Người đăng: zlong008
Tạo hóa lúc nào cũng công bằng, những kẻ có thực lực cường đại thì khả năng
sinh nở lúc nào cũng kém hơn những kẻ có thực lực yếu. Có những Võ Đế sống đến
hết đời cũng không có được một ngụm con, âu cũng là có được có mất. Được cái
này thì mất cái kia, không thể nào vẹn toàn mọi mặt.
Trần Như Yên bước đến đoàn người của Trần gia, ánh mắt có phần kiên kỵ nhìn
qua hai người Thiên Minh Vũ và Phong Lạc Vân, bờ môi hồng nhuận phơn phớt khẽ
mở, nhẹ giọng liền nói:
“ Một chút nữa cổ di chỉ mở ra, mọi người liền theo sát ta, cẩn thận Thiên
Minh gia và Phong gia một chút. Lần này, chúng ta nhất định phải đoạt được vật
đó. Trần gia đã phải hy sinh rất nhiều nhân lực, trải qua nhiều đời người, tốn
thời gian hơn sáu mươi vạn năm để tìm hiểu bí mật nơi này. Đến đời hậu bối
chúng ta nhất định phải thành công, ta tin rằng các thế lực lớn còn lại cũng
hạ quyết tâm lấy vật đó ngay trong lần này. ”
Trải qua thời gian hơn hai ngày, cà kê ngược xuôi đông tây nam bắc, thì Long
Phi cũng biết sơ bộ về mười phương thế lực mạnh nhất ở đây. Ngoài gia tộc
Thiên Minh và Phương Thiên Hội ra, hắn còn biết thêm sáu cái thế lực.
Chính là gia tộc Đông Phương của Ly Khê Quốc, đây là một Đại gia tộc chỉ xếp
sau Hoàng tộc. Lê gia của Phong Quốc, Đinh gia của Thiên Minh Quốc, Lý gia của
Ly Khê Quốc, Lưu Tinh Hội, Phong Đô Thành bá chủ của Thái Cổ Ma Lâm. Còn hai
thế lực còn lại trong mười phương thế lực thì không rõ đến từ nơi đâu.
Thế lực nhị lưu có đến hàng trăm, võ giả đơn độc cùng tiểu thế lực muốn kiếm
một chút canh cặn thì nhiều không đếm xuể.
Lúc này, Long Phi cũng cảm thấy có một chút áp lực, nhìn sang Cổ U Minh và
Đinh Thế Hoành, hỏi:
“ Giờ thì như thế nào? Chúng ta có nên tiếp tục đi vào cổ di chỉ hay không?”
Cổ U Minh ngạo nghễ nói:
“ Đi! Nhất định phải đi, ở sau đã có ta chống lưng, ngươi có thoải mái hành
sự.”
Đinh Thế Hoành cũng nói:
“ Đi! Nhiều cường giả như vậy, ta không tin lần này tìm không được đồ tốt.
Cùng lắm là việc hồi sinh Lý Du Nhi kéo dài thêm vài tháng. Ta có linh cảm,
chúng ta sắp kiếm được rất nhiều nguyên thạch.”
“ Tình hình hiện giờ, Thiên Minh Bảo Các, Phong gia cùng Trần gia là ba phương
thế lực mạnh nhất, mỗi bên đều có ba Võ Đế trong đội hình. Phong Đô Thành cùng
với gia tộc Đông Phương có hai Võ Đế trong đội hình. Lê gia, Lý gia, Lưu Tinh
Hội đều có một Võ Đế trong đội hình. Hai cái thế lực kia mặc dù không có Võ
Đế, nhưng Võ Tông và Võ Tôn số lượng khá đông, gần đến ba mười người. Lão tam,
ta nhường cho ông hết, ông cứ từ từ mà chơi không cần phải ngại. Ta cùng lão
béo sẽ đi tìm Đế Ma Khí cùng với bảo vật.” Long Phi cười cười nói.
Cổ U Minh nhìn xuống biển người trước mắt, cảm thấy áp lực thật lớn nhưng sắc
mặt không đổi, vẫn tự tin nói:
“ Ở chổ này cùng lắm chỉ có hai tên Võ Đế đỉnh phong, chỉ có cường giả cấp bậc
này mới là đối thủ của ta.”
Đinh Thế Hoành mỉm cười, nhận xét tình thế hiện giờ:
“ Theo thông tin mà ta biết, các Đại gia tộc của bốn Siêu cường Đế Quốc có thể
xuất ra hai đến ba Võ Đế đi đến đây, cũng là cực hạn của gia tộc rồi. Dù sao
chổ này là hiểm địa, chứ không phải vườn hoa sau nhà, chẳng may mất một Võ Đế
thì đó là một tổn thất cực lớn. Điều đó cũng cho thấy bọn hạ đã hạ quyết tâm,
bất chấp nguy hiểm để giành lấy món đồ vô cùng quan trọng bên trong cổ di
chỉ.”
“ Nhưng kẻ quyết định đại cục cuối cùng không phải là mấy người kia, mà là
những kẻ giả mù sa mưa như ba người chúng ta. Ẩn giấu trong đám võ giả cảnh
giới thấp, che dấu thực lực làm cho người khác khó lòng đề phòng. Được rồi!
Chúng ta không cần nói xàm nữa, phong ấn sắp mở ra, lần này tất cả mọi người
phải càn quét không được để sót một hạt bụi nào.”
Lúc này mặt trời đứng bóng ban trưa, dưới chân núi đã chật kín người, những
ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn lối vào của cổ di chỉ, chỉ cần phong ấn biến
mất bọn họ sẽ tràn vào như một cơn lũ đầu mùa.
Bổng nhiên, ngọn hắc sơn rung chuyển nhè nhẹ, lối vào cũng được nới rộng ra
thêm một chút đủ để cho tám người xếp thành hàng ngang cùng lúc đi vào, nhưng
so với biển người ở đây thì nó vẫn còn hơi khiêm tốn một chút. Không gian chổ
lối vào kịch liệt vặn vẹo, rồi giống như một tấm gương bị rạn nứt, quang mang
kim sắc len lõi theo những đường rạn nứt như mạng nhện bắn thẳng ra ngoài.
Quang mang nhạt dần, áp lực từ trận pháp phong ấn cũng biến mất, khung cảnh
bên trong rãnh nứt dễ dàng thấy rõ. Đó là một cái cổng lớn màu đen trải qua
năm tháng dông dài đã bị tàn phá nặng nề. Thanh ngang gãy nát hơn một nữa, chỉ
còn lại hai bên là hai cột trụ bằng đá thật lớn. Trên cột trụ có điêu khắc
những họa tiết cổ thú kỳ dị, nhưng mọi người chỉ có thể nhận ra hai con trong
số chúng, đó chính là long và phụng. Còn những cổ thú còn lại, mọi người đều
không biết tên.
Cùng lúc này, cường giả của các thế lực lập tức chuyển mình lao vào bên trong,
ba người Long Phi cũng nhanh chóng đuổi theo. Đi qua cánh cổng là một thông
đạo âm u rộng lớn dẫn xuống lòng đất. Dọc theo lối đi mọc lên rất nhiều cây
nấm bằng đầu ngón tay, có màu sắc rực rỡ, tỏa ra u quang nhàn nhạt vô cùng đẹp
mắt.
Nhưng cái đẹp lúc nào cũng đi đôi với nguy hiểm, những cây Thất Thải Đông Cô
Thảo này lại là một loại nấm cực độc, một cây nấm bằng đầu ngón tay út cũng đủ
sức giết chết một Võ Tông. Độc tính sẽ phá hủy từ từ tất cả các mạch máu trong
cơ thể võ giả, trong vòng bảy giờ đồng hồ chắc chắn là chết.
