Người đăng: zlong008
Các Trưởng lão khác cảm thấy kỳ quái với thái độ vừa rồi của Diệp Ly Vy, thật
sự là làm hơi quá một chút. Nhưng bọn họ cũng lần lượt không đồng tình với
việc để Long Phi đi ra ngoài, Tông chủ đối với họ là người vô cùng quang
trọng, tuyệt không để xảy ra sơ xuất gì.
Sau một ít tiếng nghị luận của các vị Trưởng lão. Tô Bá Thiên chậm rãi mở mắt,
thong thả nói:
“ Tông môn chúng ta trong mắt người khác là một Tông môn lánh đời ít tiếng
tâm. Nhưng thật ra trong giới cao tầng đều biết, từ trước đến giờ, Ẩn Nguyên
Tông đều thích che giấu thực lực. Ở trong tối hành sự, điều khiển các thế lực
phụ thuộc ngoài sáng.
Hiện tại, chúng ta không còn ở Ân Nguyên Đại Lục nữa. Nhưng truyền thống và
phong cách làm việc vẫn phải duy trì. Cơ nghiệp Tổ sư gia vất vã gây dựng nên
trong bao năm qua, không thể nào hủy hoại trong tay chúng ta.
Tình thế hiện nay của Tông môn phi thường đặc biệt, phải đối mặt với khó khăn
chưa từng có. Nhưng khó khăn cũng chính là cơ hội, nếu tận dụng tốt cơ hội lần
này, có thể giúp cho Tông môn mở ra một trang sử mới, mà ngay cả các bậc tiền
nhân cũng không làm được.”
Lặng im vài giây, Tô Bá Thiên lại nói tiếp:
“ Hiện giờ, ta tin vào mọi quyết định của Tông chủ. Cẩn trọng là một việc tốt,
nhưng quá cẩn trọng cũng đồng nghĩa với việc bỏ lỡ nhiều cơ hội. Tình cảnh lần
này, chúng ta không thể xử lý theo lẽ thường được nữa.”
Sau khi cuộc thảo luận kết thúc, với sự thống nhất ý kiến của tất cả mọi
người. Long Phi sẽ cùng năm vị Trưởng lão chia làm ba nhóm ra ngoài thăm dò
trong phạm vị rộng hơn.
Tô Bá Thiên, Diệp Ly Vy và Lâm Đại Chí sẽ ở lại thủ hộ Tông môn, cũng như cải
tạo sơn cốc này trở thành đại bản doanh tạm thời.
Trong phòng riêng của mình, Long Phi hết cầm lên rồi lại bỏ xuống, hết lựa món
này lại chọn món kia. Căn phòng được lấp đầy bởi rất nhiều vật phẩm khác nhau.
Một thanh trường thương sáng loáng được trạm khắc tinh xảo, song kiếm, chiến
giáp,…, hầu như không thiếu một thứ vũ khí gì. Tất cả đều là huyền khí, phẩm
chất thấp nhất cũng là trung phẩm. Nơi này có thể nói là cần thứ gì là có thứ
đó.
Bằng vào tài nghệ đan đạo của mình. Bao năm qua, khối tài sản mà Long Phi tích
góp được là đếm không xuể. Hiện tại e rằng, tài phú của hắn cũng chỉ thua một
mình Ngũ Trưởng Lão mà thôi.
Từ trong đóng vũ khí ngổn ngang, Long Phi ngẫu nhiên cầm lên một thanh cự
kiếm. Thanh kiếm này trong có vẻ bình thường nhưng lưỡi kiếm lại tỏa ra một
thứ ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim.
Long Phi cầm thanh kiếm múa may lung tung một hồi. Hắn cảm thấy thanh kiếm này
khá vừa tay với mình. Trọng lượng thanh kiếm là không nhẹ, nhưng vào tay của
Long Phi thì nó giống như một chiếc lông chim, có thể dễ dàng thao túng. Mặc
dù là một Luyện Đan Sư, nhưng sức mạnh thể chất của Long Phi là không thể xem
thường.
Đây là lần đầu tiên, hắn quyết định dùng kiếm làm vũ khí. Bình thường trong
Tông môn, chỉ có Cổ U Minh và Độc Cô Hàn là hai người sử dụng kiếm.
Độc Cô Hàn một thân kiếm đạo tuyệt luân mà chính trực, kiếm khí ẩn ẩn vẻ kiên
cường mà băng lãnh.
Cổ U Minh một thân kiếm đạo xảo quyệt khó lường, kiếm khí âm âm vẻ nguy hiểm
như rắn rình mồi, làm cho thâm tâm kẻ thù không rét mà run.
Long Phi vận nguyên lực kích hoạt một món đồ mà hắn vừa mới lấy ra từ trong
giới chỉ của mình. Cơ thể của hắn ngay lập tức được bao phủ bên trong một bộ
chiến giáp. Đây là một bộ trọng giáp bao phủ toàn thân.
Áo giáp được làm bằng một loại chất liệu màu bạc không biết tên, chín con Ngân
Long xoay vòng hướng lên trên tạo thành thân giáp. Ba cái đầu Ngân Long lớn
nhất tạo thành nón giáp, mỗi bên trái phải là ba đầu Ngân Long nhỏ hơn chụm
lại tạo thành vai giáp. Chỉ thoáng nhìn qua, cũng thấy bộ giáp này là một bảo
khí phẩm chất cực cao.
