Thời gian qua đi, Ứng Tử Phong cũng tới đây, hiển nhiên là bởi vì Lôi Khánh muốn kiên trì cùng hắn “nói chuyện”, từ nào một góc độ nào đó mà nói, bị người ta coi là người lương thiện, luôn là một trong những mục tiêu theo đuổi của Gia Minh. Bây giờ có khả năng tiến thêm một bước, nhưng lại là lương thiện giả dối, khiến cho hắn cười khổ không thôi.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Lấy địa vị của Ứng Hải Sinh ở Viêm Hoàng Giác Tỉnh, con của hắn chắc chắn không thể gặp chuyện không may ở đây được, bằng không thì ở Trung Quốc cũng chẳng còn chỗ nào tốt lành cho hắn.
Nhưng mà, lấy kinh nghiệm mấy chục năm lăn lộn sinh tử của Gia Minh mà nói, tình hình trước mắt chưa biết sẽ xảy ra đại sự gì, cho nên hắn đè ống nghe điện thoại, tiếp tục hỏi chân tướng sự việc.
“Trước đó vài ngày, tình hình của U Ám Thiên Cầm, ngươi không biết?”
“Tình hình gì?”
“Chúng ta đã điều tra, dường như là năm ngoái Viêm Hoàng Giác Tỉnh chiếm được một tin tức tình báo trọng yếu, phái người đến Âu Châu điều tra trong một thời gian dài, lại để lộ tin tức... ta cũng không đoán ra thứ này mang lại lợi ích gì, nhưng mà có lẽ là hài cốt của một Tiến Hóa giả tự nhiên khi chết lưu lại, ngươi cũng biết, nghiên cứu dị năng có bao nhiêu mê hoặc...”
Trong truyền thuyết có một câu chuyện về xá lợi tử của một Tiến Hóa Giả tự nhiên sau khi chết lưu lại. Đối với chuyện này, tên đầu sỏ như Gia Minh đương nhiên biết rõ, lúc trước Đông Phương Nhược bởi vì tiếp xúc với mình khi có bệnh. Viêm Hoàng Giác Tỉnh cho rằng Giản Tố Ngôn có thể là Tiến Hóa giả tự nhiên, cho nên thông qua Đông Phương Lộ tìm Gia Minh, tỏ thành ý cực lớn yêu cầu hỗ trợ. Rơi vào đường cùng, Gia Minh không thể làm gì khác hơn là bịa đặt ra các loại tin tức lăng nhăng, nào là hài cốt... Đồng thời hàm hàm hồ hồ đuổi Viêm Hoàng Giác Tỉnh sang châu Âu.
Trước kia khi Gia Minh còn chưa trọng sinh, Không Kiến Chi Trần đích thật là đã từng xuất hiện ở Châu Âu, chẳng qua là vài chục năm sau đó mới có thể khai quật, lần này bởi những chỉ dẫn lung tung của Gia Minh, một đại bang dị năng ở Âu Châu không ngừng đào móc khảo chứng.
Những ngọn núi cổ xưa, tòa thành, mộ địa trong vòng 1 năm đã bị lật tung không biết bao nhiêu, việc này Gia Minh cũng có chú ý, vốn cho là không có thành quả, bây giờ nghe Thiên Vũ Chính Tắc nói, mới biết được U Ám Thiên Cầm với sự hiểu biết về Châu Âu, đúng là đã tìm được bảo bối.
“Cụ thể là tìm được vật gì ta không biết, nhưng mà chúng ta có lý do tin tưởng, mấy thứ này có thể có liên quan tới Hấp huyết quỷ trong truyền thuyết của Châu Âu, sợ rằng bọn họ có thể thành công cải tạo một nhóm người, có được dị năng...”
Cải tạo người, Tiến Hóa giả. Từ khi biết tới dị năng giả cho tới nay, việc nghiên cứu tìm hiểu không hề dừng lại, những năm gần đây tuy rằng các tổ chức đã chế ước lẫn nhau, đình chỉ công việc nghiên cứu, sinh thể thí nghiệm, nhưng mà ở bên trong, đương nhiên là không một ai buông bỏ.
Mà trong vài chục năm gần đây, có một số sản phẩm xuất hiện. Đông Phương Nhược, Chư Thần Vô Niệm thậm chí Kelly Denime, đều là thành quả của những thí nghiệm này.
