Chương 198: Đầu Đông


Thư viện lớn của thành phố Giang Hải.

Gió bắc thổi qua ngã tư đường, mấy ngày qua gió làm nhiệt độ hạ thấp, quá nửa người đi đường đã mặc thêm quần áo dày hơn. Khoảng mười một giờ, cánh cửa gỗ màu đỏ của gian phòng họp ở tầng trên của thư viện mở ra, hội nghị với danh hiệu “Giáo viên toàn quốc...”. “Người làm công tác giáo dục toàn quốc...” tạm thời tan cuộc. Nhã Hàm mặc áo khoác màu xám hoà vào đám người vừa tan họp bước ra ngoài, nàng lau mắt kính rồi đeo lên, trong sự xinh đẹp còn toát ra vẻ tài trí và chút thoáng buồn.

“Này, thưa cô...”

Nghe tiếng gọi, Nhã Hàm quay đầu lại, một người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh nước biển đang đuổi theo từ phía sau, cười vươn tay về phía nàng:

“Chào cô, tôi là Roger, từ Bắc Đại tới. Vừa rồi khi ở bên trong...”

Hắn quơ tay ra hiệu.

“Tôi ngồi phía sau cô.”

“Ồ, có chuyện gì không?”

Thấy người đàn ông này nở nụ cười mê người, Nhã Hàm cũng mún cười lễ phép rồi gật đầu.

Đối phương không có ý tự giới thiệu về mình, điều này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của người đàn ông, hơi chần chừ, hắn nói:

“Ha hả. à... Vừa rồi tôi ngồi phía sau thấy cô vẽ tranh vào cuốn sách, tôi thấy rất thú vị... Ồ, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ý tôi là đây vốn là một buổi hội nghị tẻ nhạt, chúng tôi đến đây cũng xem như đi du lịch. Xin hỏi cô là người Giang Hải sao? Tôi thấy khẩu âm của cô rất giống.”

Một người nước ngoài lại bình luận về khẩu âm các vùng của Trung Quốc một cách chuyên nghiệp, Nhã Hàm cũng cảm thấy thú vị, cười nói:

“Đúng vậy, nhưng tôi không phải giảng viên đại học, lần này tôi cũng chỉ đến nghe để học tập vài thứ. Tôi dạy trung học, học viện Thánh Tâm tại thành phố Giang Hải.”

“Thánh Tâm ở Giang Hải!”

Đôi mắt người đàn ông ngoại quốc tên Roger toả sáng, rõ ràng là cao hứng vì tìm được đề tài nói chuyện.

“Tôi đã nghe nói, các cô có một số phương pháp dạy học rất mới mẻ và độc đáo, đối với nền giáo dục của Trung Quốc, đó là một sáng kiến chưa từng có. Tính độc lập và chủ động của học sinh của các cô hơn xa những học sinh bình thường, ồ, tôi nghĩ chúng ta có thể lựa chọn thời gian để trao đổi một chút.”

Im lặng một lát, Nhã Hàm giơ tay lên nhìn đồng hồ:

“Xin lỗi... Tôi nghĩ hôm nay tôi không có thời gian.”

“Ồ, không sao, dù sao thì tôi cũng ở Giang Hải thêm nhiều ngày nữa. Đúng rồi, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, cô có thể giới thiệu cho tôi một số nơi thú vị không?”

“Ừ...”

Nở nụ cười khó hiểu, Nhã Hàm nhẹ nhàng gật đầu nhưng suy nghĩ đã rời xa khỏi chuyện tiếp cận nhàm chán này. Hôm nay nàng đến đây gặp đại diện của một số trường đại học trọng điểm để bàn về một số thủ tục khi cử học sinh đi học, sau đó lại ngồi dự thính một lúc, xế chiều nàng vẫn còn có việc phải giải quyết, đang định uyển chuyển từ chối thì một giọng nói lại vang lên từ phía sau:

“Nhã Hàm, sao cô đã ra rồi, tôi tìm cô khắp nơi đó.”

Đang đi tới từ đằng sau là Hứa Mặc, mặc dù gần nửa năm qua Nhã Hàm hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn nhưng người đàn ông cuồng dại này vẫn tiếp tục theo đuổi với tinh thần Ngu Công dời núi - ngay cả khi Nhã Hàm có bạn trai hắn cùng chua từng buông xuôi, hiện giờ Nhã Hàm đã không có bạn trai, đương nhiên càng không có lý do để buông xuôi được - mặc dù tại hội nghị lần này cũng có bạn bè của hắn, chẳng qua chỉ cần là người biết chuyện đều có thể hiểu mục đích đến đây của hắn là vì Nhã Hàm. Lúc này thấy Nhã Hàm bị người khác dây dưa, hắn lập tức chạy tới, thái độ tỏ ra rất quen thuộc:

“Ồ, vị này là... À, tôi là Hứa Mặc, đồng nghiệp của Nhã Hàm, chào anh.”

“Tôi là Roger, tên Trung Quốc và tên nước ngoài đều gọi như vậy.”

Hứa Mặc vẫn duy trì thái độ nhiệt tình, Roger cũng duy trì nụ cười mê người, bắt tay rồi cười nói:

“Nhã Hàm?”

Hiển nhiên là hắn hỏi tên nàng.

“Ừ.”

Nhẹ nhàng gật đầu, nàng không nói thêm gì nữa. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau thân thiện, bâu không khí dường như rất hoà hảo. Nhã Hàm cảm thấy vô vị, đang định nói lời chào, để hai người này từ từ nói chuyện với nhau thì một cô gái mặc váy màu xanh nước biển lọt vào tầm mắt nàng.

Giữa đám người qua lại, Linh Tĩnh mặc váy màu xanh nước biển đang ôm hai cuốn sách đứng ở đằng kia, nàng vẫy tay với một người nào đó ở trong hành lang mà tầm mắt Nhã Hàm khó có thể thấy được. Nàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bình thường, đi cùng với Linh Tĩnh nếu không phải Gia Minh thì cũng là Sa Sa, hẳn là Gia Minh sao? Không kịp chờ người kia xuất hiện, nàng đã vô thức xoay người rời đi:

“Xin lỗi, tôi phải đi, em gái tôi đang chờ. Hai vị cứ từ từ nói chuyện.”

“Ồ.”

Nụ cười của Roger cứng lại. Hứa Mặc cũng hơi nghi ngờ:

“Em gái?”

Đương nhiên hắn biết Nhã Hàm không hề có người em gái nào.

Chẳng qua, không có lời giải thích, vừa dứt lời Nhã Hàm đã bước xuống cầu thang đi đến bên cạnh Linh Tĩnh. Lại nói, khí chất của hai người rất giống nhau, chỉ là Nhã Hàm thành thục còn Linh Tĩnh thì ngây thơ, nhìn qua cũng rất giống hai chị em gái.

“Linh Tĩnh.”

“A... chị Nhã Hàm.”

Bị vỗ vào vai, Linh Tĩnh quay đầu lại. Nhã Hàm cũng nhìn theo hướng Linh Tĩnh đang vẫy tay nhưng không có bóng dáng Gia Minh, trước quầy gửi đồ là Hứa Nghị Đình đang thu dọn đồ đạc, trong lòng nàng âm thầm thở phào rồi lại có chút mất mác, nhìn vào mấy quyển sách Linh Tĩnh đang ôm trong ngực, trên bìa có hình đàn dương cầm.

“Đến mượn sách về âm nhạc hả?”

“Tiểu sử của Beethoven.”

Linh Tĩnh giơ cuốn sách lên.

“Gặp Hứa Nghị Đình trên đường nên đi cùng nhau. Chị Nhã Hàm, chị... Ồ, chị đến đây dự hội nghị hả?”

Từ khi cãi nhau với Gia Minh, Nhã Hàm không đến Diệp thị võ quán nữa, mà chuyện ba người ở chung bị Nhã Hàm biết cũng khiến Linh Tĩnh khá lúng túng, mặc dù tình cảm vẫn thân như chị em nhưng khi đứng trước Nhã Hàm, Linh Tĩnh cùng không khỏi hơi xấu hổ.

“Chỉ đến để tạo quan hệ thôi, ồ.. Sao em mặc phong phanh như vậy? Không lạnh ư?”

Nhìn chiếc váy mỏng màu Violet của mình, Linh Tĩnh xấu hổ le lưỡi:

“Lúc sáng khi chạy bộ về em thấy cũng không lạnh lắm, nghĩ rằng buổi trưa sẽ ấm hơn nên cứ mặc vậy ra ngoài, ai ngờ trời lại đột nhiên trở gió... Không sao, em về nhà ngay bây giờ mà.”

“Gia Minh cũng không để ý đến em...”

Nhẹ nhàng trách móc một câu, Nhã Hàm cởi áo khoác của mình ra. Linh Tĩnh liên tục nói không cần nhưng cuối cùng vẫn phải mặc lên người.

“Chị mang theo hai cái áo khoác nữa, đừng nói nữa, mặc vào. Xe của chị ở bên ngoài, lát nữa chị đưa các em về.”

“Gia Minh ở chỗ chú Liễu với Sa Sa, em định trở về võ quán. Chị Nhã Hàm, đi qua ăn cơm với nhà em nhé?”

“À... Buổi chiều chị còn có việc...”

“Là buổi chiều cơ mà, rất lâu rồi chị không đến, mẹ em vẫn thường nhắc đến chị đó.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Nghị Đình cùng thu xếp xong đồ đạc rồi đi tới chào:

“Cô Trương, “

Trước đây nàng luôn nhu nhược, tự ti, đặc biệt là sau khi cha chết đi, ngay cả ý định tự tử nàng cũng có. Chỉ là sau lần Gia Minh cho vay tiền, sau đó Đông Phương Uyển lại nhờ nàng giúp đỡ xử lý chuyện về xưởng sản xuất đồ chơi, tuy không phải là thiên tài gì nhưng trải qua quá trình học tập và làm việc. Hứa Nghị Đình cũng bắt đầu trở nên ung dung hơn. Vừa nói được mấy câu, điện thoại trong túi xách của nàng vang lên, đó là điện thoại di động Đông Phương Uyển cấp cho nàng.

“Ừ, à... Là tài liệu đó hả? Trong túi xách của mình, mình đang định buổi chiều sẽ đem đến cho cậu... Phải lập tức mang đến cho Đông Phương học trưởng sao? Được, mình biết rồi. Ừ... Sẽ đi ngay.”

Hôm nay được nghỉ, cùng là ngày phải báo cáo quyết toán về tiền lương cho Đông Phương Uyển. Mặc dù chỉ là một học sinh trung học có sở trường về toán học, nhưng là người thân tín quan trọng nhất. Hứa Nghị Đình vẫn rất được Đông Phương Uyển coi trọng. Dù sao thì đối với Đông Phương Uyển, thiên tài, tinh anh gì đó không phải quan trọng nhất, chỉ cần có thần tập thể, làm mọi việc theo sự chỉ huy, có thể từng bước hoàn thành yêu cầu của nàng mới là đáng quý nhất, vì vậy với một số việc Hứa Nghị Đình không đủ khả năng nhưng có thể học hỏi được thì Đông Phương Uyển luôn hết sức để nàng tiếp xúc đến. Lúc này nhận được điện thoại, nàng cười chào Nhã Hàm và Linh Tĩnh rồi chuẩn bị rời đi. Nhã Hàm vốn muốn lái xe đưa nàng đi nhưng lại bị từ chối nhã nhặn.

“Em đi taxi cũng được, dù sao cũng có người khác chi trả.”

Vẫy tay chào hai người rồi từ từ đi ra khỏi thư viện, đến khi vào trong xe taxi, nàng nhìn ra ngoài qua cửa kính. Nhã Hàm và Linh Tĩnh đang vừa cười nói vừa đi ra khỏi cửa lớn. Đối với Nhã Hàm đã từng giúp nàng cai nghiện, lòng cảm kích của nàng không thể nào nói hết được, gặp Nhã Hàm không khỏi khiến nàng nhớ tới tiểu thư Tố Ngôn đã rất lâu rồi không gặp kia, cuối cùng từ đáy lòng nàng lại dâng lên cảm giác rất kỳ quái, nàng nhớ tới anh họ Gia Minh.

