Thạch Môn Cổ Thú.


Người đăng: zlong008

Hiện giờ, cũng có trên trăm tên võ giả tiến đến chổ Long Phi trả nguyên thạch
mua một suất đi qua trận pháp. Nhưng vẫn còn một đám lớn võ giả vì nhiều
nguyên nhân mà chưa có quyết định cuối cùng. Đinh Thế Hoành bước ra khỏi cái
liều giả chiến vừa mới dựng lên, vận nguyên lực hét lớn:

“ Nhốn nháo cái gì? Giá cả quá ưu đãi rồi, chỉ một vạn Nguyên Thạch cực phẩm.
Chỉ có một vạn là có thể bảo toàn tính mạng, bước đến gần cơ hội nhất phi
trùng thiên. Bên trong là cả một bảo tàng, thảo dược vạn năm giá trị liên
thành, linh khí, huyền khí cao cấp. Không chừng còn có Cửu cấp Đan dược giúp
tiến cấp cảnh giới hay gia tăng tuổi thọ, rồi còn có Thiên cấp Vũ kỹ, hoặc giả
là truyền thừa của các cường giả bậc Đế vương thời viễn cổ. Mọi người không
thấy mấy đại gia tộc, ngay cả Võ Đế ngàn năm mới gặp được một lần, cũng phải
mang đến vài vị hay sao?”

“ Di chỉ lần này chắc chắn có bảo vật vô giá, đây là cơ hội có một không hai.
Còn nữa, đừng tưởng ta không biết tâm tư của một số người. Muốn ép chúng ta
đưa các ngươi đi qua trận pháp là chuyện không thể nào. Chúng ta, một người là
Võ Tông hậu kỳ, một người là Võ Tông đỉnh phong chỉ cần nhích nhẹ là ngay lập
tức đi vào bên trong. Đó còn là chưa kể, một khi các ngươi làm như vậy là đã
đắc tội với những người còn lại không được đi qua trận pháp. Vì mỗi lần đi qua
trận pháp, hắn ta chỉ có thể bảo hộ tối đa năm mươi người. Đến khi quay trở
ra, các ngươi có chịu nổi lửa giận của hàng ngàn võ giả nơi này hay không?”

Suy nghĩ tới lui một hồi, thì cuối cùng các võ giả cũng lũ lượt kéo tới trong
sự hài lòng của Đinh Thế Hoành.

“ Ta trả một vạn năm ngàn Nguyên thạch cực phẩm, ta muốn đi trong nhóm người
đầu tiên.”

“ Ta trả một vạn sáu…. Nhanh… nhanh… đưa ta qua trận pháp.”

“Ta trả một vạn ba…”

“ Ta trả một vạn năm…”

“ Đạo hữu, đây là một vạn Nguyên thạch cực phẩm, ta cũng muốn mua một suất.”

Mỗi lần nhìn thấy thật nhiều nguyên thạch, là trong lòng của Đinh Thế Hoành
lại cảm thấy ấm áp, miệng cười toe toét. Một tay thu nguyên thạch, một tay thì
đưa mấy viên đá vụn cho các võ giả. Những viên đá này đều được Long Phi dùng
nguyên lực bao bọc, tạo thành một màng khí mỏng xung quanh viên đá. Việc này
giống như cầm đèn đi trong đêm tối, bên trong huyễn trận Long Phi sẽ dựa vào
khí tức lưu lại trên các viên đá, để dẫn bọn họ đi qua trận pháp.

Sở dĩ, Long Phi muốn đưa võ giả đi qua trận pháp là vì hai nguyên nhân chính.
Thứ nhất là có được một số nguyên thạch khổng lồ, có thể xem như chưa vào bên
trong mà đã nhặt được bảo vật. Thứ hai, nếu hắn muốn tranh đoạt bảo vật với
những đại gia tộc, thì bên trong cổ di chỉ phải càng náo loạn càng tốt, làm
cho mấy thế lực lớn phân tâm không quá chú ý đến hắn. Vì vậy đưa thật nhiều võ
giả vào bên trong là biện pháp tốt nhất, với thực lực của ba người Long Phi
thì hắn cũng không sợ bọn người này có đủ sức để tranh đoạt với mình.

Nguyên thạch càng lúc càng nhiều, Đinh Thế Hoành cười càng ngày càng tươi, còn
Long Phi thì không ngừng nghỉ qua qua lại lại ở bên trong trận pháp. Sau khi
đưa gần hai ngàn người đi qua, hiện giờ bên ngoài trận pháp chỉ còn khoảng ba
trăm người.

Trong số những người còn lại, thì một phần là không đủ nguyên thạch nên không
thể đi, một phần là đợi thời cơ giết người cướp của, còn một phần nhỏ ở đây
cũng là những trận pháp sư. Bọn họ cũng tin tưởng vào thực lực của mình có thể
đi qua trận pháp, nhưng không đến mức biến thái như Long Phi có thể dẫn nhiều
người cùng lúc đi qua. Long Phi nhìn về đám người còn sót lại, rồi nói:

“ Ài! Có trách thì trách ta quá tốt. Được rồi, ta quyết định hạ giá còn năm
ngàn Nguyên thạch cực phẩm, hoặc có tài liệu ngang giá đều có thể lấy ra trao
đổi. Mọi người còn chờ gì nữa? Nhanh qua đây, chậm trễ là bảo vật bị người
khác lấy hết.”

Lúc này, cũng có hơn hai trăm tên võ giả lật đật đi qua, mười lăm người đơn
độc tiến vào trận pháp, còn lại hai mười tên võ giả thì nhìn chằm chằm hai
người Long Phi. Nhưng cuối cùng hai mười người này vẫn trả nguyên thạch để đi
qua, bọn chúng dự định vào bên trong di chỉ mới tiến hành kế hoạch của mình.

Sau đó, Long Phi cùng với Đinh Thế Hoành cũng xông qua trận pháp, tiến về
hướng tòa cung điện. Đinh Thế Hoành cũng không quên lưu lại ấn ký của Tông môn
trên đường đi, để cho Cổ U Minh đuổi theo.

Đoạn đường tiếp theo có rất nhiều sát trận, nhưng đã được mười phương thế lực
lớn đi trước phá bỏ một phần, tạo thành một con đường an toàn đi sâu vào bên
trong di chỉ.

Hiện tại, mọi người đang tụ tập tại một quảng trường, nhìn về phía trước là
một con sông dung nham nóng bỏng, con sông này rộng nữa dặm đang bao quanh
cung điện như một cái vòng tròn. Nó không phải là một cái trận pháp hay kết
giới gì, có thể xem như là một cái phòng tuyến tự nhiên, chỉ cần võ giả phi
hành sang bên kia mà thôi.

Trên không trung đã có rất nhiều võ giả đang bay sang bên kia, bổng nhiên từ
dưới lòng sông xuất hiện những cột lửa đỏ phun lên, nuốt chửng những võ giả
đang phi hành bên trên. Những người thực lực hơi yếu, thì chẳng kịp hét lên
một tiếng đã hóa thành tro đen rơi xuống dòng sông.

Những người còn lại vừa phải vất vã chống đỡ sức nóng của dung nham, vừa phải
tập trung cao độ để tránh các cột lửa xuất hiện đột ngột từ bên dưới.

Mặc dù nguy hiểm, những đã đi đến được đây, thì chẳng ai lại muốn về tay
không. Mọi người ào ào nối đuôi nhau phi hành sang bờ bên kia, chỉ tính riêng
dòng sông dung nham đã gạt bỏ phân nữa võ giả tiến vào cổ di chỉ.

Đối với những trở ngại như thế này, Long Phi và Đinh Thế Hoành không quá để ý,
cả hai thân hình khẽ động đã xuất hiện ở bờ bên kia trong sự hỗn loạn của mọi
người. Tranh thủ không ai để ý, hai người Long Phi thi triển thân pháp nhanh
chóng tiến sâu vào bên trong.

Một tòa cung điện đã trải qua hàng chục vạn năm, thậm chí là nhiều hơn, vậy mà
có thể toát ra uy thế vô cùng cường đại. Lúc trước, mọi người ở bên ngoài trận
pháp nên không cảm nhận được. Hiện giờ vào đây, mới biết được nó kinh khủng
như thế nào.

Càng đến gần thì uy áp càng lớn, một số Võ Tông sơ kỳ đã bắt đầu cảm thấy khó
khăn vướn víu trong việc di chuyển.

Cùng lúc này, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn về phía thạch môn to lớn,
cao gần mười trượng tương đương với một tòa tháp cao mười một tầng. Thạch môn
có hình thù quái dị, nó được tạo thành từ vô số bức điêu khắc của các loài cổ
thú ghép lại với nhau.

Đứng gần thạch môn nhất chính là các cường giả của các đại gia tộc. Còn phía
sau bọn họ là những võ giả đơn độc, có thực lực mạnh hoặc may mắn vượt qua
được dòng sông nham thạch, đang không ngừng tiến về nơi này. Long Phi và Đinh
Thế Hoành lại đứng ở một góc vắng, quan sát hành động của mọi người.

“ Lão béo, chúng ta tạm thời án binh bất động, tự nhiên sẽ có người giúp chúng
ta giải quyết một số khó khăn.”

