Chương 23: Thái Điểu Xuất Kích.


Chuyện của mẹ con Heidy, Gia Minh tự nhiên là giấu diếm Linh Tĩnh cùng Sa Sa, cứ mỗi buổi trưa, buổi tối là hắn lại đi mua đồ mang tới, cảm giác giống như là đang nuôi hai tình nhân lén lút.

Sợ Marilyn cảm mạo rồi dẫn tới các loại bệnh khác như viêm phổi, Gia Minh nghiên cứu các loại sách y học, suốt ngày sắc các loại như Bối Mẫu Chúc, Đại Toán Chúc, Bối Mẫu Tứ Xuyên, Tuyết Lê Bảo Trư… các loại cho nàng ăn. Mấy ngày sau, cơn sốt cũng rút đi, lúc này Gia Minh mới yên lòng một chút.

Chỉ là mỗi ngày phải châm cứu trên cái mông đẫy đà của đại mỹ nữ kia, chỉ muốn sờ một cái, lại thêm đại mỹ nữ này thích mặc đồ bó sát, đường mông cong vòng hiện lên rõ ràng, làm cho trong lòng Gia Minh có ý nghĩ khác, đương nhiên trên mặt hắn không thể hiện.

Thời gian mỗi ngày tới đây tuy không nhiều lắm, nhưng cô bé Heidy này vô cùng quấn người, mỗi lần đều ngồi bên cạnh Gia Minh, bắt hắn chơi với mình.

Qua vài ngày, Gia Minh mới biết được tiểu cô nương này đặc biệt mê công phu Trung Quốc, cô bé thấy Gia Minh còn tuổi nhỏ mà lợi hại như vậy, còn tưởng rằng Gia Minh chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết.

Cách nghĩ như vậy, trong lòng mẹ của Heidy cũng có, Gia Minh cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, công phu lên trời xuống đất trong tưởng tượng của các nàng thì mình làm sao mà làm được.

Cứ qua bốn năm ngày như vậy nữa, bệnh tình của Marilyn cũng bình thường trở lại, Gia Minh yên tâm. Thứ bảy chủ nhật hắn cùng Linh Tĩnh, Sa Sa đến điểm hẹn bí mật chơi hai ngày, trưa thứ hai hắn mới tới chỗ Heidy, khi mới đẩy cửa ra, đã thấy một thân ảnh nhào lên người hắn, ô ô khóc ồ lên.

Người chạy tới ôm hắn, đương nhiên là tiểu cô nương Heidy, nếu như không phát hiện ra thân phận của cô bé, thì bất cứ ai xông lại lỗ mãng như vậy, thì có thể sẽ bị hắn vô ý thức mà giết.

Nhưng mà hành vi của cô bé này quá mức khoa trương, dọa cho Gia Minh nhảy dựng lên, không kịp đặt cô bé đang bám như bạch tuộc trên người mình xuống, hắn đã rút luôn chủy thủ cầm ở tay phải.

Cảnh giác nhìn vào trong phòng liếc một cái, thì cũng thấy Marilyn từ trong phòng đi ra, chắc là lúc này mới tắm xong, mái tóc vàng còn đang rối tung, quần áo bám vào người để lộ một thân hình trắng nõn, bộ ngực cao vút, điểm đỏ như hằn lên, làm cho hắn thấy rõ, nàng không mặc áo ngực… Trong lòng Gia Minh bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, xác định nơi này an toàn rồi mới thu hồi chủy thủ, thở ra một hơi dài.

Về phương diện khác, Marilyn lại bị sát khí vừa rồi của Gia Minh làm cho kinh sợ. Nàng mới tắm rửa xong, quần áo chưa mặc đầy đủ, nghe thấy động tĩnh là biết Gia Minh tới, nên mới đi ra, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Gia Minh lúc đó, nàng bị dọa tới mức đứng im như tượng.

Tuy nàng chưa làm chuyện xấu gì, nhưng mà lớn lên trong một gia tộc Mafia, cha nàng lại là thủ lĩnh, đương nhiên nàng cũng gặp không ít sát thủ, lính đánh thuê, đồ liều mạng… nhưng chưa từng thấy qua người nào có sát khí lạnh lẽo tới như vậy.

Vốn nàng tưởng rằng thiếu niên này thần kỳ như vậy, là do học được công phu Trung Quốc, nhưng nếu trong lúc sinh tử không giết người, thì không bao giờ tạo nên được khí thế như vậy.

Mà người có loại khí thế này, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Nhưng mà, trong lúc nàng đang bần thần, hắn đã khôi phục lại thành một thiếu niên 14 tuổi vô hại.

"Thế nào, Heidy? Sao lại khóc thương tâm như vậy, ai bắt nạt em à?"

Mắt thấy tiểu cô nương này dùng hai chân kẹp chặt hông hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, khóc tới mức không thở nổi, Gia Minh cũng phải cảm thấy khó thở, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai của cô bé, đồng thời khép cửa phòng lại. Nghe thấy câu hỏi của hắn, cô bé dùng quả đấm nhỏ, đấm vào lưng của hắn vài cái, nói:

"Chính là anh, chính là anh, anh là đại phôi đản..."