Mặc dù gọi là anh họ nhưng nàng cũng không thân thiết với Gia Minh lắm. Hắn vô cùng bình thường, vô cùng quái gở, lại vô cùng độc lập độc hành, song cô Nhã Hàm có khí chất thanh cao là bạn tốt của hắn, Diệp Linh Tĩnh xinh đẹp xuất sắc là bạn tốt của hắn. Liễu Hoài Sa tràn đầy sức sống, khiến người ta phải khâm phục là bạn tốt của hắn, cô gái người Nhật Bản vô cùng xinh đẹp tên Huân là bạn tốt của hắn, theo như Đông Phương Uyển nói, chị Tố Ngôn cũng là bạn tốt của hắn, mà hắn lại có thể thiết kế ra những món đồ chơi điện tử khiến gần đây Đông Phương Uyển cũng rất khâm phục, những điều này khiến người ta có cảm giác dường như tất cả những con người rất xuất sắc này đều đang xoay quanh một thiếu niên bình thường, không có chút đặc biệt nào vậy.

Cảm giác thật là kỳ quái.

Suy nghĩ như vậy một lát, sau đó nàng lắc đầu.

Không nghĩ nữa... Có lẽ đúng như Đông Phương Uyển đã nói, có người hiểu bày mưu đặt kế, có người hiểu tính toán, lên kế hoạch, có người giỏi nói dối, làm bậy, có người... luôn luôn khiến tất cả mọi người cảm thấy khó có thể hiểu nổi sao...

********************************************

Taxi dừng lại trước cổng biệt thự Đông Phương gia.

Nàng trả tiền xe, sau đó nói với người giúp việc ý định khi đến đây của mình. Một lát sau, Đông Phương Lộ mặc quần áo thể thao màu lam, tràn đầy sức sống như ngày xuân ấm áp khiến người ta không có chút cảm giác bị đè nén nào, mỉm cười đi ra đón nàng vào. Cứ việc Hứa Nghị Đình cường điệu rằng mình chỉ đưa tài liệu xong rồi sẽ rời đi nhưng rốt cuộc vẫn không cưỡng lại được giọng nói có vẻ rất tuỳ ý của Đông Phương Lộ.

“Không còn sớm nữa, cũng gần mười hai giờ rồi. Tiểu Uyển cũng thật là, buổi chiều đem tới thì có khác gì? Em vào đi, không sao, vừa rồi anh đã báo nhà bếp chuẩn bị thêm đồ ăn không có gì phiền toái cả... Mau vào đi, cứ đứng ở cửa nói chuyện mãi vậy sao? Cũng không phải người ngoài...”

Trên thực tế Hứa Nghị Đình cũng chỉ ghé qua biệt thự Đông Phương gia mấy lần, hơn nữa đều do Đông Phương Uyển dẫn tới, đây là lần đầu tiên nàng gặp riêng Đông Phương Lộ. Chẳng qua, Đông Phương Lộ luôn khiến người ta có cảm giác “không phải người ngoài”, có lẽ đó là thiên phú bẩm sinh của hắn.

Tiến vào phòng khách, Đông Phương Lộ vừa xem mở tài liệu vừa lấy nước cho Hứa Nghị Đình, hai người tuỳ ý nói chuyện phiếm. Bởi vì bây giờ Đông Phương Lăng Hải vẫn phải nằm an dưỡng, trong cả ngôi biệt thự rộng lớn ngoài Đông Phương Lộ ra thì cũng chỉ có vài người giúp việc nên cũng không khiến Hứa Nghị Đình cảm thấy gò bó, chỉ là khi nghĩ đến lúc này chỉ có mình và Đông Phương Lộ ở trong phòng, thỉnh thoảng nàng lại không tự chủ được hơi đỏ mặt. Từ trước đến nay Đông Phương Lộ luôn là bạch mã vương tử trong lòng các nữ sinh ở trường, gia cảnh tốt, đẹp trai, học giỏi nhiều mặt nhưng lại không kiêu ngạo, ngồi cùng một chỗ với một nam sinh xuất sắc như vậy không khỏi khiến người ta suy nghĩ lan man. Cũng may Đông Phương Lộ vẫn luôn vùi đầu vào xem tài liệu, thỉnh thoảng có ngẩng đầu lên nhưng có vẻ như không phát hiện ra sự khác thường của nàng. Đến khi xem xong tài liệu, dường như Đông Phương Lộ phát hiện ra điều gì đó, sau khi nói Hứa Nghị Đình cứ tự nhiên liền đi lên lầu để sửa lại và fax đi.