Nhưng mà, hầu như các kết quả nghiên cứu đã chứng minh, những người này sở dĩ có thể sử dụng dị năng, chỉ là bởi vì bản thân bọn họ có một loại thể chất dị năng nào đó, đồng thời việc cải tạo này cực kỳ bất ổn định, có thể khiến cho tinh thần người cải tạo tan vỡ bất cứ lúc nào.
Thí dụ như Đông Phương Nhược tinh thần hỗn loạn, Chư Thần Vô Niệm bởi vì có chút nguyên nhân mà trở nên điên cuồng, không quan tâm sinh tử, về phần Kelly Denime, thì là nàng hơi ổn định nhưng mà chắc là do dị năng mà nàng trở nên đồng tính luyến ái.
Trước đây do đã trải qua nhiều lần sinh tử, hắn không cảm thấy Dị năng giả có gì kỳ quái, nhưng những năm gần đây khi đã thích cuộc sống bình thường, những người bên cạnh hắn cũng là bách tính tóc húi cua bình thường, mới thấy dị năng có gì đó không hiện thực.
Gia Minh không khỏi lắc đầu:
“Có liên quan tới Hấp huyết quỷ? Đây là cái dị năng gì, cắn cổ người ta có thể khiến cho nữ nhân đạt tới cao trào ư?”
“Không phải.”
Thiên Vũ Chính Tắc đẩy cửa phòng vệ sinh phía trước ra, thanh âm từ trong ống nghe điện thoại của Gia Minh nhàn nhạt truyền ra:
“Là bất tử.”
“Ách...”
Gia Minh sững sờ một chút, sau đó bật cười:
“Nói kỹ xem ba tên gia hỏa kia là người như thế nào?”
“Đoán chừng là trong phòng thí nghiệm của U Ám Thiên Cầm phát sinh hỗn loạn, có 7 người trốn ra ngoài, nữ hoàng bên kia cũng không dám giấu diếm, cố ý tiết lộ tin tức, có người nói trong số người này có một người cực kỳ mạnh mẽ. Tại sao bọn họ chạy tới Giang Hải thì ta chưa biết được, nhưng mà, hiển nhiên là vận khí của ta tương đối tốt, gặp được bọn họ, bọn họ... dường như có hứng thú với những tồn tại khác thường, có lẽ là do bị người ta nghiên cứu, cho nên cũng muốn nghiên cứu người khác...”
“Hóa ra là như vậy...”
Sau đó, nguyên nhân mà Kelly Denime đến Giang Hải đã rõ, thứ nhất là để gặp Đông Phương Nhược, thứ hai là muốn bắt đám người bị cải tạo này trở về, về phần mục đích của Thiên Vũ Chính Tắc thì hơi ích kỷ một chút.
Một gã mập mạp từ trong phòng vệ sinh xuất hiện, Gia Minh thì đẩy cửa vào. Ánh sáng chiếu rọi, trước bồn rửa tay thủy tinh không nhiễm một hạt bụi, trong góc còn có một cái bình cắm một bông hoa, mùi nước hoa tràn ngập.
Khách sạn 4 sao, WC đương nhiên được bài trí tương đối đẹp, khách sạn lớn như vậy, mỗi một tầng không chỉ có một cái toilet, cái ngăn số 7 trước mặt này tương đối yên lặng. Thiên Vũ Chính Tắc hiển nhiên là đã đi vào một gian nhỏ, thanh âm cùng tiềng cười truyền ra:
“Thế nào? Ngay cả Bất tử giả mà cũng không cảm thấy hứng thú sao?”
Thoáng cảm giác một chút, thấy trong toàn bộ toilet lúc này chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần thiết dùng điện thoại nói chuyện với nhau, Gia Minh lạnh nhạt nói:
“Trên thế giới không có dị năng nào vô địch, nó không lợi hại, mà chỉ là do mình không hiểu hết về nó mà thôi.”
“Nghe giống như là điều trong sách giáo khoa dạy sát thủ của Bùi La Gia vậy.”
“Phải thì làm sao.”
“A...”
Lúc này thanh âm mở cửa từ bên ngoài vang lên, thân ảnh Ứng Tử Phong đi đến. Thiên Vũ Chính Tắc chỉ cười, không thèm nhắc lại.
Lại nói tiếp, nội dung trong sách giáo khoa sát thủ của Bùi La Gia có nhắc tới, không vì dị năng cường đại mà sát thủ trở nên mạnh mẽ, con người cường đại là sử dụng thực lực của bản thân như thế nào. Lấy Gia Minh làm ví dụ, khi gặp Nguyên Lại Triêu Sang, thì lực lượng của hắn sẽ tăng gấp bội.
