. Một lát sau, quyền vương Andrew kia đột nhiên la lên:

“Bắt được mày rồi!”

Cách đó không xa, Howard nghiêng đầu sang. Từ xa nhìn lại, trong rừng cây, một chiếc áo lại trùm về phía Andrew, tiếng hét của thiếu niên vang lên:

“Đại Suất Bi Thủ!”

Tình cảnh dường như vẫn như cũ nhưng Andrew đã hết kiên nhẫn, tay trái đưa lên cản chiếc áo, nắm tay phải cứng rắn vung ra như sấm chớp, mặc dù đã khống chế lực lượng nhưng theo một quyền vung ra kia, uy thế cũng thực sự rất kinh người, ở trước mặt hắn, thiếu niên kia nhảy lên cao, lần này không có vũ khí như băng ghế mà là trực tiếp vung tay phải ra đón một quyền nặng nề đang đánh tới.

Kết thúc...

Trong đầu Howard đứng cách đó hai mươi mét, xuất hiện ý nghĩ như vậy, toàn thân vốn căng thẳng trong tư thế đối địch cũng thả lỏng, thoải mái nhìn sang bên kia. Có thể đoán được, sau một giây, thiếu niên sẽ hộc máu bay ra ngoài, sau đó chìm vào hôn mê. Ngay khi nghĩ vậy, hắn nghe thấy một tiếng rầm vang lên.

Mặt đất đầy lá cây và cành mục tích tụ qua nhiều năm, trở nên cực kỳ xốp, một khắc kia, thân thể tên to con giống như một đống thịt, rầm một tiếng, bắn ra ngoài nhanh như đạn pháo rồi rơi xuống đất...

Sau một giây, thiếu niên nhặt chiếc áo trên mặt đất lên, đi thẳng về phía Howard, cổ tay vung vẩy cực nhanh tạo thành tiết tấu dồn dập và cấp bách.

“Tôi đã nhắc hắn rồi, nhưng mà... Nhanh lên một chút được không, tôi đau đầu, hơn nữa chúng ta không có nhiều thời gian lắm...”

Ẩn Sát - Chương #307