Lúc này Hứa Nghị Đình mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi trên ghế salon uống nước, nàng thoải mái đánh giá những đồ vật tao nhã mà không quá xa hoa được bày biện trong phòng, một con chó Dalmatian toàn thân lốm đốm từ cửa đi vào, đôi mắt tò mò nhìn nàng. Cho dù đây chỉ là một con chó cưng nhưng toàn thân Hứa Nghị Đình cũng trở nên căng thẳng.

Đi đi, đi đi... Quay đầu lại, nàng giơ ly nước chanh lên trước ngực, lặng lẽ nhủ thầm.

Song con Dalmatian kia không nghe được tiếng lòng của nàng, nó chậm rãi đi tới, dừng lại trước bàn trà cách Hứa Nghị Đình khoảng một mét rưỡi, bộ dạng cầu xin nhìn nàng.

Mặc kệ nó... Đôi mắt Hứa Nghị Đình nhìn thẳng về phía trước một cách cứng nhắc. Sau một khắc, con Dalmatian kia sủa lên một tiếng, trong nháy mắt Hứa Nghị Đình chấn động toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đôi mắt con Dalmatian, ánh mắt sắc bén này thậm chí khiến con chó Dalmatian kia sợ đến lùi về phía sau hai bước, sau đó liền kỳ quái nhìn vào đôi mắt đối phương. Một người một chó cứ giằng co với nhau như vậy.

“Chuyện này... Ồ?”

Không biết từ lúc nào, Đông Phương Lộ đã làm xong mọi việc rồi đi xuống từ trên lầu, cảm nhận được bầu không khí khác thường, hắn cũng không khỏi sửng sốt. Mà thấy chủ nhân đi xuống, con Dalmatian đã giằng co với Hứa Nghị Đình hồi lâu kia chạy tới, sau đó bị Đông Phương Lộ vỗ nhẹ một cái:

“Tiêu Q, đi ra ngoài chơi, không được vào hù doạ người khác.”

Con chó oan ức kêu lên một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài. Hứa Nghị Đình uống từng ngụm nước chanh, vẻ mặt hơi khó xử. Đông Phương Lộ cười hỏi:

“Tiểu Q chỉ là con chó cưng mà thôi, sẽ không cắn người, nó làm em sợ sao?”

“Không... Không có, nhưng em sợ chó.”

Hứa Nghị Đình cười xấu hổ.

“Từ sau lần em và Đông Phương bạn học bị hai con chó napoleon nhìn chằm chằm...”

“Đông Phương bạn học... Tiểu Uyển?”

“Ừ...”

Hứa Nghị Đình gật đầu.

“Cậu ấy không kể cho anh ư? Đúng rồi, lần đó anh Gia Minh cũng có ở đó.”

“À. Tiểu Uyển rất không chịu thua kém, những chuyện mất mặt thì chắc chắn sẽ không nói với anh, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Cố Gia Minh...”

Đông Phương Lộ mỉm cười, sau đó lại lâm vào trầm tư:

“Napoleon? Em xác định đó là chó napoleon?”

“Đúng vậy, hai con chó rất to, hơn nữa lại còn không bị xích, mà ba người bọn em lại không có chỗ nào để chạy, còn tưởng rằng sẽ bị hai con chó kia cắn chết rồi. Ừ... Thực ra tất cả đều do em...”

Vừa khoa tay múa chân miêu tả bộ dạng hung ác của hai con Napoleon với Đông Phương Lộ, Hứa Nghị Đình vừa xấu hổ kể lại chuyện lần đó cha mình hít ma tuý thiếu tiền, sau đó nàng bị bắt rồi được Gia Minh và Đông Phương Uyển cứu, cuối cùng chạy trốn khắp nơi.