Mặc dù Thất Thải Đông Cô Thảo lợi hại, nhưng nó lại có một khuyết điểm rất lớn
làm cho các Luyện Độc Sư không thèm nhìn đến, đó chính là khi luyện chế thành
độc dược thì có mùi quá nồng, dù đứng xa mười trượng cũng ngửi được. Dùng để
hạ độc quả thật là thất sách, cộng thêm độc của Thất Thải Đông Cô Thảo luôn
luôn phải được bảo quản trong bình ngọc, nếu đem ra môi trường bên ngoài thì
chỉ trong vòng nữa giờ đồng hồ là độc tính biến mất, vì vậy nó càng thêm vô
dụng. Tóm lại Thất Thải Đông Cô Thảo dùng để tự tử là thượng sách.
Thế mà hiện tại, lại có một thân ảnh cường tráng, làn da ngăm đen đang mò mẫm
trên vách đá của thông đạo.
Hắn đang làm cái gì? Mà người ngoài nhìn hắn bằng ánh mắt ngu ngốc, còn người
trong nhà nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Long Phi và Đinh Thế Hoành đang di chuyển thì dừng lại nhìn ra phía sau, Đinh
Thế Hoành nói:
“ Lão tam, ngươi đi nhanh một chút có được không? Ngươi lụi cụi chổ mấy vách
đá để làm cái gì?”
“ Hái nấm!” Cổ U Minh trả lời ngắn gọn.
Đinh Thế Hoành gấp gáp đến phát điên rồi, hắn liền lớn tiếng:
“ Não của ngươi bị vô nước hay là nhiễm âm khí quá nặng, Thất Thải Đông Cô
Thảo chỉ hiếm chứ không quý, có bán giá rẻ mạt cũng không ai mua. Ngươi hái
mấy cây nấm độc để dành quyên sinh theo tổ tông hả gì?”
Mặc kệ ai nói gì thì nói, Cổ U Minh vẫn miệt mài hái nấm. Thỉnh thoảng, gặp
được mấy cây nấm to, hắn còn cười đầy vẻ đắc ý rồi tự thì thầm:
“ Không phải kêu ta không được bỏ sót một hạt bùi nào hay sao? Ta làm theo rồi
lại chửi ta là như thế nào? Lớn tiếng như vậy là như thế nào? Một đám ngu
ngốc, đây mới chính là bảo vật, các ngươi quá thiển cận rồi. Ài…! Không
trách!...Không trách!”
Nhìn thấy cảnh Cổ U Minh ngồi hái nấm, hai mắt Long Phi như muốn rớt ra, hận
không thể bước đến đá một cái, cho hắn bay ra khỏi di chỉ:
“ Ta biết mà! Ta biết lắm mà! Hắn rõ ràng là tên chết nhát, gặp kẻ yếu thì
hùng hổ xông lên, đến khi gặp một đám Võ Đế thì chui vào mai rùa. Kiếm chuyện
xạo xạo, ngồi hái nấm để không phải đánh nhau. Lão béo, hai người chúng ta đi
trước, cho hắn muốn làm gì thì làm.”
“ Được, chúng ta đi trước! Lão tam…, bọn ta để lại ấn ký dọc đường đi, hái
xong nhớ đuổi theo.” Đinh Thế Hoành nói.
Cổ U Minh, mặt mày nhăn nhó, hậm hực trả lời:
“ Biết rồi…! Biết rồi! Các ngươi nói nhiều quá, mau đi đi. Đừng phiền ta làm
đại sự, hai người các ngươi kiến thức quá hạn hẹp, sau này có cơ hội ta sẽ
khai sáng đầu óc cho các ngươi.”
Đoàn người đi xuống càng lúc càng sâu, rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng yếu ớt
ở cuối thông đạo. Bước ra khỏi không gian u ám, một khu kiến trúc to lớn hiện
ra rõ ràng trước mắt của Long Phi, còn có cả cây cối xanh tốt mọc ở khắp nơi.