Sau khi mặc nó, Long Phi di chuyển tới lui một chút để kiểm tra. Mặc dù, cơ
thể có cảm thấy một chút áp lực từ bộ giáp, nhưng nó không hạn chế chuyển động
của hắn. Bộ giáp này có khả năng tự điều chỉnh kích thước để phù hợp với người
mặc.
Qua một hồi lựa chọn tới lui, thì hiện giờ hắn cũng hài lòng với những chuẩn
bị cho chuyến đi sắp tới của mình.
………………………
Tại Đông Anh Quốc, cách dãy sơn mạch Lạc Thiên Phong khoảng hai mươi dặm về
phía đông nam, là một ngôi làng nhỏ chuyên mua bán thảo dược cấp thấp.
Lúc này, hai đôi chân nhỏ bé đang hối hả chạy ra khỏi ngôi làng. Những lời cầu
nguyện bị đứt quãng bởi hơi thở của cô bé ngày càng dồn dập, tim cô bé đập
nhanh đến mức như muốn nổ tung, cả người đẩm ướt trong lớp mồ hôi lạnh. Có lẽ,
không lâu nữa cô bé sẽ phải gục xuống vì kiệt sức.
Trong khi chạy, Yến Nhi nghe tiếng loảng xoảng của những mảnh giáp kim loại va
chạm với nhau. Một quân nhân mặc hắc giáp đang ở ngay phía sau tỷ muội của Yến
Nhi.
Nếu không phải đang chạy trốn cùng muội muội, có thể Yến Nhi đã đứng lại và
chấp nhận số phận của mình.
Nhưng trong lòng bàn tay đang lạnh buốt vì sợ, lại là bàn tay nhỏ bé của muội
muội thân yêu, chính là nguồn động lực giúp cho cô bé có thể chạy trốn đến tận
bây giờ.
Tất cả vì muội muội của mình, Yến Nhi tiếp tục chạy… chạy trong vô thức, không
còn xác định được phương hướng, chỉ biết lao thật nhanh về phía trước. Trong
khi chạy, cô bé liên tục nhìn về phía sau.
Khoảng cách giữa bọn họ dần thu hẹp. Tên quân nhân là một võ giả mới vừa bước
vào Võ Sư Cảnh. Còn tu vi của Yên Nhi có lẽ là Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, đứa bé
gái còn lại cũng chỉ mới vừa bước vào Luyện Thể Cảnh hậu kỳ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy… cả hai sẽ cùng chết ở đây.
“ Buông tay đi! Hãy buông tay đi!”
“ Nếu chạy một mình, cơ hội sống sót sẽ cao hơn.”
“ Chẳng lẽ ngươi muốn chết ở đây?”
Những lời nói này vang lên trong đầu Yến Nhi.
“ Không !!! Không bao giờ!”
Yến Nhi hét lên thật to, tự trấn tĩnh bản thân mình.
Muội muội của cô bé nhìn giống như sắp khóc, nhưng tại sao nó lại không khóc?
Bởi vì nó tin vào tỷ tỷ mình, dù có nguy hiểm đến đâu chăng nữa, nó cũng tin
rằng Yến Nhi sẽ cứu được nó.
Siết chặt bàn tay nhỏ bé của muội muội. Hơi ấm yếu ớt từ bàn tay đó đã giúp
cho Yến Nhi có thêm niềm tin sống sót và dũng khí để chiến đấu.
Cô bé không bao giờ bỏ rơi muội muội yếu ớt của mình.
Hiện giờ, không chỉ riêng Yến Nhi mệt mỏi, muội muội của cô bé cũng kiệt sức
vì chạy trốn. Do vậy, bước chân của nó dần lảo đảo, một tiếng thét vang lên và
gần như bị té ngã. Cả người nó đang tựa vào lưng của tỷ tỷ mình, làm cho Yến
Nhi thiếu chút nữa là mất thăng bằng.
Mặc dù cả hai muốn tiếp tục chạy, nhưng người muội muội nhỏ không còn một chút
sức lực nào, dù chỉ là tiến thêm một bước cũng không thể. Yến Nhi định cõng
muội muội của mình lên, thì tiếng kim loại va chạm loảng xoảng đã dừng lại,
tim cô như ngừng đập.
Ngay bên cạnh cô là một gã quân nhân với một thanh kiếm đẫm máu trong
tay.Không chỉ vậy, ngay cả bộ giáp cũng lấm lem bùn đất cùng máu tươi.
Yến Nhi đứng chắn trước mặt muội muội của mình và ánh mắt dữ dội nhìn trừng
trừng vào tên quân nhân.
“ Sao ngươi không chạy tiếp đi?”
Câu hỏi của gã quân nhân chứa đầy sự chế giễu, cứ như mọi sự chống cự yếu ớt
của hai tỷ muội chỉ là vô dụng, dù có cố gắng làm gì thì cũng không thoát khỏi
cái chết.
Gã quân nhân mặc giáp đen, chậm rãi nâng thanh kiếm lên. Thời điểm thanh kiếm
sắp chém xuống người Yến Nhi, thì cô bé hét lớn một tiếng. Cả người lao vào
tên quân nhân với toàn bộ sự tức giận của bản thân và mong muốn bảo vệ muội
muội của mình.