“... Cứ như vậy, bọn em chạy vào ngôi nhà kia, những người của Vĩnh Thịnh bang thì kia đuổi theo ở phía sau. Đúng lúc bọn em cho rằng đã an toàn thì hai con napoleon kia đột nhiên lao ra từ sau một bồn hoa, vừa nhe răng với bọn em vừa chảy nước miếng ròng ròng, trên cổ bọn chúng lại không có xích, chúng em có muốn xoay người bỏ chạy thì cũng không còn kịp rồi...”

“Sau đó thì sao? Chủ nhân của bọn nó đi ra hả?”

“Không có, không hể có ai đi ra cả. Tiểu Uyển nhận ra hai con chó kia là giống napoleon của Italy, nghe nói Mafia cũng dùng loại chó này để giết người, chúng em đều vô cùng sợ hãi. Sau đó Gia Minh... Gia Minh nói nhìn chằm chằm vào đôi mắt của động vật có thể doạ chạy bọn chúng, ba người bọn em nhìn chằm chằm một hồi lâu, quả nhiên ba con chó kia đã bỏ chạy...”

Đông Phương Lộ lộ ra vẻ không thể tin:

“Dùng đôi mắt... Nhìn chằm chằm vào mắt nó?”

“Đúng vậy, em cũng đọc qua một số sách, hình như cũng có nói như vậy...”

“Ồ, anh cũng xem Thế Giới Động Vật...”

Cười bất đắc dĩ, Đông Phương Lộ lắc đầu. Đúng lúc này tiếng người giúp việc gọi ăn cơm cắt đứt sự tự hỏi của hắn, hắn cười dẫn Hứa Nghị Đình đi đến phòng ăn.

Bữa cơm đó, nàng ăn rất vui vẻ.

********************************************

Hai giờ chiều, Trần Cô Hạ đi vào phòng khách của biệt thự Đông Phương gia. Đông Phương Lộ đang ngồi trên ghế salon nhìn nhau với con Dalmatian đáng thương. Rất rõ ràng, con chó ở thế yếu, nó rất sợ, không biết tại sao chủ nhân lại đột nhiên tỏ ra tức giận như vậy.

“Chuyện gì vậy?”

“Không có gì... Em nghe nói khi gặp phải động vật hung dữ, nhìn chằm chằm vào mắt nó có thể khiến nó bỏ chạy. Thầy Trần, có chuyện như vậy ư?”

“Đông vật hung dữ... Có vẻ như Tiểu Q đã bị em doạ sợ, chẳng qua nó cũng không phải động vật hung dữ mà.

“Vậy nếu là giống chó napoleon của Italy thì sao?”

“Napoleon?”

Trần Cô Hạ nhíu mày.

“Một trong số các loài chó hung dữ nhất thế thế giới, sợ rằng đấu với chó sói cũng không thành vấn đề, bản tính táo bạo và khát máu, nếu như đấu tay không với nó, cho dù là lính đặc công cũng có thể bị thương. Có chuyện gì vậy?”

“Em có thể doạ nó chạy được không?”

“Em có thể giết chết một con, nhưng nếu là doạ chạy... Em nói là chỉ dựa vào ánh mắt nhìn chằm chằm là có thể doạ nó chạy? Chuyện này phải so về sát khí và hung tính, nếu như đưa em tới chiến trường, sau mười năm mà vẫn không chết thì chưa biết chừng cũng có thể làm được, nghe nói một số thợ săn dày dặn kinh nghiệm có thể dùng phương pháp như vậy để chạy trốn khi gặp hổ, cũng là vì giết đủ nhiều sinh vật mà thôi...”

“Nói như vậy...”

Đông Phương Lộ gật đầu lẩm bẩm:

“Tiểu Uyển đương nhiên là chưa từng ra chiến trường...”

“Ồ, em nói gì?”

“Không có gì, thầy Trần, chúng ta bắt đầu chương trình học buổi chiều thôi.”

Đứng dậy, Đông Phương Lộ mỉm cười. Không ai biết, ẩn sau nụ cười ấm áp này là cảm giác lạnh như băng kỳ dị chạy dọc toàn thân hắn, trong đó có nghi ngờ, có kích động, có run rẩy, có sợ hãi...

Ẩn Sát - Chương #198