"Ách..."

"Đáng đời cậu."

Lúc này, mỹ nữ tóc vàng cũng đã khôi phục bộ dáng tươi cười:

"Ai bảo cậu đột nhiên biến mất hai ngày, trong khoảng thời gian đó cũng không nhắn nhủ gì, cậu xem hai hôm nay Heidy khóc tới mức không thành bộ dáng gì nữa kìa."

Nàng nói xong xoay người trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại thay quần áo. Gia Minh xoay khuôn mặt của cô bé lại, thấy trên đó nước mắt như mưa, hai con mắt trong suốt bây giờ đỏ như hạt đào, cô bé lại đánh hắn hai cái:

"Anh là đại phôi đản."

"Được rồi, là anh sai, anh là đại phôi đản, Heidy là cô bé hiểu chuyện, tha thứ cho ca ca được không? Khóc tới mức này thì tiểu mỹ nữ của chúng ta sẽ không còn đẹp nữa."

Ôm tiểu cô nương ngồi xuống ghế salon, cô bé vẫn không chịu buông Gia Minh ra, hai tay vẫn ôm cổ của hắn, hai chân kẹp chặt vào người của hắn. Nếu như tuổi tác của hai người lớn một chút, thì bộ dáng này cực kỳ giống tư thế ái tình... Ách, đây là suy nghĩ của nhận vật chính, tác giả chỉ viết hộ ra như vậy thôi...

"Anh là đại phôi đản, đại phôi đản... Ô... Em còn tưởng ca ca không lo cho em nữa..."

Tiểu cô nương khóc lớn, không ngừng đấm mấy quyền vào lưng của Gia Minh, rơi vào đường cùng hắn đành ôn nhu nói: "Sao lại như vậy, ca ca còn phải dạy cho Heidy khí công nữa, tha thứ cho ca ca, được không?"

"Khí công" hai từ này vừa ra khỏi miệng, cả người cô bé giống như phát sáng, nghẹn ngào nói:

"Thật chứ, thật chứ?"

"Đương nhiên là thật, nhưng mà khí công rất khó học, em phải chịu được khổ thì mới học được."

Hắn lấy một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô bé, cho tới khi khuôn mặt trở nên nhẵn như ngọc, hắn mới hài lòng dừng tay:

"Như vậy mới đẹp, trên mặt toàn nước mắt nước mũi thì ra cái gì."

Nhưng mà, con mắt vẫn sưng đỏ, không cách nào lau mà xong được.

"Heidy... Heidy không sợ khổ..."

Tiểu cô nương nín khóc mỉm cười, chỉ là đột nhiên muốn ngừng rơi lệ, đúng là có chút khó khăn, vừa mới khóc nức nở như vậy, bây giờ lại liều mạng dùng ống tay áo lau nước mắt, lại còn phải cố mà tươi cười, khiến cho nàng trở nên đáng yêu vô cùng.

Gia Minh cũng bị thần tình như vậy đánh động, cười cười, sau đó bảo cô bé xếp bằng trên ghế salon, công phu Trung Quốc mặc dù không có thần kỳ như trên Tivi, nhưng rất nhiều khí công vẫn là có công hiệu thần diệu trong điều tức dưỡng khí.

Một khi mà luyện tập lâu ngày, thì sẽ có một chút năng lực miễn dịch với một số loại bệnh nhỏ, đợi khi đó mới dậy cho cô bé phương pháp cơ bản. Mắt thấy cô bé xếp bằng nghiêm chỉnh, tới một cử động cũng không dám, điều này làm cho Gia Minh bật cười.

Lúc này Marilyn đã từ trong phòng đi ra, Gia Minh đối với nàng như một thục nữ, đối phương đương nhiên coi hắn là một đứa trẻ, nhìn hai người ngồi đối diện với nhau trên mẫu, thì quả thực giống như là mẹ nhìn con rất là ôn nhu, ánh mắt như vậy, làm cho Gia Minh cảm thấy mình bị lăng nhục.

"Hai người trông rất giống anh em ruột, nếu như tôi có một đứa bé như..."

"Nếu như tôi đoán không sai, thì chuyện tiếp theo là cố muốn là tới tìm cha của Heidy, đúng không?"

Những lời này làm cho cô bé đang đả tọa phải chấn động, Gia Minh vuốt ve vai nàng, ý bảo là an tâm. Ánh mắt của Marilyn đã có chút bối rối:

"Tôi... Tôi.."

"Tôi không quan tâm tới cô định làm gì, nhưng mà ý của tôi là, cô và Heidy phải ở lại chỗ này cho tới khi nào người của gia tộc cô tới đón, như vậy thì sẽ không có phiền phức gì cả. Nếu như tôi không thuyết phục cô được, thì cô hãy nghĩ tới tình cảnh của Heidy, đồng thời tôi cũng chỉ là một đứa bé, đừng cho tôi là vạn năng!"

