Người đăng: zlong008
Nghe được câu trả lời của Long Phi, đôi mắt u sầu ẩm ướt của cô bé trở nên
sáng rực, mở to hơn, tròn hơn. Cô bé nhanh chóng lau đi nước mắt và cúi đầu
cảm ơn thật sâu:
“ Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”
Cô bé lại ngập ngừng hỏi:
“ Ngoài ra, tôi có thể được biết… Tên của ngài là gì? …Có được không?
Long Phi suýt nói ra tên thật của mình, nhưng cuối cùng hắn cũng nói ra một
cái tên giả.
“ Ta họ Quỷ. Mọi người thường gọi ta là Quỷ Kiếm Ca.”
……
Trong ngôi làng nhỏ, những quân nhân giáp đen đang vung kiếm chém vào người
dân trong ngôi làng.
Đây là một vụ thảm sát. Những quân nhân này, cảnh giới thấp nhất cũng là Võ Sư
Cảnh, thậm chí có một người là Võ Vương Cảnh, nòng cốt là Võ Linh Cảnh. Tổng
cộng nơi đây có gần năm mươi võ giả là quân nhân mặc giáp đen, đây là một chi
quân đội tinh nhuệ. Còn người dân trong làng, cảnh giới cao nhất cũng chỉ là
Võ Sư Cảnh, mà tình hình còn tệ hơn là chỉ có lác đác vài người.
Cứ mỗi một nhát kiếm buông xuống là chấm dứt mạng sống của một con người.
Những người dân dường như không thể phản kháng, họ chỉ có thể chạy trốn trong
tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, một tiếng gầm gừ vang vọng trời xanh. Một con quái vật hình thù
kỳ dị xuất hiện trước mặt mọi người.
Một bộ khô lâu cao to gấp hai lần một người trưởng thành bình thương. Trên cái
đầu lâu nhẵn nhụi trắng hếu là một cặp sừng quỷ màu đen, uốn cong xuống phía
dưới. Trong hai hốc mắt đáng lẽ là con ngươi thì được thay thế bằng hai đốm
lữa đỏ lập lòe.
Cơ thể to lớn của nó được mặc một bộ giáp màu đen huyền, trước ngực giáp được
khắc một chữ “ Chiến” tinh xảo, nhìn rất nổi bật. Sau lưng bộ giáp được khoát
lên một chiếc áo choàng đen có hơi rách nát, đang phất phơ theo gió.
Tay phải của nó cầm một thanh trường thương là một kiện huyền khí cực phẩm,
xung quang thanh trường thương sương vụ u ám lượn lờ, không thể nhìn rõ hình
dáng.
Bộ khô lâu dùng bàn tay trái xương xẩu của mình, sờ sờ xoa xoa lên cái đầu
trơn nhẵn, rồi cười quái dị: “ Khặc khặc…. Giết!!!”
Mũi thanh trường thương hướng về phía sau bộ khô lâu, nó nghiêng người về phía
trước rồi biến mất.
Những kẻ đi săn trở thành con mồi, một cuộc thảm sát khác bắt đầu diễn ra.
Nhưng bây giờ, nạn nhân không phải là dân làng, mà là những quân nhân giáp
đen.
Những đạo tàn ảnh màu đen nhiều không đếm xuể, bắt đầu xuất hiện trước mắt các
gã quân nhân. Có vài kẻ tinh ý, cảm thấy tình hình không ổn liền bắt đầu bỏ
chạy.
Nhưng trong số đó, người bỏ chạy được xa nhất cũng chỉ đi được ba bước. Trước
khi bước chân thứ tư đặt xuống đất, cơ thể của hắn bị cắt thành hai nửa bởi
một vệt đen u ám. Hai phần cơ thể bị chia đôi theo hai hướng khác nhau đổ rạp
xuống.
Đạo tàn ảnh dừng lại, thân ảnh bộ khô lâu xuất hiện lần nữa. Những tiếng cười
quái dị vang lên, những tiếng cười thể hiện sự vui sướng thỏa mãn.
Trong đám quân nhân tấn công ngôi làng vẫn còn một số kẻ sống sót, nhưng không
ai dám bước lên tấn công nó. Bọn chúng biết, cho dù có may mắn đánh trúng thì
cũng chỉ tạo được vài vết xước cho bộ khô lâu này.
Mấy tên quân nhân còn sống sót ở đây, không phải vì thực lực mạnh mẽ nên chưa
chết.
Mà vì bộ khô lâu muốn trêu đùa bọn họ, nó muốn thưởng thức sự giãy giụa trước
cái chết của đám quân nhân này.
Một khi có tên nào cố gắng chạy trốn thì cơ thể sẽ lập tức biến thành hai nữa.
Không thể tấn công chỉ có thể đứng yên, tìm cách chạy trốn đồng nghĩa với cái
chết.
Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, đó là bị sự tuyệt vọng giày vò cho đến khi bị
giết.
Tất cả quân nhân mặc giáp đen ở đây đều là những võ giả sống trên lưỡi đao mũi
kiếm, trải qua nhiều trận chiến sinh tử. Nhưng giờ đây, dưới lớp nón giáp che
kín mặt, bọn chúng bắt đầu khóc như những đứa trẻ. Bọn chúng thích bắt nạt kẻ
yếu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.
“ Aaaaaaaaa…”
Một tên quân nhân có tu vi Võ Vương hét to một tiếng lao về phía bộ khô lâu.
Có lẽ, hắn là đội trưởng của chi quân đội này. Mặc dù không có một chút cơ hội
chiến thắng, thậm chí ngay cả việc có thể đánh trúng con quái vật này, cũng đã
là một chuyện cầu may.
Nhưng không thể nào đứng yên được nữa, hắn dùng nỗi sợ hãi này để giết nỗi sợ
hãi khác.
Hắn dùng tất cả sức mạnh của mình đánh ra một đạo thanh quang hình đóa hoa
sen. Đây là một vũ kỹ huyền cấp thượng phẩm, Thanh Liên Hóa Hải. Hắn cảm thấy
kinh ngạc trước đòn tấn công này, có thể đây là đòn đánh mạnh nhất trong đời,
một chiêu này đã phá vỡ giới hạn sức mạnh của chính bản thân hắn.
Đóa thanh liên hóa thành một đoàn quang mang lục sắc, phủ kín một phiến không
gian, hướng thẳng về phía đối thủ.
Nhưng hai đốm lữa đỏ trong hốc mắt của bộ khô lâu còn chẳng thèm giao động.
Chỉ thấy thanh trường thương được vung lên, một tia u quang phóng ra.
Gã đội trưởng nhìn thấy trời đất quay cuồng, rồi tối sầm lại, cơ thể không đầu
của hắn ngã xuống đất.
Trên không trung của ngôi làng, Long Phi liếc nhìn mấy tên quân nhân còn sống
sót, bọn chúng đứng yên không thể di chuyển, mà cho dù chúng có thể di chuyển
thì cũng chẳng dám làm gì.
“ Cổ Dạ, như vậy là đủ rồi. Ta cần vài tên còn sống, bọn chúng vẫn còn giá
trị.” Long Phi ra lệnh cho bộ khô lâu có tên là Cổ Dạ này.
Long Phi chậm rãi hạ xuống mặt đất, nhìn lướt qua những quân nhân đang run lên
vì sợ hãi, rồi nói với một cách lạnh lùng:
“ Các ngươi có thể gọi ta là Quỷ Kiếm Ca. Ta sẽ cho phép các ngươi còn sống để
trở về. Nhưng ta muốn các ngươi nói với chủ nhân của mình, đừng gây ra thêm
bất kỳ rắc rối nào ở đây nữa. Nếu không nghe theo lời khuyên của ta, ngươi và
cả tổ chức của mình sẽ không một ai sống sót.”
Những tên quân nhân may mắn này, sau khi nghe được câu nói của Long Phi, thì
gật đầu liên tục, rồi run rẩy bỏ chạy thật nhanh.
Nhìn đám võ giả chạy đi, trong lòng Long Phi thầm phàn nàn: “ Diễn vai cường
giả thật là mệt.”
Trước khi gặp hai tỷ muội Yến Nhi, hắn định âm thầm tìm hiểu cái đại lục mới
này, giống như lời của Đại Trưởng Lão. Nhưng giờ thì hắn lại có một ý nghĩ
khác, cải biến một chút kế hoạch ban đầu.
Long Phi nén tiếng thở dài trong lòng và bước về phía dân làng. Hắn có thể rõ
ràng nhận thấy sự hoang mang và lo âu trên khuôn mặt của họ.
Sau khi dân làng thấy được những quân nhân mặc giáp đen đã bỏ đi. Sự lo lắng
của họ không những giảm bớt mà còn tăng lên nhiều lần, vì người đang tiến đến
gần bọn họ còn đáng sợ hơn những tên quân nhân kia. Một người có thể sai khiến
một con quái vật vô cùng mạnh mẽ.
Long Phi không tiến lại quá gần, hắn dừng lại ở một khoảng cách xa xa với nhóm
dân làng. Suy nghĩ một chút, làm thế nào để phá tan bầu không khí căng thẳng
này, rồi dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“ Mọi người đã được cứu, đừng quá lo lắng.”
Mặc dù, Long Phi nói như vậy. Nhưng đối mắt của mọi người vẫn không thể nào
rời khỏi thân ảnh bộ khô lâu khủng bố, đang đứng phía sau hắn.
Đắn đo một chút, cuối cùng trong nhóm dân làng cũng có một nam nhân trung niên
bước ra lên tiếng.
“ Ngài, ngài là…”
“ Ta là một võ giả du mục. Vừa rồi ở vùng phụ cận ngôi làng, ta có cứu hai cô
bé và nhận lời giúp đỡ ngôi làng này.”
“ Ồ…”
Mọi người giật mình la lên và cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, không
phải tất cả mọi người ở đây hoàn toàn yên tâm với lời nói của hắn.
Cảm thấy mọi người chưa hoàn toàn tin tưởng, hắn quyết định dùng một biện pháp
khá thực dụng. Cuộc đời này, không ai cho không ai thứ gì.