Quay Về Tông Môn (2)


Người đăng: zlong008

Cách một giờ đồng hồ trước, khi Tô Bá Thiên đã hủy đi thân thể của Lý Du Nhi!

Tại một thung lũng hoang vu gần Tây An Thành thuộc Phong Quốc, nơi đây trước
kia là một bãi chiến trường cổ. Lúc này trên không trung, có một thân ảnh được
phủ kín bởi chiếc áo choàng đen đang di chuyển một cách quỷ dị lúc ẩn lúc
hiện.

Khi di chuyển đến gần một khu kiến trúc đỗ nát, thân ảnh này dừng lại và cởi
mũ trùm đầu ra. Một nữ nhân khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Gương mặt sắc lạnh thon dài, đôi mắt sắc sảo, dung nhan không thể gọi là
khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ sức quyến rũ nhiều nam nhân.

“ Cuối cùng, cũng tìm được.” Một giọng nói sắc lãnh vang lên.

Nữ nhân này tiến sâu vào khu kiến trúc có vẻ giống như một khu đền thờ, dừng
lại trước một bức tượng đá đã bể nát nữa thân trên.

Hai tay cô ta bắt đầu linh hoạt kết những thủ ấn hình tam giác. Sau vài nhịp
hô hấp ngắn ngủi, một đoàn quang mang nhu hòa xuất hiện làm cho tượng đá bị
dịch chuyển ngược ra phía sau.

Đoàn quang mang cũng nhanh chóng biến mất làm lộ ra những bậc thang đá dẫn
xuống lòng đất.

Nhìn vào những bậc thang tăm tối, trên gương mặt sắc lạnh của cô gái xuất hiện
một nụ cười mỉm, một nụ cười mà chỉ có thể hiện diện ở những kẻ sát nhân tàn
bạo.

Không hề e ngại sự u ám, người nữ nhân vô tư bước xuống những bậc thang. Đi
đến một không gian rộng lớn, bụi bặm bám khắp bốn bức tường, không khí nồng
nặc mùi tanh hôi.

Trước mắt cô ta là một tế đàn hình tròn cũ kỹ, ngay giữa tế đàn là một lão giả
đang ngồi khoanh chân, xung quanh hắn là những cây nến đỏ được làm từ máu và
ngay cạnh đó là các phù chú quái dị.

“ Lão quỷ, khách đến mà không có một câu chào đón sao?” Giọng cô gái lanh lãnh
vang lên.

Một lão già gầy gò, hai hốc mắt lõm sâu, cái đầu trọc bóng loáng. Làn da nhăn
nheo, nổi đầy đồi mồi.

Trang phục phồng phềnh không hợp với thân hình gầy trơ xương của lão.

Đưa cánh tay chỉ còn da bọc xương của mình cầm lấy một cây trượng màu đen. Lão
nhân đã bước một chân vào quang tài này, cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể lại
còng xuống. Nếu không nhờ cây trượng, lão ta đã cấm đầu xuống đất.

Nghe được giọng nói của cô gái, lão giả dùng một tay chống trượng, một tay
vuốt vuốt hai mắt nhập nhem mà đục ngầu, khô quắt, rồi mồm mép nhẹ nhàng run
run nói:

“ Rất vui khi gặp lại ngươi, Khả Di.”

Cái giọng nói không mặn không nhạt của lão giả làm cho cô ta cảm thấy thập
phần khó chịu.

“ Không ngờ lão quỷ như ngươi vẫn còn nhớ tới tên ta. Không biết lão còn nhớ
đến thời kỳ hoàng kim của Hắc Vân Tông hay không?”

Hắc Vân Tông, một tà tông hùng mạnh và tàn ác. Là nơi tập hợp của những ác
nhân khét tiếng. Những kẻ đứng sau nhiều thảm kịch ở các thành thị tại Đông
Anh Quốc, cũng như các quốc gia lân cận.

Nhưng giờ Hắc Vân Tông chỉ còn là một ký ức đáng sợ của quá khứ. Mười năm
trước, nó đã bị các quốc gia liên thủ tiêu diệt, nhưng không thể nào diệt trừ
một cách triệt để. Vẫn có một vài con cá lọt lưới, hai trong số đó đang xuất
hiện tại nơi này.

“ Ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Ngươi cũng biết là ta đang luyện thi nô,
không có thời gian rãnh rỗi để làm những chuyện vớ vẫn. Còn nếu như ngươi đến
gây rối, lão già này cũng không ngại có nhiều thêm một cỗ thi nô.” Hai mắt lão
già nheo lại, còn tay thì siết chặt thanh quyền trượng.

“ Lão đạo hữu, ta đến để tặng quà, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.
Theo ta thấy lão không đơn giản ngồi ở đây để luyện thi nô, nếu ta không lầm
thì lão vừa bị huyễn thuật phản phệ có phải hay không? Thương tích cũng khá
nặng à nhe.” Nữ nhân mặc áo choàng đen cười một cách xảo quyệt.

Lão già gầy không có đáp lời, đồng thời hai mắt đục ngầu của lão cũng đã có
nhàn nhạt sát khí.

………………………….

Tô Bá Thiên cùng Độc Cô Hàn đang lẳng lặng đi ở phía trước. Cả nhóm năm người
dùng Thân pháp vũ kỹ lẫn Dịch chuyển không gian để nhanh chóng quay trở lại
Tông môn. Độc Cô Hàn vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt vô tình không có bất kỳ biểu
lộ nào, ánh mắt âm lãnh như băng, cả người tỏa ra sát khí như muốn ngưng lại
thành thực chất, như muốn biến thành ngàn vạn kiếm phong quét sạch mọi thứ
trên thế gian này.

Còn Tô Bá Thiên cũng trầm lặng không nói gì, lão ta đang cố gắng khống chế bản
thân mình. Bởi vì giờ đây trong đôi mắt của Tô Bá Thiên chỉ còn lại một màu
duy nhất, màu của phẩn nộ hỏa diễm. Cho dù có ngàn suy vạn tính thì Tô Bá
Thiên cũng thể ngờ rằng trận đánh đầu tiên của mình ở cái thế giới mới này,
lại là đánh với người nhà. Tuy là còn chưa khẳng định món nợ này có phải hoàn
toàn do tổ chức Dạ Phương Thiên gây ra hay không, nhưng Tô Bá Thiên chắc chắn
một ít tiền lời đã đặt lên đầu Dạ Phương Thiên.

Sau vài giờ đồng hồ thì mọi người cũng đã về đến sơn cốc bên ngoài Tông môn,
đi qua một cái Thất cấp Huyễn trận phòng ngự, nhóm người Long Phi liền tiến
vào bên trong và đi đến đại điện Tông môn. Ở bên trong mấy vị trưởng lão đã
đợi sẵn, trong lòng thì vô cùng xót ruột, vừa nhìn năm người trở về, Diệp Ly
Vy thoạt đứng dậy muốn hỏi thăm tình hình mọi việc. Nhưng Tô Bá Thiên đã đưa
tay lên chặn lại lời nói của Diệp Ly Vy, hiện giờ trong lòng Đại Trưởng Lão vô
cùng buồn bực và cũng không kém phần lo lắng, thật sự không muốn nói thêm lời
nào.

Cái đại điện này có thể được xem như là trái tim của Ẩn Nguyên Tông, nơi đây
có treo sáu bức họa đồ. Mỗi một bức họa sẽ dẫn đến một nơi trọng địa của Tông
môn.

Lúc này mọi người đang đứng trước một bức Ngọc Trúc Kim Sơn Đồ, Tô Bá Thiên
liền lấy ra ngọc bài thân phận Đại Trưởng Lão của mình rồi áp nhẹ lên bức họa.
Một quầng sáng nhu hòa tỏa ra từ bức họa bao phủ lấy toàn bộ mọi người, chỉ
trong chớp mắt cả đại điện hoàn toàn vắng lặng không còn một ai.

Long Phi và Tô Bá Thiên đang dẫn mọi người đi trên một thông đạo thập phần xa
hoa lộng lẫy, vách tường lấp lánh ánh kim hòa cùng quang mang tỏa ra từ các
viên Dạ Minh Châu được khảm bên trên. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp rực rỡ đó là trùng
trùng sát trận, nơi đây không những được bảo vệ bởi các trận pháp Cửu cấp mà
còn có ít nhất một Thủ hộ giả có cảnh giới Võ Đế ngày đêm trấn thủ tại nơi
này.

Không cần phải đi quá xa, trước mắt mọi người là một bức màn năng lượng óng
ánh quang mang màu vàng kim, bức màn này chính là Cửu cấp Song sát Huyễn trận,
cái trận pháp này đã tồn tại từ thời khai sơn lập tông, đã cổ xưa đến mức
không còn ai nhớ chính xác tên của trận pháp này là gì. Bọn họ chỉ biết sau
cái trận pháp này chính là Bảo khố của Ẩn Nguyên Tông, cũng chính là nơi mà
Ngũ Trưởng Lão thích đến nhất.

Bình thường cũng chỉ có ba người có quyền đi vào Bảo khố đó là Tông chủ, Đại
Trưởng Lão cùng với Ngũ Trưởng Lão phụ trách vấn đề tài chính trong Tông môn.

Đinh Thế Hoành liền bước tới phía trước bức màn sáng, giống như việc quen dễ
làm. Hai tay của Ngũ Trưởng Lão bắt đầu linh hoạt kết những thủ ấn hình thù
phức tạp tạo thành những hư ảnh đồ án trôi nổi giữa không trung, vận một ít
nguyên lực truyền vào hai tay đẩy về phía trước, đồ án mờ ảo bổng nhiên quang
mang cực thịnh rồi tiến thẳng vào bức màn năng lượng.

Kim sắc quang mang mờ dần rồi biến mất để lộ ra một khoảng không gian rộng lớn
vô biên dường như không thể nhìn thấy điểm cuối, nhưng thật ra diện tích của
nó cũng chỉ hơn tám dặm vuông mà thôi, bởi vì các vách tường và trần nhà hay
sàn nhà đều được phủ lên các cấm chế ngăn cản dịch chuyển không gian kết hợp
cùng các huyễn trận tạo nên cảm giác hư ảo cho người nhìn. Có thể nói những
trọng địa của Ẩn Nguyên Tông đều được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, chuyện ngoại
nhân có thể xâm nhập vào là gần như bất khả thi.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #36