Xung quanh lửa trại, đám người trầm mặc, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Mike cùng Jia Moer nằm ở dưới đất, ngẩng đầu nhìn thân ảnh của thiếu niên.
Mà ở phía sau Gia Minh, Shirley vẫn quỳ trên đất, không thể đứng lên, một tay che miệng, nhìn về phía cái rương sắt và đám đồ vật nằm lung tung, trong miệng thì thào:
“Oh-my-god... oh-my-god...”
“Khụ... Khụ...”
Thật lâu sau, trong khi mọi người trầm mặc, thì có một tiếng ho khan, quay đầu lại, Nhã Hàm kinh ngạc nhìn sang bên này, một mặt ho nhẹ, một mặt đưa tay vuốt ngực - nàng bị sặc nước.
Đứng ở đằng kia, Gia Minh hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lấy góc độ bình thường mà nói, khi được người ta dùng ánh mắt kinh sợ, kính nể nhìn mình, miệng thì lắp bắp nói không ra lời, thì đó là một chuyện thỏa mãn nhất.
Nhưng mà đối với Gia Minh, chuyện này chẳng có tác động gì lớn, hắn kéo Shirley, vỗ vỗ vai nàng: “Đánh rất tốt, tiếp tục cố gắng.” Sau đó đi về phía Nhã Hàm.
Đứng đối diện, Nhã Hàm vỗ ngực, kinh ngạc nhìn hắn mỉm cười, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, có chút mới lạ, trước đây nàng chỉ biết Gia Minh lợi hại, nhưng mà chưa được chứng kiến hắn xuất thủ, không ngờ hắn đã đạt tới trình độ thế này.
Nhẹ nhàng, Gia Minh nắm lấy tay của Nhã Hàm.
“Ách, em...”
“Chúng ta cần phải đi.”
“Hả? Đi đâu...”
“Rời khỏi nơi này.”
Xung quanh không có ai đám nói gì, khi hai người đi ra ngoài, mấy người phía trước đều tự động nhường đường. Lúc đi qua bên cạnh Mike, Nhã Hàm quay đầu, vươn tay vẫy vẫy, biểu thị sự cảm ơn và tạm biệt, không lâu sau, hai người đã biến mất trong trời đất đầy băng tuyết...
Rời khỏi tiểu trấn, tới đêm, họ đựng lều trại ở trong một khu rừng, không còn sự ồn ào của thành phố, cũng không có dấu vết con người. Hai người dọn dẹp tuyết đọng, đốt lửa trại, bầu trời đêm vạn dặm không mây, ánh sao xuyên qua cây rừng lấp lánh.
Lấy kinh nghiệm dã ngoại phong phú của Gia Minh, đương nhiên hắn đã chuẩn bị xong tất cả từ trước. Đêm hôm nay không lạnh lắm, đương nhiên, bởi sức khỏe của Nhã Hàm không tốt, cho nên hai người chỉ ôm nhau ngủ một đêm. Sáng hôm sau, hai người trở lại New York, không khí giáng sinh náo nhiệt đã tràn ngập thành phố.
Bởi vì tuyết đã ngừng rơi, máy bay đã có thể cất cánh, nhưng mà bọn họ không dám đi máy bay rời khỏi nước Mỹ, bởi vì Castro vừa mới chết, nếu như ngồi máy bay, thì rất khó đảm bảo là họ không gây ra chuyện gì.
Chuyện trở về nhà được giao cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh sắp xếp, thời gian này, hai người bọn họ đi mua sắm trong các cửa hàng nổi tiếng ở New York. Đến tối, Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã thu xếp xong, họ sẽ đi theo một tàu viễn dương về nước. Khoảng 9h tối, Gia Minh và Nhã Hàm tạm thời chia tay, một mình lái xe đến trang viên của gia tộc Saliere.
Đi qua tường bao, qua quảng trường được bảo vệ nghiêm ngặt, hoa viên, lén lút tiến vào trong biệt thự lầu 2. Gian phòng này vẫn như ngày nào, chăn màn vẫn lộn xộn, y nguyên như trước lúc hắn rời đi.
Đẩy cửa sổ mà vào, đi qua gian phòng, bước vào hành lang của biệt thự, hắn ngửi thấy mùi rượu, thanh âm của TV truyền tới, hơi ấm dường như không đủ. Đi tới cầu thang, hắn nhận ra phòng khách tắt điện, nhưng TV lại đang mở, ánh sáng mờ ảo chiếu tỏ gian phòng, sau đó, hắn nhìn thấy Marilyn đang ngồi trên ghế salon.
Trong ánh sáng nhập nhèm của chiếc TV, hắn im lặng đi tới. Marilyn mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, cô gái tóc vàng cứ như vậy mà cuộn tròn trên ghế sa lông để ngủ.
Con gái phương tây rất dễ già yếu, rất nhiều nữ tử sau khi sinh con thân hình sẽ nhanh chóng béo mập, hơn nữa sau khi tiến vào tuổi 30, nếp nhăn trên mặt dần dần hiện lên, sự lão hóa nhanh hơn nhiều so với con gái phương đông. Nhưng mà, sự già yếu đó không xuất hiện trên người của Marilyn.
Sinh nhật 30 tuổi đã qua, vậy mà làn da của nàng vẫn nhẵn bóng như làn da thiếu nữ, vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài mà khêu gợi, bộ ngực đầy ắp nhưng không to.
Khi nàng 17 tuổi, nàng vì Đường Kính Nghiêu mà sinh ra Heidy, từ đó về sau sống trong im lặng ở nước Mỹ. Năm 1995, sau khi được Gia Minh cứu, nàng bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài, sức sống thanh xuân lại kéo trở về.
Nhưng mà hiện giờ, trên thân thể khiêu gợi kia dường như không có sức sống, hình như nó đã héo mòn đi từ lâu rồi.
Nếp áo có vẻ nhăn nhúm, mùi rượu tỏa ra khắp xung quanh, nàng cuộn mình nằm đó, vừa ngủ vừa nhíu mày... mái tóc rối tung xõa bên ngoài. Gia Minh đi tới gần, tay trái của nàng run lên, bình rượu rơi xuống sàn, rượu chảy ra ngoài, thấm ướt tấm thảm xung quanh.
Nhặt bình rượu để lên bàn, hắn ngồi nhìn nàng ngủ, tình hình như thế này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ở nàng.
Nhớ kỹ hơn ba năm trước đây, ở Giang Hải, lúc Đường Kính Nghiêu chết, nàng muốn tự sát, sau đó bị hắn ngăn cản, trong lúc thống khổ đó, nàng câu dẫn một đứa trẻ để mình bớt đi thống khổ, nhưng khi đó, hắn chưa từng thấy nàng suy sụp như ngày hôm nay.
Yêu nhau có thể không cần phải cả đời ở cạnh nhaụ, nhưng tình thương và trách nhiệm có thể khiến cho hai người bách niên giai lão. Một khi mất đi sự tin tưởng, thì con người sẽ bi thương hơn người khác rất nhiều, 3 năm trước, hắn chứng kiến một nữ tử si tình không muốn sống, mà bây giờ, nữ tử ấy đã không còn tự chủ được nữa rồi...
Hắn rất ít thở dài, bởi vì có rất ít chuyện biết khiến hắn thực sự cảm thấy bất đắc dĩ, vậy mà lúc này, hắn lại nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, rất khó nói lên cảm giác trong lòng mình.
Gia Minh đứng lên, ở trong phòng khách tìm thấy cái điều khiển điều hòa, cho nhiệt độ tăng cao, khi quay lại, thân ảnh ở trên ghế sa lông kia đã ngồi dậy từ lúc nào, giống như một u linh đang nhìn hắn.
Gia Minh không kinh, ngạc, mà Marilyn lại đang suy nghĩ xem mình có bị ảo giác hay không. Trong lúc nhất thỏi song phương đều không nói gì.
Trong chốc lát, Marilyn đột nhiên nghiêng đầu qua một bên, oa một tiếng nôn mửa liên tục, mùi rượu và mùi chua lập tức lan tỏa khắp nơi trong phòng khách. Gia Minh cầm lấy một cái chậu nhỏ đi tới, vỗ vỗ phía sau lưng của nàng.
Sau mấy phút nôn mửa liên tục, thoáng khôi phục thở dốc, Marilyn nghiêng đầu:
“Cậu, thật là...”
Nhưng mà, câu nói của nàng đã bị tờ giấy lau của Gia Minh chặn lại.
“Tôi chuẩn bị rời khỏi nước Mỹ, nhân tiện ghé thăm cô một chút.”
Gia Minh nhẹ nhàng nói.
Sau một lúc trầm mặc, Marilyn nói gần như khóc:
“Xin lỗi...”
“Không. Lần trước tuy không giải thích, nhưng thật ra là lỗi của tôi... Cô nhìn thấy...”
Marilyn hình dung tiều tụy lắc đầu, tư tưởng còn có chút hỗn loạn, làm như không biết nên thế nào trả lời:
“Heidy... Heidy nó đang ngủ, tôi phải dỗ nó rất lâu... nó mới ngủ được, tôi... đi gọi nó xuống đây, cậu chờ một chút, cậu nhất định phải gặp nó... nó khóc suốt mấy hôm rồi...”
Nàng giằng co muốn bò dậy, nhưng lại vô lực ngã xuống. Gia Minh lắc đầu:
“Tôi đợi được, không vội.”
Hắn đưa tay bế nàng lên, Marilyn tràn ngập mùi rượu, có một chút những thứ nôn ra dính ở trên váy, hai tay nàng bíu chặt lấy người hắn làm như hắn lúc nào cũng có thể biến mất không bằng, miệng nàng vẫn lẩm nhẩm:
“Xin lỗi... Xin lỗi...”
“Cô hình như nặng hơn thì phải.”
Gia Minh đùa một câu.
Vào phòng của Marilyn, Gia Minh bế hẳn nàng vào phòng tắm, vặn nước nóng, làm như định buông nàng ra, Marilyn sợ hãi lắc đầu, thấy vậy hắn nói:
“Cô tắm một chút đi, yên tâm, tôi sẽ không đi.”
Marilyn vẫn bướng bỉnh tóm lấy tay của hắn, nhìn hắn nhẹ giọng nói:
“Cậu tắm giúp tôi.”
Đối với hai người mà nói, việc này chẳng cấm kỵ gì. Gia Minh thả nàng vào trong bồn tắm, cởi bỏ áo ngủ và nội y, cầm khăn tắm lau thân hình cho nàng, hắn vừa cười vừa nói: “Ngoại trừ Heidy, tôi chưa từng làm chuyện này cho ai cả, cô không còn là tiểu hài tử nữa.”
Nàng bây giờ rất yếu, hơn nữa say rượu, khi đứng dậy thì hơi lảo đảo, hơi nóng bốc lên, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, thật vất vả lắm mới tắm xong. Gia Minh dùng khăn tắm lớn quấn quanh người nàng, ôm tới giường.
Marilyn rúc vào người hắn một lúc lâu, sau đó mới hỏi:
“Cậu còn muốn tôi không?”
“Có, còn muốn.”
Câu trả lời không chút do dự này đã làm nàng yên tâm phần nào, khăn tắm rộng thùng thình ôm trọn lấy thân hình trần truồng của nàng. Nàng dựa chặt vào Gia Minh, co rúc vào người của hắn.
Nhìn bề ngoài thì Gia Minh là một thiếu niên, nàng là nữ tử đã trưởng thành, nhưng mà bây giờ trông nàng như một con chim nhỏ nép sát vào người hắn. Hai người ở trên giường nói chuyện một lúc, sau khi nói tới Heidy, Gia Minh đột nhiên phất tay nói:
“Vào đi.”
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Heidy xuất hiện, cúi đầu, trên mặt tràn ngập sự hoảng loạn và tiều tụy, nàng khẽ mân mê góc áo, trên mặt còn vết nước mắt rơi, nàng không đi giày, hai chân trần ma sát với nhau.
Do dự một chút, nàng nhút nhát bước vào gian phòng. Marilyn vô ý thức ngồi thẳng thân thể, kéo khăn tắm, cách xa Gia Minh một chút. Nhưng Heidy không giống như ngày thường lao vào lòng Gia Minh, mà vòng qua người hắn, bò lên giường, tới ngồi bên cạnh mẹ mình, Marilyn ôm lấy nàng.
Nhẹ nhàng sờ sờ đầu Heidy, Gia Minh nở nụ cười:
“Không phải là anh không thích em, nhưng có một số việc, em còn quá nhỏ, không rõ.”
“Xin lỗi...”
“Anh nói, không phải là anh không thích em.”
“Anh không thích em, anh thích mẹ.”
Cô gái nhẹ giọng gắt lên, u oán vô cùng, trong lòng vẫn không cam chịu:
“Em muốn đoạt nhưng mà...”
Không biết nên trả lời như thế nào, Marilyn im lặng ôm con gái, ánh mắt hoảng loạn nhìn Gia Minh. Gia Minh cũng cười:
“Anh không muốn nói với tiểu hài tử điều này, trên người của em cũng bẩn rồi, mau đi tắm đi, anh còn 2h đồng hồ nữa, anh đi làm mấy món ăn cho mọi người.”
Hắn nói xong xuống giường, sau đó ra hành lang, trở tay đóng cửa lại, hai mẹ con vẫn nhìn theo, sau đó Marilyn nhẹ giọng nói:
“Đi tắm đi.”
Heidy gật đầu, từ trên giường bước xuống. Marilyn thở nhẹ trong tiếng. Heidy kéo khăn tắm của nàng, lao vào trong phòng tắm, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Trần truồng ngồi trên giường, trong lúc nhất thời Marilyn không biết nên cười hay tức giận, hay là lo lắng vì con gái, một lát sau, nàng xuống giường, đi tới trước tủ, tìm quần áo mặc vào.
Trong phòng tắm, tiểu Heidy ôm khăn tắm, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi như mưa, một lát sau, nàng cắn chặt khăn tắm, không tiếng động khóc lên rưng rức, chậm rãi trượt theo tường ngồi xuống...
********************************************
“Tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu gì?”
Bên ngoài cửa khoang là đại đương xanh thẳm, trong khoang thuyền được bố trí mang lại cảm giác ấm áp, mẹ hai quay đầu, nghi ngờ hỏi.
“Mẹ cầm lấy tay của con.”
“Ách, tại sao?”
“Cầm rồi thì mẹ sẽ biết.”
“Được rồi.”
Bất đắc dĩ vươn tay tóm lấy tay của đối phương, sau đó, trên trán liền bị gõ một cái, nàng im lặng một lát, híp mắt nhìn con gái phía trước:
“Cái này chính là tuyệt kỹ?”
“Đúng vậy.”
Cô gái phía trước cười gật đầu.
“Nam nhân của con thật là buồn chán..”
Mẹ hai mặt không thay đổi bình luận.
“Bỏ hắn đi.”
“Con lại thấy rất thú vị, lúc đó mọi người cười rất vui, cô gái bị gõ cũng hài lòng, thiếu chút nữa con cười tới bể bụng, đau bụng... Hừ, thật vất vả mới tóm được vào tay, kiên quyết không tha.”
“Chọc cho những nữ nhân khác cười, vậy thì hắn rõ ràng là một tên hoa tâm còn gì, dù sao... con mang hắn tới gặp ta một chút, ta có chuyện muốn nói với hắn. Nhã Hàm, con cần phải suy nghĩ kỹ càng...”
“Được rồi được rồi, mẹ hai đừng tức giận.”
Nhã Hàm cười bổ nhào tới đây, ôm vai nàng:
“Mẹ chẳng thấy khi hắn tặng con bình nước hoa, con rất vui vẻ hay sao... Con cũng không thể dẫn hắn tới gặp mẹ, đương nhiên là có lý do, hai chúng ta là chị em tốt, đừng nóng giận Ha ha...”
“Cái gì mà chị em tốt, ta là mẹ con!”
Trở tay gõ một cái vào đầu Nhã Hàm, mẹ hai bất đắc dĩ bĩu môi, qua nhiều năm như vậy, tuy rằng tình cảm hai người thân mật như chị em, nhưng mà nàng cũng biết, với tính cách bướng bỉnh của Nhã Hàm, một khi đã nhận định điều gì thì tuyệt không thay đổi.
“Tại sao không thể mang ra gặp... Không phải con thích chồng của người khác, định làm vợ lẽ phải không?”
Một câu nói làm Nhã Hàm mở trừng hai mắt:
“Mẹ hai, mẹ cảm thấy đồng tính luyến ái thế nào?”
“Đồng tính luyến ái? Người kia là nữ?”
“Đúng, là một cô gái rất đẹp.”