Cứu Giúp


Người đăng: zlong008

Cú lao người làm cho gã quân nhân có chút loạng choạng, với khoảng thời gian
mất kiểm soát ít ỏi đó của gã quân nhân, cũng đủ để cho Yến Nhi quay người lại
hét lớn lần nữa:

“ Chạy đi.”

Tên quân nhân gầm lên giận dữ: “ Con ranh khốn nạn.”

Bổng nhiên, Yến Nhi cảm thấy sự nóng rát trên lưng mình. Quay người lại, cô
nhìn thấy mũi kiếm của tên quân nhân đang rỉ xuống từng giọt máu.

Cảnh đó khiến cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim mà không cần đặt tay lên
ngực. Lúc này, nhịp đập của trái tim chứa đầy sự tuyệt vọng, còn nổi đau đớn
thì từ từ lan rộng ra khắp cơ thể.

Nhưng ý nghĩ làm mọi cách để muội muội mình được sống thì vẫn không có chút
nào giảm bớt, mà càng tăng thêm dữ dội. Hiện giờ, Yên Nhi không thể nghĩ ra
một biện pháp nào khác, ngoại trừ việc sử dụng cơ thể mình như một tấm lá
chắn.

Miễn là còn thở, cô sẽ dùng hết sức ôm chặt đối phương, không cho hắn ta rời
đi, cho đến khi bản thân mình không còn cảm nhận được gì nữa.

Đây có lẽ là điều duy nhất, cũng là điều cuối cùng mà cô có thể làm cho muội
muội của mình. Ý nghĩ này làm cho cô cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tên quân nhân thì đang cười nhạo quyết tâm của Yến Nhi, hắn nâng thanh kiếm
lên một lần nữa, chuẩn bị kết thúc mạng sống của cô bé.

Một khung cảnh thảm khóc đã xuất hiện, nhưng nạn nhân thì đã được đổi vai.

Sau vài nhịp hô hấp, tư thế của gã quân nhân mặc giáp đen vẫn không thay đổi.
Một chiếc lá bay đến nhẹ nhàng chạm vào cơ thể hắn, làm cho cả bộ giáp đen lẫn
cơ thể hắn nát thành từng mảnh nhỏ. Nhưng trên mặt đất, không có xuất hiện
cảnh máu me nhầy nhụa, thi thể gã quân nhân giống như một tảng băng bị chấn
nát.

Cách đó không xa, một thân ảnh cao lớn được bao bọc hoàn toàn bởi một bộ trọng
giáp màu bạc, đang từ từ tiến lại hai cô bé. Hắn chính là Long Phi, Tông chủ
của Ẩn Nguyên Tông.

Khi chỉ còn cách Yến Nhi vài bước chân, thân ảnh màu bạc dừng lại. Không gian
tại nơi bàn tay trái của hắn trở nên vặn vẹo, rồi xuất hiện một tấm màn nguyên
lực khá nhỏ. Hắn đưa tay phải của mình vào tấm màn nguyên lực, lấy ra một cái
bình ngọc màu trắng.

Long Phi đưa bình ngọc về phía Yến Nhi, rồi nói: “ Uống nó đi.”

Khuôn mặt của Yên Nhi vốn đã trắng càng thêm tái nhợt. Cô bé có cảm giác thân
ảnh màu bạc này thật sự rất là cường đại, cô không biết chuyện gì đang xảy ra,
nhưng cái chết của tên quân nhân chắc chắn có liên quan đến người này, cô bé
lắp bắp nói:

“ Tôi… tôi sẽ uống nó. Nhưng xin ngài… xin ngài hãy tha cho em gái tôi.”

“ Tỷ tỷ à… không được…”

Khuôn mặt của người muội muội như sắp khóc, đang cố gắng ngăn tỷ tỷ mình vươn
tay nhận lấy bình ngọc. Nhìn vào biểu hiện của hai tỷ muội, Long Phi chẳng
hiểu gì cả.

Rõ ràng mình đã cứu sống hai cô bé này, thậm chí còn đang cho một bình đan
dược trị thương. Tai sao hai cô bé này lại tỏ thái độ như vậy? Chuyện quái gì
đang diễn ra ở đây?

Hay là … cô bé này có ác cảm sâu đậm với người mặc chiến giáp?

Long Phi nhẹ nhàng hỏi: “ Ngươi là một võ giả có tu vi Luyện Khí Cảnh đúng
không?”

Yến Nhi gật đầu đáp: “ Đúng … đúng vậy. Là Luyện Khí Cảnh hậu kỳ”

Long Phi nói tiếp: “ Ừm, tầm khoảng mười ba tuổi đạt được tới cảnh giới này,
xem như tư chất không tệ.”

Nếu so với các đệ tử trong Tông môn của hắn thì tư chất này quá tầm thường,
còn đối với bên ngoài tư chất như vậy đã là hiếm có rồi.

“ Ta cũng là một võ giả, là một võ giả du mục. Ta và cái đống đen đen đỏ đỏ
này không có liên quan với nhau.”

“ Đây là đan dược trị thương, không phải độc dược. Ngươi uống nhanh đi.”

Nghe vậy, Yến Nhi cảm thấy cả người nhẹ nhỏm được phần nào, nhanh chóng cầm
lấy bình đan dược và uống nó.

Một cảm giác thoải mái không tả xiết chạy khắp cơ thể, làm cho cả người cô bé
bừng bừng sinh cơ.

Mặc dù, cô bé sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng chuyên mua bán dược liệu.
Được tiếp xúc rất nhiều thảo dược cũng như đan dược trị thương, nhưng chủ yếu
là cấp thấp.

Đây là lần đầu tiên, cô bé gặp được một loại đan dược trị thương thần kỳ như
vậy.

Dược lực thần diệu như vậy là chuyện tất nhiên. Long Phi là ai? Là một Đan Đế
hàng thật giá thật. Viên đan dược mà Yến Nhi vừa phục dụng chẳng qua là một
loại đan dược trị thương ngũ cấp. Là loại đan dược có phẩm cấp thấp nhất mà
Long Phi mang theo bên mình.

Đan phương của loại đan dược trị thương này cũng do chính hắn sáng tạo ra.
Nhưng vì phẩm cấp quá thấp, nên hắn còn chẳng thèm đặt tên, cứ gọi chung chung
là đan dược trị thương.

Yến Nhi, thần sắc kinh ngạc: “ Không thể nào…”

Sờ vào sau lưng mình, cô bé cảm thấy không tin nổi. Cô bé cứ xoay xoay cơ thể,
vuốt ve sau lưng mà không thấy bất kỳ vết thương nào.

“ Không còn cảm thấy đau nữa đúng không?” Long Phi nhẹ nhàng hỏi.

“ Đúng… đúng vậy.” Cô bé gật đầu đồng ý.

Nếu đã giúp người thì giúp cho chót. Long Phi lại lấy ra từ Không Gian Giới
Chỉ của mình một cái ngọc phù hình tam giác. Trên ngọc phù có chạm khắc hình
cây cỏ, hoa lá rất tinh xảo. Đây là một cái ngọc phù triệu hồi yêu thú ngũ
cấp, chính là Yêu Vương trong yêu tộc, cũng tương đương Võ Vương Cảnh trong
nhân loại.

Nói về ngọc phù triệu hồi thì được chia ra làm hai loại chính đó là: Ngọc phù
triệu hồi quỷ vật và Ngọc phù triệu hồi yêu thú. Trong đó, Ngọc phù triệu hồi
yêu thú thường được thấy nhiều hơn. Loại ngọc phù này không hạn chế số lần sử
dụng, chỉ cần không bị phá hủy là sử dụng được. Nhưng muốn triệu hồi ra yêu
thú đẳng cấp cao thì cũng đòi hỏi người sử dụng phải là võ giả có thực lực
cường đại.

Muốn triệu hồi ra một Yêu Vương, thì đòi hỏi phải là một võ giả có tu vi thấp
nhất là Võ Hoàng. Trừ một số ngọc phù được chế tác đặc biệt, vô cùng tốn kém,
chất liệu chế tác ngọc phù cũng như yêu thú được triệu hồi là loại quý hiếm,
thì sẽ không hạn chế đẳng cấp võ giả. Giống như ngọc phù của Long Phi đưa cho
Yến Nhi là một trong số đó.

Ngoài ngọc phù triệu hồi ra, còn có ngọc phù công kích, chứa đựng một đòn tấn
công nguyên lực của võ giả, thường chỉ sử dụng được một lần. Ngọc phù phòng
ngự, chứa một số trận pháp phòng ngự đơn giản, cũng chỉ sử dụng được một lần.

Miếng ngọc phù tinh xảo này nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay của Yên Nhi.

Long Phi ân cần nói: “ Đây là Ngọc phù triệu hồi yêu thú, tên của nó là Mộc
Linh Phù. Nó có thể triệu hồi ra hai con Mộc Linh Yêu Vương. Ngọc phù này
không giới hạn đẳng cấp, chỉ cần là một võ giả vận nguyên lực truyền vào ngọc
phù, kích hoạt ấn ký bên trong ngọc phù là được.”

“ Nếu ở nơi này gặp nguy hiểm, ngươi có thể triệu hồi ra Mộc Linh bảo vệ bản
thân mình.”

Làm xong mọi chuyện, Long Phi xoay người rời đi. Nhưng hắn mới vừa bước đi
được vài bước, hai giọng nói líu ríu từ phía sau truyền đến.

“ Cảm ơn ngài!”

“ Cảm ơn ngài đã cứu giúp chúng tôi.”

Hai câu nói này làm Long Phi dừng lại, hắn quay lại nhìn hai cô bé đang rưng
rưng nước mắt, trả lời ngắn gọn: “ Không có việc gì.”

Yến Nhi có vẻ ngập ngừng, nhưng cuối cùng cô bé cũng nói:

“ Thật sự món quà của ngài, tôi không biết phải sử dụng như thế nào cho đúng.
Tình hình hiện giờ rất cấp bách. Có lẽ, cha mẹ chúng tôi ở trong làng cũng
đang gặp nguy hiểm.”

“ Tôi biết, ngài cứu chúng tôi cũng đã là giúp rất nhiều rồi. Những lời của
tôi lúc này thật sự quá ích kỹ, khi mong muốn ngài giúp đỡ nhiều hơn. Nhưng
xin ngài… xin ngài hãy cứu giúp phụ mẫu chúng tôi.”

Long Phi trầm ngâm đứng đó, cũng chưa có trả lời cô bé.

Hắn vừa mới đến thế giới này, còn chưa biết trắng đen rõ ràng ra sao? Tin tức
thì mù tịt không biết gì. Hắn đang phân vân có nên trợ giúp cho ngôi làng của
cô bé hay không.

Sau vài giây thất thần, rất nhanh, hắn đã đưa ra quyết định: “ Được rồi, nếu
bọn họ còn sống, ta sẽ cứu họ.”


Ẩn Nguyên Tông - Chương #8