Đinh Thế Hoành cười nói:

“ Không hiểu đám người kia gấp gáp làm cái gì? Một bảo tàng to lớn như thế
này, cơ quan phòng ngự là nhiều vô số kể, ở đây cho dù là một cục đá cũng có
thể giết người. Ta đoán lão tam hái hoa bắt bướm chắc cũng đủ rồi, có lẽ hắn
sẽ nhanh chóng đuổi đến đây, lúc đó chúng ta sẽ ra tay.”

Phong Lạc Vân xếp lại quạt giấy rồi khoanh tay trước ngực, đột nhiên hắn cảm
thấy một ánh mắt băng lãnh nhìn về phía mình. Khẽ nhíu mày lại, Phong Lạc Vân
đảo mắt nhìn về phía bên phải, gương mặt không vui không buồn, nói:

“ Như Yên cô nương, không cần phải đề phòng ta tới như vậy. Ít ra, ta còn biết
thương hoa tiếc ngọc, không như tên võ phu Thiên Minh Vũ, hắn mới là người mà
Như Yên cô nương phải cẩn trọng đề phòng…”

Ngừng một chút, Phong Lạc Vân quay lại nhìn về phía trước, thì thấy một nam
nhân mặc hắc giáp đã đứng sát thạch môn, hắn thở dài một hơi:

“ Ài…!!! Nhìn xem, ta nói không sai, tên lỗ mãng này sắp dùng biện pháp mạnh
để mở phong ấn của thạch môn.”

Nhãn thần lạnh nhạt biến mất, Trần Như Yên cười một cách dịu dàng, đôi mắt
nàng híp lại như một vầng trăng khuyết, ôn nhu nói:

“ Nếu là kẻ khác, thì đúng là lỗ mãng, ngu ngốc. Nhưng hắn lại là Thiên Minh
Vũ, thì có thể nói là dũng mãnh, bá khí cũng không sai.”

Phong Lạc Vân cầm cây quạt giấy khẽ nhịp vào lòng bàn tay một cách đều đặn,
phong thái thư thả, cũng không có tiếp tục tranh luận với Trần Như Yên.

Thiên Minh Vũ ngạo nghễ đứng trước đại môn, thân mặc Hắc Diễm Phi Sư Giáp,
lưng khoác Thiên Minh Khải Hoàn Bào, tay cầm Đồ Thiên Diệt Đế Kích. Chiến ý
ngút trời, áo bào phấp phới không gió mà bay, nguyên lực tràn ra ngưng thực
thành một đoàn hắc vụ bao lấy chiến kích.

Thần sắc Thiên Minh Vũ vô cùng nghiêm túc, con ngươi đen óng đột nhiên sáng
rực lên, giống như một vì sao trong đêm tối.

Trọng tâm cả người Thiên Minh Vũ dồn về phía trước, hắn bước lên một bước, nền
đá hóa thành tro, sóng lực lan ra khiến đá vụn xung quanh hóa thành bụi, võ
giả đứng xa xa phía sau cũng bị cưỡng chế lui lại vài chục mét.

Một kích thật mạnh đâm thẳng vào thạch môn, đã thật lâu Thiên Minh Vũ không có
xuất thủ, nhất thời sức mạnh ngủ sâu hàng ngàn năm qua đã được thức tỉnh, rừng
rực bừng bừng phóng ra.

Từ thạch môn truyền ra những tiếng răng rắc trầm thấp, cánh cửa đang bị những
vết rạn nứt xâm thực, vết nứt mỗi lúc một nhiều, nhưng đường đi của vết nứt vô
cùng vi diệu. Nó len lỏi giữa những bức điêu khắc của các loài cổ thú, kim
quang lóe ra từ vết nứt giống như đến từ hư không vô tận, phảng phất như huy
hoàng mấy chục vạn năm trước đang hàng lâm quay lại với thế gian.

Âm thanh rạn nứt càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng hối hả.

Thiên Minh Vũ thì như bị sét đánh trúng, cả người run lên, một luồng sức mạnh
cuồn cuộn phản chấn lại đòn đánh của hắn, khiến hắn phải lui lại ba bước mới
đứng vững người.

Dư lực của luồng sức mạnh không dừng lại mà tiếp tục tràn ra xung quanh, mặt
đất giống như sóng cuộn phập phồng, làm cho rất nhiều kiến trúc bị đổ nát, cả
không gian rung động một cách mãnh liệt.

Đúng lúc này, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, những tiếng gào rống của
dị thú vang vọng bầu trời. Trong đám bụi mịt mù đang thấp thoáng sự cường đại
mà thê lương của thời viễn cổ.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #49