Cổ Di Chỉ


Người đăng: zlong008

Khi mấy người Long Phi chạy đến nơi này, thì đã có rất nhiều võ giả tụ tập gần
chân núi. Có thể dễ dàng bắt gặp rất nhiều thế lực lớn đang đóng quân tại đây.
Điều này cho thấy lối vào cổ di chỉ đã xuất hiện từ nhiều ngày nay, ít nhất là
cũng hơn một tuần. Ba người Long Phi không phải là nhóm người đầu tiên đến đây
như dự đoán của Cổ U Minh.

Hiện giờ, tin tức về cổ di chỉ đã lan ra khắp Thái Cổ Ma Lâm, cường giả khắp
nơi vẫn đang lũ lượt kéo tới Cổ Ly Mộ Địa. Lúc này, dưới chân núi các phương
thế lực đều chọn một vị trí cách không xa rãnh nứt để hạ trại, những võ giả
một mình hoặc các tiểu thế lực thì chỉ có thể tìm một nơi khác cách xa lối vào
cổ di chỉ. Gần như nơi nào cũng có bóng người, tiếng la hét cùng tiếng tranh
cãi vang lên ầm ĩ không dứt.

Sở dĩ mọi người đều chờ đợi ở bên ngoài mà chưa tiến vào bên trong cổ di chỉ
là vì lối vào đang bị trận pháp phong ấn. Vài ngày trước cũng có mấy người
cường thế xông vào hoặc mạnh mẽ công kích phong ấn đều bị trận pháp phản kích,
nhẹ thì trọng thương, nặng thì tuyệt khí bỏ mạng.

Theo dự đoán của mọi người ở đây thì cần thêm thời gian khoảng hai ngày nữa,
phong ấn mới hoàn toàn biến mất, đến lúc đó mới có thể dễ dàng tiến vào bên
trong.

Long Phi lướt mắt nhìn qua mấy phương thế lực ở gần chân núi, trầm giọng nói:

“ Nơi này tương đối hỗn loạn, ngay cả mấy thế lực lớn cũng không quản hết
được. Hiện tại, ở gần lối vào nhất đã có mười nhóm người, nhưng dựa vào phục
sức của bọn họ thì ta chỉ nhận ra được hai thế lực lớn. Đó là người của Thiên
Minh Bảo Các thuộc gia tộc Thiên Minh, thế lực còn lại chính là Phương Thiên
Hội, trên ngực mỗi thành viên đều mang huy hiệu Phương Thiên Ngũ Tinh, thực
lực thấp nhất cũng là Võ Tông. Trong mười nhóm người này, thì có đến sáu nhóm
có một Võ Đế tọa trấn, các thế lực lớn tập trung nhiều như vậy. E rằng…! Cái
cổ di chỉ này không phải ngẫu nhiên xuất hiện, ít nhất những thế lực này cũng
đoán trước được thời gian mở ra cổ di chỉ.”

Đinh Thế Hoành đang suy nghĩ liệu có nên tiến vào vũng nước đục này hay là bỏ
qua, rồi tiếp tục đi sâu vào Cổ Ly Mộ Địa tìm Đế Ma Khí. Nhưng hắn cảm thấy có
nhiều phương thế lực lớn tụ tập như vậy, thì chắc chắn bảo vật bên trong phải
có giá trị rất cao. Cuối cùng, Đinh Thế Hoành trong lòng cười khổ, rồi nói:

“ Lần này muốn kiếm một chén canh thì sợ rằng là canh chua ,chứ không phải là
canh ngọt rồi. Nhưng dù sao có một chén canh là được, thời buổi đói khát như
thế này, cho dù là loại canh nào ta cũng nhất định sẽ ăn. Tông chủ lão đệ,
trong ba người chúng ta, ngươi là người am hiểu trận pháp nhiều nhất, vậy
ngươi có nhận ra được trận pháp đang phong ấn tại lối vào hay không? Nếu được,
ngươi hãy động tay động chân một chút, chúng ta tranh thủ lén đi vào trước một
bước.”

Long Phi im lặng một lúc, nói:

“ Không biết! Hoàn toàn không nhìn ra một điểm dấu vết nào liên quan đến những
trận pháp mà ta đã thấy hoặc là đã đọc qua. Đây là một cái sát trận cường đại,
phẩm cấp là Bát cấp Trận pháp, nhưng đã rất gần với Cửu cấp Trận pháp. Ta thật
sự không hiểu cái cổ di chỉ này vào thời hoàng kim mạnh đến mức nào, mà ngay
cả một cái trận pháp giữ cửa cũng mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng mà sức mạnh của
nó đang giảm xuống, trong vòng hai ngày là hoàn toàn biến mất. Chúng ta cũng
như những người khác ở đây, đành phải đợi thêm một thơi gian nữa thôi.”

Trong lúc ba người Long Phi còn đang đánh giá tình thế xung quanh. Cường giả
các phương thế lực hội tụ về nơi đây mỗi lúc mỗi nhiều.

Đến giờ đã là giữa khuya của ngày tiếp theo, mà dưới chân núi vẫn có tiếng ồn
ào như trước, âm thanh huyên náo ầm ĩ vang vọng trong không gian.

Cứ chờ đợi như vậy, lại trôi qua thêm một ngày, sức mạnh của trận pháp đã suy
giảm rất nhiều. Đến buổi trưa của ngày hôm nay là mọi người có thể dễ dàng
tiến vào bên trong.

Bên ngoài di chỉ, bầu không khí vô cùng khẩn trương. Trong nháy mắt, lại có
thêm một cường giả cấp bậc Võ Đế xuất hiện. Vào ngày hôm qua, đã có thêm sáu
Võ Đế gia nhập vào mười phương thế lực mạnh nhất ở đây.

Một số người đến cổ di chỉ không phải là để tìm cơ duyên, mà chỉ đơn giản là
đến xem náo nhiệt, ước gì càng náo nhiệt càng tốt. Có những người cả đời cũng
không thấy được cường giả cấp bậc Võ Đế, cơ hội như ngày hôm nay là vạn năm
mới có một lần. Còn những kẻ chuẩn bị tiến vào cổ di chỉ thì âm thầm kêu khổ,
đối thủ càng nhiều thì xác suất bọn họ đạt được bảo vật càng thấp.

Bổng nhiên từ đằng xa, hai cỗ áp bức từ từ lướt tới, khí thế ngút trời làm cho
những võ giả đơn độc và các tiểu thế lực ở vòng ngoài phải dạt sang hai bên để
nhường đường cho bọn họ. Một người nam nhân anh tuấn tiêu sái, lẫm lẫm uy
phong, ngoại hình tầm hai mươi sáu tuổi. Hắn mặc hắc giáp được trạm khắc hoa
văn tinh xảo, với hình Dị cổ hung thú giống như sư tử nhưng trên thân lại có
đôi cánh dơi, khoác trên người tấm áo choàng đen có thêu phía sau hai chữ
“Thiên Minh” màu vàng kim thật lớn. Cả người toát ra khí khái bất phàm cưỡi
trên một con Hắc Kỳ Lân, tiến nhập vào đoàn người của Thiên Minh Bảo Các.

Người còn lại cũng là một nam nhân tuổi tầm ba mươi, tất nhiên chỉ là về ngoại
hình còn xét về tuổi thật thì cũng đồng dạng như nam nhân mặc hắc giáp, cả hai
người đều sống đến mấy vạn năm. Người này ngọc thụ lâm phong, kiêu hùng ngạo
thế, ẩn trong nét nho nhã là sự kiên cường cứng rắn. Thân mặc thanh bào, tay
câm quạt giấy có viết chữ “Phong” theo nét cổ tự. Hắn ta không nhanh không
chập cũng tiến nhập vào đoàn người của Phong gia, chính là hoàng tộc của Phong
Quốc.

Sự xuất hiện của hai người này làm cho bầu không khí vốn đã căng cứng, thì giờ
đây như muốn nổ tung. Mọi người bắt đâu xì xào, bàn tán, một tên võ giả cảnh
giới Võ Tông vừa khóc, vừa gào thét:

“ Thật là ngoài sức tưởng tượng, cả cuộc đời ta thần tượng có ba người, hôm
nay lại được gặp đến hai, thiết nghĩ lần này có chết trong di chỉ ta cũng hài
lòng. Không ngờ, ta lại có cơ hội được gặp được Võ Đế, Thiên Minh Vũ. Nếu
không có gì bất ngờ, Thiên Minh Vũ sẽ là gia chủ đời tiếp theo của gia tộc
Thiên Minh.”

Một tên võ giả khác giống như đồng bệnh tương liên, vừa lếch lại gần tên này,
vừa lấy khăn chặm nước mắt, hét lớn:

“ Ngươi thấy không! Người nhìn thấy không! Đó chính là Phong Lạc Vân, Lạc Vân
Võ Đế thiên tư tuyệt luân, chỉ cần bốn trăm năm đã tấn cấp Võ Đế. Hiện giờ đã
trải qua hai vạn năm, với tư chất của hắn có thể đã đạt đến Võ Đế đỉnh phong.
Đối với một võ giả chỉ cần tấn cấp Võ Đế sơ kỳ, thì thọ nguyên đã kéo dài hơn
hai vạn năm, luyện tới đỉnh phong thì thọ nguyên tăng thêm mười vạn năm là
điều chắc chắn. Đây chính là điều mà tất cả mọi người hằng ao ước.”

Bầu không khí xôn xao còn chưa kịp hạ nhiệt, thì một đạo kim quang từ xa bay
đến, nhanh như xé gió mà đi. Thấp thoáng từ xa mà nhìn, thì đây là một nữ nhân
đang cưỡi trên một con chim toàn thân đỏ rực như hỏa diễm.

“ Áp lực thật cường đại, rốt cuộc là cường giả phương nào đang tới?”

“ Các ngươi nhìn xem, đó chính là Hỏa Loan Điểu, thú cưỡi của Hoàng tộc ở Ly
Khê Quốc.”

Càng đến gần, dung nhan lẫn dáng người của nữ nhân này hiện ra càng rõ. Nàng
mặc y phục bạch sắc hở ngực một nữa, lộ sữa một phần vô cùng gợi cảm. Đích
thực là một tuyệt đĩnh mỹ nhân, đôi mắt long lanh, lông mi thật dài, mái tóc
đen huyền vén qua một bên làm lộ ra chiếc cổ trắng như bạch ngọc.

Thu lại Hỏa Loan Điểu vào ngọc phù, nàng đạp vào hư không nhẹ nhàng bước
xuống, như hoa rơi mặt hồ.

Như Yên nâng cao bộ ngực đầy đặn, phát họa ra một đường cong mê người, vòng eo
thon nhỏ mềm mại không ngừng uốn éo khi nàng di chuyển. Đôi ngọc phong trước
ngực cũng lay động theo từng bước đi, hương thơm từ cơ thể nàng làm cho lòng
người điêu đứng không yên, tựa như hương thơm của thiếu nữ tuổi trăng tròn,
lại tựa như kỳ hoa dị thảo đã sống trên vạn năm.

Phần lớn nam nhân ở đây hận mình thực lực yếu kém không thể tiến đến phi lễ
với nàng. Còn một phần nhỏ còn lại hận mình là con cháu danh gia vọng tộc,
không thể nào làm chuyện mất mặt gia môn.

Trần Như Yên là con gái duy nhất của Trần Duy Hoàng, gia chủ đương nhiệm của
Trần gia. Nói về Trần gia, đây chính là Hoàng Tộc của Ly Khê Quốc, đồng thời
cũng là gia tộc kinh doanh đan dược lớn nhất ở Phương Thiên Đại Lục. Mọi người
đều nói Trần gia có mối quan hệ gần gũi, thân thiết với Hội Luyện Đan Sư.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #46