“Cố Gia Minh, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”
Dẫn theo một nhóm người, Lữ Phóng hơi sợ hãi đi vào lớp học, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hơn nửa học sinh trong lớp, bộ dạng, tư thế này nghiễm nhiên giống như muốn gây sự.
Lúc này quá nửa người đi theo Lữ Phóng đều là thành viên của câu lạc bộ Võ thuật, Gia Minh cũng chú ý đến, trong số những người đó còn có một thiếu niên ngoại quốc đen thui, gầy teo. Mặc dù hắn đang mặc đồ thể thao nhưng từ một vài điệu bộ, cử chỉ cũng có thể đoán ra có vẻ người này đến từ một quốc gia Đông nam Á nào đó như Myanmar hay Thái Lan gì đó, thoạt nhìn công phu quyền Thái của hắn rất không tệ, quan trọng nhất là hắn còn cảm nhận được sát khí và mùi máu tanh từ trên người thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi này, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Từ lần trước mấy chục người của câu lạc bộ võ thuật bị một mình Huân thích quán, dẫn đến căn bản không có ai tham gia thi đấu toàn quốc được, những thành viên câu lạc bộ Võ thuật này đều rất sợ Huân. Lữ Phóng cũng là thành viên câu lạc bộ Võ thuật mặc dù lần trước hắn không nằm trong số những người bị đánh nhưng cũng biết thiếu nữ Nhật Bản có vẻ dịu dàng, yếu đuối này thực ra có hung danh cực lớn, mặc dù lúc này cả gan đi vào nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không thôi, đứng cách đó rất xa, lúc nào cũng đề phòng mỹ nữ không nói đạo lý này xông lên đánh người.
May là tình huống hắn vẫn lo lắng không xảy ra. Huân cầm chiếc bánh đang ăn dở trong tay, chỉ bình tĩnh ngước lên nhìn hắn một lần rồi không để ý đến nữa, cắn một miếng bánh rồi cúi đầu lật sách, đưa tay trái lên lau vụn bánh dính bên khóe miệng. Thấy nàng ngồi yên lặng, đám người của câu lạc bộ Võ thuật hầu như đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, một mặt bởi vì yên lòng, mà mặt khác, không thể phủ nhận là mỗi động tác của thiếu nữ Nhật Bản này đều ẩn chứa vẻ đẹp khó tả kết hợp giữa sự dịu dàng và lạnh lùng băng giá.
Ngồi bên trong, Gia Minh nhíu mày nhìn đám người kia, nở nụ cười hữu hảo:
“Có chuyện gì không?”
“Cậu, khụ...”
Thôi không nhìn Huân, Lữ Phóng ho nhẹ.
“Cậu ra ngoài, chúng ta ra ngoài nói một vài chuyện.”
“Có chuyện gì mà không thể nói ở đây được?”
“Ra ngoài sẽ dễ nói hơn.”
“Ồ, tôi không đi.”
Gia Minh lắc đầu cười.
“Các cậu có nhiều người như vậy, tôi sợ.”
Câu trả lời này khiến tất cả mọi người hơi sững sờ. Mọi người đều chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, chính là độ tuổi hăng hái bốc đồng, lòng đầy nhiệt huyết nhưng lại không suy nghĩ đến hậu quả, đặc biệt là câu lạc bộ võ thuật, không thể phủ nhận, võ thuật Trung Quốc luôn cường điệu tu tâm dưỡng tính, nhưng đó là cảnh giới mà những người như Trần Cô Hạ mới có thể có được, mà thanh niên luyện tập võ thuật thì quá nửa là tính tình sẽ thô bạo hơn bình thường một chút. Tranh dũng đấu ngoan, không dễ chịu thua, cho dù tính tình thực sự bình thản như Diệp Hàm, cha Linh Tĩnh, thì tận trong xương tủy cũng tồn tại sự kiêu ngạo. Hiện giờ còn chưa tỏ vẻ muốn đánh người nhưng đối phương đã cợt nhả nói mình sợ, bọn họ chưa từng gặp tình huống như thế.
Chẳng qua từ lần luận võ một năm rưỡi trước, tính tình tên Gia Minh này ác liệt, không biết xấu hổ chính là tính xấu được mọi người trong câu lạc bộ võ thuật công nhận. Hơi sững sờ, trong mắt đám người toát ra vẻ khinh thường. Lữ Phóng đang muốn nói chuyện thì Đông Phương Uyển vừa mới đến trước cửa lớp học chạy đến:
“Lữ Phóng! Cậu lại muốn đến lớp chúng tôi gây chuyện gì?”
Quan hệ của Lữ gia và Đông Phương gia không tốt lắm, vì vậy hai người bạn cùng lứa là Lữ Phóng và Đông Phương Uyển cũng không muốn gặp đối phương. Trừ Đông Phương Lộ trước nay vẫn luôn khiêm tốn, cũng không có người nào dám đi chọc hắn, những người thiếu niên khác ít nhiều đều có chút va chạm, vì vậy lần trước Lữ Phóng dẫn người đến đây hạ chiến thư, Đông Phương Uyển liền lập tức ra mặt. Lần này lại thấy Lữ Phóng tìm đến, mặc dù trong nhận thức của nàng thì Lữ Phóng quá nửa là không đấu lại được tên Cố Gia Minh ly kỳ, cổ quái này, nhưng mối thù lần trước là do nàng dẫn dắt. Sau khi đánh xong trận kia thì hai bên nên không tiếp tục so đo mới phải. Lữ Phóng vô duyên vô cớ tìm đến, điều này nói rõ hắn không nể mặt nàng, lúc này suy nghĩ một phen, bạn lớp trưởng của chúng ta lập tức sôi máu xông ra.
“Gây chuyện? Tôi đã làm gì nào?”
Lữ Phóng không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại.
“Vừa rồi tôi chỉ hữu hảo gọi bạn Gia Minh ra ngoài nói chuyện mà thôi, cũng chưa nói muốn đánh hắn!”
“Hắn đã nói không đi rồi, các cậu kéo nhiều người như vậy vào lớp tôi làm gì? Đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ ghi lại tên tất cả các cậu, ngày mai sẽ đưa cho thầy cô và hội học sinh xử lý.”
“Chúng tôi chưa hề làm gì cả, cậu muốn ghi thì cứ ghi.”
Lữ Phóng giang tay ra.
“Hoàng Bỉnh Tường bị điều tra, cây đại thụ là Hoàng gia đã đổ rồi. Đông Phương Uyển, cậu nên quan tâm đến Hoàng Hạo Binh nhìn có vẻ sắp chết kia đi, che chở loại tiểu quỷ nhát gan thế này có ích lợi gì... Cố Gia Minh, mày vĩnh viễn chỉ là thằng hèn hạ chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ sao? Đi ra nói chuyện cũng không... Ặc... Cô...”
Đang nói hăng say thì đột nhiên dừng lại. Lữ Phóng nhìn Huân đang đứng dậy, lập tức không nói ra lời, bởi vì thiếu nữ đã lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng mở miệng.
“Cố quân nói hắn không muốn nói chuyện với các người.”
Nàng dịu nàng nói.
“Tôi ra ngoài với các người có được không?”
Bầu không khí trong nháy mắt như đọng lại.
Những người phía sau có hơn nửa đều bị Huân dạy dỗ trong sự kiện lần trước, mọi người lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng có một số người theo bản năng nhìn sang thiếu niên đen gầy ngoại quốc. Quả nhiên, người này nở nụ cười bất cần bước ra, trực tiếp đứng trước mặt Huân, sau đó đánh giá thân hình nàng không chút kiêng kỵ:
“Cố quân? Người Nhật Bản? Lúc tôi tới đây tham quan có nghe bọn họ nhắc đến một nữ sinh Nhật Bản rất lợi hại, chính là cô sao? Thật xinh đẹp, không ngờ lại là một cô bé rất hung hãn...”
Thiếu niên này đen thuị, gầy teo nhưng vóc người rất săn chắc, bộ dạng này trong mắt người Trung Quốc thì bất kể thế nào cũng không được xem là đẹp trai, ánh mắt hắn lúc này càn rỡ đến gần như tham lam, dường như trước tiên sẽ phải cưỡng gian thiếu nữ trước mặt một trăm lần vậy. Huân chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn hắn. Dừng lại một lát, không thấy thiếu nữ trả lời, thiếu niên kia cười nói:
“Người Nhật Bản, không biết cô học được cái gì, thuộc về gia tộc nào? Thuyền Việt? Liễu Sinh? Cung Bản? Trai Đằng? Năm ngoái tôi đi theo sư phụ đến Nhật Bản, khiêu chiến mấy tông sư Karatedo, Hòa Đạo lưu, Cương Nhu lưu, còn khiêu chiến cả một số cao thủ của Hương Thủ Thần Đạo lưu và Thiên Nhiên Lý Tâm lưu, võ thuật Nhật Bản rất yếu nhưng còn mạnh hơn công phu Trung Quốc ẻo lả một chút...”
Hắn nói đến đây, sắc mặt đám người Lữ Phóng ở phía sau liền hơi đổi. Trung Quốc là thánh địa võ thuật của thế giới, nhưng nếu cần phê phán, cũng chỉ có người nói công phu Trung Quốc xinh đẹp có thừa mà thực chiến lại chưa đầy, đối với Thái quyền luôn chú trọng cứng rắn đón đỡ mà nói, ấn tượng về quyền pháp Trung Quốc lại càng tầm thường hơn, nhưng đứng trước mặt bao nhiêu người Trung Quốc nói ra lời như vậy thì không khỏi quá mức kiêu ngạo. Thiếu niên kia dường như không nhận ra điều này, cười nói:
“Tôi rất thích cô, nếu bọn họ đã nói cô rất lợi hại, hơn nữa tuổi tác chúng ta cũng không chênh lệch lắm, tôi muốn đấu một trận với cô.”
Có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí tỏa ra từ đối phương, Huân nhìn chằm chằm hắn nhưng không nói gì, một giọng nói khác lại vang lên từ phía ngoài.
“Mọi người kéo nhiều người đến đây như vậy làm gì?”
Xuất hiện ở cửa là Đông Phương Lộ với vẻ mặt hơi nghi ngờ. Đám người Lữ Phóng quay đầu lại:
“Ha hả, không có chuyện gì, chỉ là... A Mỗ Lôi muốn luận võ với bạn Nguyệt Trì… ha hả...”
Tính tình Đông Phương Lộ tương đối bình thản, nhưng trở thành hội trưởng hội học sinh đã ba năm, hắn cũng có uy tín tương đối, lúc này hắn tiến lên, chau mày lại:
“Trường chúng ta cho phép đánh nhau như vậy sao? Huống chỉ còn là nam đấu với nữ... Bạn A Mỗ Lôi, xin lỗi, trường chúng tôi không cho phép xảy ra chuyện như vậy...”
Đấu tay đôi để hòa giải giống thế này trong trường học cũng có, chẳng qua không thể trắng trợn nói lung tung, thái độ của Đông Phương Lộ khá cứng rắn. Thấy hôm nay không thể tìm Cố Gia Minh gây phiền toái, Lữ Phóng nói nhảm thêm vài câu rồi dẫn mọi người ra ngoài. Thiếu niên Thái Lan tên A Mỗ Lôi kia cũng cười, mặc dù nói đã hiểu quy định của trường học nhưng khi xoay người rời đi lại cố ý đưa tay chỉ về phía Huân, nở nụ cười càn rỡ.
Đến khi những người này đều rời đi, Đông Phương Lộ nói vài câu với em gái mình để hiểu rõ tình huống từ đầu đến cuối, đến khi Đông Phương Uyển trừng mắt nhìn Gia Minh vài lần rồi rời đi thì hắn mới gọi Gia Minh ra khỏi lớp học. Lên đến ban công, chỉ thấy đám người Lữ Phóng đang đứng ngay ở bồn hoa phía dưới nhìn lên, bên cạnh bọn họ còn có thêm mấy người khác, Lư Kiến Xuyên, Hàn Cương Thành cũng nằm trong số đó. Những người này đều đã lên đại học, có lẽ vì ấn tượng lần đó Gia Minh lưu lại cho bọn họ quá khắc sâu, lần này nghe nói Hoàng gia rơi đài, liền lập tức trở lại chuẩn bị báo thù.
“Tên A Mỗ Lôi kia là con thứ tư của tướng quân Tạp Tông của Thái Lan, nghe nói từ nhỏ đã có thiên phú quyền Thái, bây giờ là đệ tử của tông sư Hi Lý Vượng.”
Nhìn đám người bên dưới, Đông Phương Lộ giới thiệu với Gia Minh.
“Quyền Thái, Hi Lý Vượng, hẳn là cậu đã nghe nói rồi chứ, gần đây trên TV đang sôi sục rồi.”
“Ừ, nghe nói hắn đến Giang Hải để khiêu chiến công phu Trung Quốc, thấy có quảng cáo.”
Gia Minh gật đầu.
“A Mỗ Lôi cũng đi theo đến đây, lần này là Lữ gia tiếp đón đoàn đội này. Bởi vì A Mỗ Lôi còn nhỏ tuổi nên dẫn hắn đi tham quan, Lữ Phóng đương nhiên là người thích hợp nhất. Lần trước câu lạc bộ Võ thuật bị bạn Nguyệt Trì chỉnh một trận, đoán chừng vừa rồi bọn họ đã nói với A Mỗ Lôi Huân rất lợi hại, sau đó đến tìm cậu, chủ yếu là muốn nhờ A Mỗ Lôi ngăn cản bạn Nguyệt Trì để đối phó với cậu. Cậu cũng biết đấy, mấy chuyện lúc cậu mới vào học kia đúng là khiến Lư Kiến Xuyên và Hàn Cương Thành bị ám ảnh rất lâu, ha hả, chẳng qua cũng đáng đời bọn họ...”
Đông Phương Lộ đương nhiên biết rõ ngọn nguồn sự kiện kia, đá bóng trúng đầu Linh Tĩnh, bây giờ nhớ lại hắn chỉ cảm thấy Gia Minh đã nương tay, hai người kia thật may mắn:
“Bọn họ dẫn A Mỗ Lôi đến đây, đầu tiên là đến gặp thầy Trần, nhưng cũng không động thủ. Thầy Trần nói người này hung tính lộ ra ngoài, vừa rồi nhìn tôi cũng cảm thấy sự thô bạo đó, có lẽ tôi không đánh lại hắn. Hẳn là cao thủ như cậu có thể nhìn thấu được một chút, cậu thấy hắn thế nào?”
“À, đã giết rất nhiều người, kĩ xảo học được hoàn toàn dùng để giết người, hẳn là cũng đã trải qua rất nhiều lần chiến đấu sống chết, người như thế không biết thu liễm, đương nhiên ai cũng có thể cảm thấy sự thô bạo của hắn.”
“Ừ. Thái Lan mà, con trai Tướng quân thì đương nhiên có nhiều cơ hội giết người.”
Đông Phương Lộ gật đầu, nhìn Gia Minh nói:
“Đúng rồi, trước tiên phải nhờ vả cậu, dù sao hắn cũng là con trai một tướng quân, cậu lại luôn khiêm tốn, không nên đánh với hắn, chẳng qua nếu bọn chúng quá ngu ngốc thì cũng không nên gây tai nạn chết người ở trường học, chuyện như thế sẽ khiến Viêm Hoàng Giác Tỉnh rất khó xử.”
“Vậy cậu nên nói bọn họ trông nom đám người này cho tốt.”
“Làm ơn đi, bây giờ tôi còn chưa phải nhân viên chính thức của Viêm Hoàng Giác Tỉnh nữa đó, nói lung tung sẽ không tốt. Hơn nữa nội bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng không phải hoàn toàn bền chắc.”
Đông Phương Lộ nhún vai.
“Con trai Tướng quân, là con trai của Tướng quân đó... Nếu cậu muốn hả giận thì đánh chết sư phụ hắn là tốt nhất. Chẳng qua nếu cậu muốn đi đánh người thì xin nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ nói là tôi gọi người tới, ha hả, xem như tôi lập công với tổ chức cũng tốt...”
Gia Minh quay sang nhìn hắn, Đông Phương Lộ nói rất trực tiếp nhưng lại không khiến người khác phản cảm. Đông Phương Lộ mỉm cười, lại nói tiếp:
“Từ khi Thái quyền xuất hiện, tại mỗi cuộc thi đấu đại chúng, đều chưa từng thua. Lần thi đấu vừa rồi Trung Quốc cũng thua, chẳng qua ảnh hưởng cũng không lớn, năm ngoái càn quét một lần, cũng là toàn thắng trở về. Lần này đoàn quyền Thái do Hi Lý Vượng dẫn đầu đến khiêu chiến công phu Trung quốc, quân đội, Viêm Hoàng Giác Tỉnh đều phái người đến, đây là vấn đề hình tượng, bọn họ đều rất coi trọng. Nếu cậu âm thầm giết hắn thì Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ khóc không ra nước mắt, không bằng quang minh chính đại đánh chết hắn ngay trên lôi đài đi. Nếu như Giản Tố Ngôn chịu ra tay thì sẽ vô cùng đặc sắc.”
“Không có hứng thú.”
“Đương nhiên tôi biết. Chẳng qua... Cậu xem ánh mắt A Mỗ Lôi kia đi, hiện giờ hẳn đã bị Lữ Phóng thuyết phục, tôi biết dù thế nào thì hắn cũng không có kết quả tốt, nhưng nếu cậu đánh hắn gần chết thì Hi Lý Vượng nhất định sẽ ra mặt, nếu không hắn cũng không có cách nào trả lời tướng quân Tạp Tông được. Nếu những Võ thuật gia kia không thể thắng được thì đoán chừng cuối cùng cậu vẫn phải đánh chết hắn.”
Thấy ánh mắt Gia Minh chuyền lạnh, Đông Phương Lộ vội vàng khoát tay tỏ vẻ vô tội.
“Tôi đảm bảo chuyện này không có ai âm thầm muốn lôi kéo cậu vào cả, thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn thuận theo tự nhiên cũng không có, chỉ là quá trùng hợp thôi... Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng tốt, tôi cũng được. Giản Tố Ngôn tuyệt đối là quan trọng hơn một Quyền Vương nhiều lắm, ai cũng không dám lôi kéo cậu vào chuyện này, ngộ nhỡ cậu tức giận thì ai gánh được? Đúng rồi, cho cậu biết một tin tức nội bộ, gần đây Phương Chi Thiên lại muốn đến Giang Hải.”
“Hắn tới đây làm gì? Xem thi đấu?”
Khó trách lại gặp Thôi Quốc Hoa trên đường. Gia Minh thầm nghĩ.
“Đương nhiên không phải, hắn đưa Nhược Nhược tới đây.”
“Đầu óc Đông Phương Nhược thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ, không có tiến triển gì cả, thực ra bởi vì lần đó cô bé đến dò xét cậu nên mới chuyền biến xấu hơn. Cậu còn nói cậu không biết gì cả, đi châu Âu tìm Không Kiến Chi Trần gì đó cũng không có kết quả, hiện giờ tôi đã biết thân phận của cậu... Cậu thực sự không phải Tự nhiên tiến hóa giả? Một chút dị năng cũng không có? Nhược Nhược có chút huyết thống của Hoàng gia, dù thế nào thì cũng là em họ của cậu đó.”
Gia Minh thở dài: “Thực sự tôi không có biện pháp gì cả, chuyện nói một lần là đủ rồi, tại sao các người vẫn đưa cô ấy đến đây?”
“Không phải vì cậu, phía châu Âu có người sang đây.”
Đông Phương Lộ nói.
“Phía U Ám Thiên Cầm phái người sang trợ giúp giải quyết vấn đề rối loạn dị năng của Nhược Nhược.”
“U Ám Thiên Cầm?”
Gia Minh không khỏi nghi ngờ, với địa vị tại U Ám Thiên Cầm của Kelly Denime mà hắn lại không biết được tin tức này.
“Tại sao lại phải đến Giang Hải? Trực tiếp đến núi Nga Mi không phải tốt hơn sao?”
“Ngay cả Nhược Nhược đang ở lại trụ sở tại Nga Mi cậu cũng biết rõ?”
Đông Phương Lộ há hốc mồm.
“Chẳng qua U Ám Thiên Cầm đến đây cũng không thuần túy chỉ vì giải quyết vấn đề dị năng, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng tốt, U Ám Thiên Cầm cũng tốt, những việc bí mật và công khai trước nay luôn là năm mươi năm mươi, bọn họ cũng phải mở công ty để kiếm tiền. Tôi nghe nói U Ám Thiên Cầm có thể đại biểu cho gia tộc Rothschild, bọn họ muốn phái người đến Giang Hải đầu tư. Phương Chi Thiên đương nhiên không thể bỏ qua lần hợp tác lớn như vậy, đoán chừng Ứng Hải Sinh cũng đến phân chia lợi ích, đến lúc đó tình hình rất có thể sẽ trở thành hai người đứng đầu của Viêm Hoàng Giác Tỉnh tranh đấu với nhau, ha ha, những người khác đương nhiên cũng có thể mò vài con cá nhỏ trong vũng nước đục...”
Nói thêm vài câu thì chuông vào học vang lên, những chuyện Đông Phương Lộ vừa nói căn bản đều là thành thật, gần như đã xem Gia Minh như bạn bè có thể tin tưởng. Chẳng qua Gia Minh cũng biết lòng dạ và hoài bão của thiếu niên nhìn có vẻ bình thản này. Phương Chi Thiên và Ứng Hải Sinh là hai người đứng đầu lớn nhất của thế lực lớn này, hôm nay địa vị của Đông Phương gia cao lắm thì cũng chỉ ở mức trung đẳng, nhưng chỉ cần mười năm là Đông Phương Lộ có thể ngồi lên vị trí người lãnh đạo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Hiện giờ năng lực và thủ đoạn của Ứng Tử Lam, người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, vẫn đang tỏa sáng vô cùng, nhưng cũng bị Đông Phương Lộ lặng lẽ lật đổ, điều này có lẽ đủ để chứng Minh Ứng Tử Lam không bằng được Đông Phương Lộ.
Chẳng qua... U Ám Thiên Cầm đến đây đầu tư sao? Gia Minh cười thầm. Chủ lực kinh tế của gia tộc Rothschild tập trung ở Âu Mỹ, nhưng từ lâu đã thâm nhập vào thị trường Trung Quốc. Đối với một gia tộc có thể làm rung động cả nên kinh tế thế giới, tiền đã không hề quan trọng như vậy, song dị năng - loại lực lượng có thể dẫn dắt con người đến con đường vĩnh sinh chí cao - mới là thứ bọn họ thực sự coi trọng, U Ám Thiên Cầm luôn là tổ chức đầu tư lớn nhất trên phương diện nghiên cứu dị năng, điểm này ngay cả Tạo Vật Kỳ Tích cũng không sánh bằng được- mặc dù tất cả các tổ chức có năng lực tương tự vẫn luôn không thừa nhận mình có nghiên cứu bất kỳ thí nghiệm về dị năng nào, nhưng từ đầu đến cuối, có lẽ từng gặp phải ngăn trở, nhưng chưa từng có ai chịu dừng lại...
Không phải vì tiền, đến Giang Hải vì một mục đích khác, quan trọng hơn là thậm chí mình cũng không biết chuyện này... Tổng hợp lại mọi chuyện, đây quả thực là một kết luận khiến mình không mấy vui vẻ, mặc dù... ảnh hưởng cũng không lớn...
Hắn hít sâu một hơi, bóng đêm bao phủ sân trường, các học sinh cũng lục tục trở lại lớp học sau tiếng chuông. Bên dưới khu nhà dạy học, Lữ Phóng, Lư Kiến Xuyên, thiếu niên người Thái Lan tên A Mỗ Lôi vẫn đứng bên bồn hoa nói chuyện, đại khái vì phát hiện hắn đang ngắm phong cảnh trên ban công, lập tức có mấy người căm hận ngẩng lên, làm mấy động tác khá hạ lưu.
Sau nửa tiết tự học sẽ đi tìm Nhã Hàm.
Mặc dù hắn nhìn xuống dưới, nhưng bất kể là khinh thường cũng tốt, buồn cười cùng được, hầu như không có bất kỳ suy nghĩ gì về đám người kia trong đầu hắn, đối với hắn, lực ảnh hưởng của những người này thực sự quá nhỏ bé. Xoay người, hắn quay lại phòng học, bài tập của những ngày nghỉ đều chưa làm, hắn tốn nửa buổi tự học để làm xong toàn bộ, đây mới là chuyện quan trọng...