Đối với người bình thường, thì dị năng của hắn vô cùng bình thường, đối với mọi chuyện hắn đều cảm thấy không khó giải quyết. Đương nhiên, nếu như đạt tới sự cường đại giống như Tiến Hóa giả trong truyền thuyết, thì chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng sẽ mang tới lực lượng áp đảo, cho dù bị súng máy chính diện bắn phá, cũng không thể chết được, bởi vậy mới nói, mọi thứ chỉ là tương đối.
Đi tới trước bồn rửa tay, Ứng Tử Phong nhìn Gia Minh liếc mắt:
“Tâm sự?”
“Ở chỗ này?”
“Ta biết đây không phải lúc tức giận.”
Vặn mở vòi nước, Ứng Tử Phong cười nói:
“Nhưng mà ta chỉ có nói mấy câu.”
“Ác, nói đi.”
Không cho ngươi nói, phỏng chừng ngươi sẽ không nhắm mắt...
“Ta không thích ngươi.”
Mang theo tài trí và khí thế hơn người, trên mặt Ứng Tử Phong luôn nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Gia Minh, trong đó có một tia khinh miệt:
“Vốn có ta cũng không muốn nói với ngươi điều này, thế nhưng ta đột nhiên phát hiện, một người như ngươi... đúng là vô cùng láu cá và đáng ghét, vô tri và da mặt dày.”
“Ta biết ngươi là người của Hoàng gia, nhưng cho dù khi Hoàng gia đắc thế, hay là quẫn cảnh như bây giờ, ngươi cũng chẳng có địa vị gì cả. Ngươi ở trong trường học luôn làm theo ý mình, trên lôi đài lại có thể có thể dùng chiêu số mà người khác ghét nhất, cho nên chẳng có ai thích ngươi. Người mà ngươi quen chỉ là mấy nữ hài tử mà thôi, cha của Liễu Hoài Sa là đầu mục hắc bang lớn nhất ở đây, ngươi không phải là bạn trai Đông Phương Uyển, việc này ai cũng có thể nhìn ra được, ngươi chỉ là lá chắn của nàng, ngươi cùng Trương Nhã Hàm Trương lão sư có quan hệ không tệ, nhưng cũng chỉ vì nàng thích võ quán Diệp gia, ngươi thuận lợi trở thành tiểu sư đệ của nàng...”
“Đương nhiên, ngươi biết vi tính, nhưng mà bất cứ kỹ thuật viên nào trong công ty của ta, đều xuất sắc hơn ngươi, Cố Gia Minh, ngươi không có thực lực, bằng vào một hai cô gái tiến vào giới thượng lưu mà còn tỏ ra đắc chí, tỏ thái độ không biết sợ người? Lôi Khánh hắn nếu quả thật muốn làm, thì chỉ bằng vào một chút lực lượng đã có thể trực tiếp giết chết ngươi, tới lúc đó, cho dù là Liễu Chính cũng không thể cứu được ngươi, nhưng mà hắn không làm. Ngươi nên biết điều một chút, đừng có ở đâu cũng càn quấy, thuận miệng nói bậy, có biết không? Lúc trước ngươi ở trước mặt tập đoàn Tịch Đức nói bậy, ta đối với ngươi phản cảm tới cực điểm...”
“Ngươi có thể cho rằng đây là đe dọa, đây là uy hiếp cũng được, thậm chí ngươi có thể nghĩ biện pháp trả thù ta, thậm chí vận dụng lực lượng Liễu gia. Nhưng thật ra, ngươi ở trong mắt của ta chẳng là cái gì cả, ngươi tốt nhất nên tự mình hiểu, ở đây không có gì thuộc về ngươi, cũng không thuộc về thế giới của ngươi, ngươi không nên si tâm vọng tưởng, đối với ta, ngươi trông như một tiểu nhân thực buồn nôn, ta thật rất ghét ngươi... Đây là lời khuyên...”
Lấy ưu thế áp đảo, trên cao nhìn xuống nói ra một lời cảnh cáo cực lớn, khí thế của Ứng Tử Phong bây giờ đúng là hào hùng, hắn cảm thấy bản thân mình thực ưu việt, đồng thời hắn tin tưởng, nhiều người cũng coi đây là một sự ưu việt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nếu như Gia Minh thật sự không hề có lực lượng, vậy thì đây chính là ưu thế tuyệt đối của Ứng Tử Phong, hắn sẽ thẳng thắn nhìn người khác nói: “Ta không thích ngươi.” Người khác không thể tức giận, chỉ có thể cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn tránh ra.
Ứng Tử Phong lúc này đang sống trong tâm lý tự sướng, đồng thời hắn cũng thổi phồng thực lực của mình, chỉ có làm như vậy, người khác mới tin tưởng hắn không phải là trang B, hay ngưu B. Nói xong những câu này, cũng không đợi Gia Minh trả lời, hắn lau tay rồi xoay đi. Nhìn theo bóng lưng này, Gia Minh nhịn không được nở nụ cười trào phúng, ở trong lòng khẽ lắc đầu một cái.
Đây giống như tiểu hài tử tràn đầy tự tin, hăng hái, nhưng mà, đây cũng giống như một loại con nhà giàu không cách nào trưởng thành được. Nếu như là ca ca hắn - Ứng Tử Lam, thì lại khác, hắn sẽ dùng thủ đoạn “sư tử vồ thỏ, tất đem toàn lực”, một mặt tra rõ quan hệ của đối phương, sau đó mới quyết định.
Từ khi Sa Trúc bang trở thành Giang Hải đệ nhất đại hắc bang, muốn thông qua thám tử tư tìm hiểu tin tức về đám người Gia Minh thì luôn gặp phải một trở ngại cực lớn. Ứng Tử Phong không vào được Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nhưng nếu muốn tìm hiểu, thì sẽ có một số tin tức mà hắn có thể nắm được.
Gia Minh coi như không nghe thấy những câu này, thu hồi ánh mắt, tiếp tục rửa tay, thì vào lúc này, ngoài cửa truyền lại những tiếng động lớn, thân hình cao to của Ứng Tử Phong khi đi đến cửa, thì cánh cửa nhà vệ sinh ầm một cái bị đẩy ra. Tiến vào là ba tên Thái Lan sắc mặt bất thiện, một người khác treo tấm biển “WC đang sửa” ở cửa, sau đó bốn người đều đi đến, ầm một tiếng, đóng cửa lại.
Đợt phiền phức thứ hai...
Vừa thấy được mấy người Thái Lan này, Gia Minh cũng không biết họ là thành viên trong đoàn Hi Lý Vượng, hắn nhìn về cái gương ở cửa, tiếc nuối lắc đầu. Cái lắc đầu này là vì Ứng Tử Phong, bởi vì hắn đã bị bốn người Thái Lan này ngăn ở cửa, bốn người dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau, một người trong đó nhìn Ứng Tử Phong nói: “Bọn họ đang ăn cơm ở trong phòng.”
Vì vậy, thật đáng tiếc, Ứng Tử Phong bị giữ lại, một người cao lớn dùng một ngón tay chỉ vào Ứng Tử Phong, dùng vốn tiếng Hán của mình nói:
“Ngươi! Lưu lại!”
Động tác này rất là có hình tượng, đại khái là mô phỏng theo hành động của Lý Tiểu Long, sau đó chỉ hướng về phía Gia Minh:
“Ngươi! Đánh với ta!”
Hắn nói xong, chậm rãi hướng Gia Minh đi tới, thân thể đã lên cơ, tiến vào trong trạng thái chiến đấu.
“Các ngươi muốn làm gì! Để cho ta ra ngoài!”
Mới vừa rồi còn vô cùng oai phong cảnh cáo Cố Gia Minh, lúc này bị mấy tên lưu manh chặn, Ứng Tử Phong rõ ràng khó chịu, tuy rằng hắn nhận thấy mấy người Thái Lan này có luyện võ, cũng có thể là học Thái quyền, nhưng bởi vì từ nhỏ hắn đã luyện qua một số kỹ thuật phòng thân so với người thường lợi hại lên, cho nên hắn đưa tay muốn đẩy một người ở cạnh cửa ra, nói:
“Đây là đang Trung Quốc! Ta sẽ nói lại với Hi Lý Vượng hành vi của các ngươi!”
Nhưng nghênh đón hắn là một quyền mãnh liệt.
Khi đưa tay lên đỡ, thân thể Ứng Tử Phong lảo đảo lui lại phía sau hai bước, sau đó trên bụng truyền tới sự đau nhức, hắn bị một cước trực tiếp đá dính sát vào tường, thống khổ ngồi ngã xuống đất. Người Thái Lan có sắc mặt hiểm ác kia quay đầu lại:
“Ngươi! Đừng tìm chuyện!”
Sau đó, hắn quay đầu tiếp tục đi về chỗ Gia Minh, cùng lúc đó, phòng vệ sinh nhỏ mở cửa ra, Thiên Vũ Chính Tắc mặc âu phục trắng đi tới, quét mắt nhìn đám người Thái Lan này.
Không thể không nói, cho dù khí thế hay thể chất, Thiên Vũ Chính Tắc đều mạnh mẽ hơn Ứng Tử Phong rất nhiều, tuy rằng nếu so sánh gia thế hai bên ở Trung Quốc, thì công ty của gia tộc Thiên Vũ Chính Tắc so ra còn kém tập đoàn Hướng Hải được phong “Vương”. Lúc này mắt thấy trong WC còn có một người, mấy tên Thái Lan chần chờ một chút, không biết là có xảy ra vấn đề gì không. Nhưng mà sau một lát, vấn đề này đã có phương án giải quyết.
Xoay cổ một cái, chỉnh lại cái cà vạt màu trắng. Thiên Vũ Chính Tắc trực tiếp đi tới chỗ Gia Minh đang rửa tay, vừa vặn đứng giữa tên Thái Lan kia và Gia Minh.
Đại khái đo thái độ của hắn vô cùng ung dung, mấy người Thái Lan kia vẫn còn chưa quyết định được chủ ý, hắn rửa tay, sau đó nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc một chút, nói:
“Từ khi nào ngươi có thể tha chứ cho bọn chó, mèo ở bên cạnh ngươi sủa bậy?”
“Từ khi bị bạn gái của ta ép buộc phải gia nhập Hiệp hội bảo vệ tiểu động vật, tính tình của ta cũng tốt lên đôi chút.”
Gia Minh cười nhạt, thuận miệng trả lời.
“Ác, đúng là một cái thói quen tốt, ta nói... may mà bạn gái của ta tương đối tàn bạo, chứ bảo ta đi bảo vệ tiểu động vật, chắc ta chết quá...”
Rút khăn tay, Thiên Vũ Chính Tắc xoa tay, quay đầu nhìn về phía người Thái Lan dẫn đầu người:
“Như vậy, bọn họ chính là đám Thái quyền đánh thuê? Giống với tên Tiểu vương tử Thái Lan kia?”
Hai người nói chuyện với tốc độ không nhanh, cho nên những tên Thái lan chưa thông thạo hẳn tiếng Hán kia cũng có thể hiểu được, mục tiêu trọng điểm của bọn họ đã được chuyển sang tên Nhật Bản có thái độ ung dung này.
“Ngươi? Muốn đánh?”
Trong mắt tên dẫn đầu hiện lên sự băng lãnh, vừa nhìn đã biết là không có ý lương thiện gì cả, nhưng mà đối với Thiên Vũ Chính Tắc mà nói, khí thế kiểu này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Ta ghét phiền phức, cho nên đối với những con chó, mèo này, thường thì...”
Hắn nhàn nhạt cười, ngón tay phải tùy ý vẽ ở trên không một vòng, dường như đang tìm từ ngữ. Sau đó, hình như hắn đã nghĩ ra:
“... thế này!”
Đặt tay dưới bồn nước, 5 ngón tay của hắn hất lên, trong ánh sáng, dòng nước lạnh lẽo bắn lên mặt của người Thái Lan, tay phải của Thiên Vũ Chính Tắc thuận thế vung ra ngoài.
Hai người vốn chỉ cách nhau chừng 2m, cũng chính là khoảng cách thích hợp phát huy Thái quyền. Tên Thái Lan kia vừa đưa tay đỡ, chân phải đá thẳng ra ngoài, nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả.
Tay phải của Thiên Vũ Chính Tắc vung lên, trực tiếp tóm được đầu của người này, giống như cầm một quả bóng cao su, đập thẳng xuống đất.
Ầm một tiếng, một thanh âm vang lên trong phòng rửa tay yên tĩnh.
Cái thành bồn rửa tay bằng sứ vỡ vụn, đầu của tên Thái Lan kia sau khi đập vào thành bồn, thân hình hắn lăn ra đất, sau đó không có động tĩnh gì cả.
Cái bồn rửa tay đã bị thiếu một góc, nước bắt đầu chảy xuống. Thiên Vũ Chính Tắc tắt vòi nước, dưới chân hắn, máu chảy tràn lan...