Sau khi lạnh lùng nói câu đó, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau trên không trung tóe lửa.

************************************************** ******

Người ta thường nói, nữ nhân thường không để ý đạo lý, Gia Minh cũng đã sớm biết những điều này, từ cách nói và hành động của Marilyn mấy ngày qua, hắn đã đoán được, cô ta có ý định ủy thác, điều này Gia Minh cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng ai ngờ nó xảy ra thực.

Đó là lúc hoàng hôn chiều thứ 5, dưới ánh trời chiều làm cho thành phố Giang Hải nhuộm một màu đỏ nhạt, lúc này học sinh đã tan học, chúng tụ nhau thành tốp năm, tốp ba đ trở về nhà.

Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa đương nhiên cũng là một trong những thành viên đó, khi nhìn thấy một cô bé đứng ở bên đường, chỉ trong nháy mắt Gia Minh đã hiểu, tình hình không ổn rồi.

Heidy không biết được trường của Gia Minh ở chỗ nào, nhưng biết đây chính là con đường mà hắn phải trở về, cho nên ở đây đứng chờ, có lẽ là lúc này Marilyn đi ra ngoài chưa về, Heidy đợi lâu quá nên mới mạo hiểm ra đây tìm hắn.

Dường như lúc Gia Minh nhìn thấy Heidy, thì Sa Sa cũng kéo Gia Minh và Linh Tĩnh nói:

"Nhìn xem, là cô bé lai hôm trước kìa, chúng ta còn mang quần áo tới cho họ? Sao lại đi một mình, chẳng nhẽ bị lạc mẹ rồi sao?"

"Chúng ta qua đó hỏi một chút, tránh cho việc cô bé bị người xấu bắt đi."

Gia Minh xách theo cây côn, cùng với hai người tiến sang. Lúc này cô bé cũng hìn thấy Gia Minh, trong ánh mắt hiện lên sự vui mừng, đang muốn phất tay, thì đột nhiên có một chiếc Bread màu vàng dừng trước mặt, che khuất hai bên.

Không tốt...

Linh Tĩnh cùng Sa Sa còn chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã lao như mũi tên, dưới chân bật một cái, thân hình đã bay qua đầu một người. Lúc hắn muốn vượt lên phía trước, thì tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lui về phía sau, đồng thời lúc đó cũng có một chiếc xe con phóng vọt qua như tên bắn.

Cửa xe Bread mở rộng.

Đoạn đường này chính là con đường cấm dừng, thiếu chút nữa chiếc xe kia đâm Gia Minh toi mạng, tài xế còn ngoái đầu lại chửi, hai cô gái đứng sau thì kinh hồn táng đởm, chạy tới chỗ hắn liều mạng đấm.

"Cậu làm gì thế, biểu diễn xiếc à..."

"Có phải là lợi hại lắm không..."

"Có biết là thiếu chút nữa cậu bị đâm chết rồi không..."

Sa Sa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, Linh Tĩnh nhớ lại cảnh vừa rồi, nước mắt đã ướt mi, Gia Minh nhìn sang phía đường đối diện, lúc này chẳng còn thấy bóng dáng cô bé kia đâu nữa:

"Cô bé kia bị chiếc Bread bắt cóc rồi."

"A..."

Sau một lát, hai cô gái tạm thời dừng đấm, nhìn sang bên đường đối diện, trăm miệng một lời nói:

"Mau báo cảnh sát."

************************************************** ***************

Báo cảnh sát đương nhiên là một cách, nhưng nó lại không phải là cách hữu hiệu.

Sau khi trời tối, Gia Minh ở trong phòng chuẩn bị tất cả, ở căn nhà, hắn tìm được tờ giấy mà Marilyn lưu lại, đại ý là cô ta muốn đi tìm Đường Kính Nghiêu, mong Gia Minh vì cô ta mà chiếu cố tốt cho Heidy, không nên để nó biết chuyện này...

"Nữ nhân ngực lớn đúng là không có não..."

Hắn thì thào mắng, thanh âm giống như của người trung niên, lúc này Gia Minh mặc áo vét, đeo lơ, dưới chân đi một đôi giày da, dung mạo của hắn thay đổi lớn, giống như một người lùn trong một đoàn biểu diễn xiếc. Đây là một thân phận mà hắn đã chuẩn bị từ trước, vì hắn lo lắng cho chiều cao của mình.

Đúng là một chu nho sát thủ (sát thủ lùn) buồn cười.

Hắn là một sát thủ, hắn biết tiến công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất, bởi vậy, từ lúc bệnh của Marilyn có dấu hiệu tốt lên, hắn đã sưu tầm tư liệu, tính toán các bước phát sinh, rồi đề ra kế hoạch hành động.

"Đây là lần đầu tiên hành động, Thái Điểu."

Đưa tay áp lên ngực, tay còn lại đeo kính, bây giờ người khác nhìn hắn cũng không có cách nào nhận ra được.

Ẩn Sát - Chương #23