Người đăng: zlong008
Trên đường trở về Tông môn, Tô Bá Thiên cùng Độc Cô Hàn đi ở phía trước, ba
người trong bộ tứ ô hợp thì chậm hơn một chút đi ở phía sau.
Ngũ Trưởng Lão, Đinh Thế Hoành tâm trạng ảo não, nói:
“ Trận đánh này thật là quá sơ sài rồi, nhìn chưa đã mắt. Mặc dù thực lực của
Lý Du Nhi là không cần phải bàn cãi, nhưng vừa rồi Lý Du Nhi chỉ có chiến đấu
bằng bản năng, mọi hành động hoàn toàn là vô thức. Nếu không phải là như vậy,
Đại Trưởng Lão cũng chưa chắc có thể kết thúc trận đấu một cách chóng vánh như
thế.”
Lục Trưởng Lão, Đinh Thế Tung thở dài một hơi, rồi tiếp lời:
“Ài…! Đúng là có phần đáng tiếc, ta thật sự rất muốn được thấy bảo khí của lão
Đại một lần à. Ta biết chắc chắn Tô Bá Thiên sử dụng một kiện Huyền khí cực
phẩm được luyện chế từ cặp sừng của Thiên Ưng Lôi Đế, cùng vài thứ tài liệu
trân quý khác như Hạo Nhật Quang Thạch hay Ám Lôi Huyền Kim, nhưng hình dạng
thì một chút thông tin cũng không có. Còn về phần Lý Du Nhi, tuy chỉ là chiến
đấu trong vô thức, nhưng tính chiến thuật cũng rất cao. Nàng ta cũng đã thi
triển Liệt Diễm Phệ Thiên, nối tiếp sau đó là một đạo đao quang cường đại cố ý
cầm chân Tô Bá Thiên, để xuất ra Thiên cấp Vũ kỹ thượng phẩm nhưng cuối cùng
lại chậm một bước.”
Thần sắc Đinh Thế Hoành có vài phần hậm hực, tiếp tục bình phẩm:
“ Bởi vậy ta mới nói là chưa đã mắt, mặc dù uy lực một chiêu đao pháp không
biết tên kia có thể nói đã là tiệp cận với Thiên cấp Vũ kỹ thượng phẩm. Nhưng
xa xa vẫn không bằng một chiêu Hào Quang Hỏa Ngục của Lý Du Nhi. Mấy sợi hắc
xích cổ tự đã được nàng thu nhỏ lại, chỉ cần thêm một chút thời gian là có thể
xuất chiêu. Tông môn đã trải qua hàng chục vạn năm, nhưng nếu tính luôn cả Lý
Du Nhi, thì cũng chỉ có bảy người có thể luyện thành Thiên cấp Vũ kỹ thượng
phẩm, Hào Quang Hỏa Ngục. Hôm nay, tưởng bản thân mình được đại khai nhãn giới
một lần,…thật là đáng tiếc… đáng tiếc. ”
“ Còn Tô Bá Thiên, cái lão già này càng ngày càng đáng trách. Ta đã cố ý lặn
lội từ xa chạy tới, vậy mà lão cũng không thèm múa may vài chiêu mới mẽ cho ta
xem. Tuy uy lực Bạch Dạ Thôn Thiên Ấn so với năm đó đã được đề thăng lên vài
phần, nhưng dù gì một chiêu đó ta cũng đã thấy qua. Lúc nào cũng sử dụng chiêu
này, bộ lão ta không sợ mấy chiêu còn lại sẽ nổi mốc hay sao? Ít nhất cũng
phải đem ra phơi nắng vài lần chứ. Đằng này cứ em ém em ém lại, hay là lão ta
sợ khi thi triển ra sẽ ngộ sát chúng ta không bằng, đúng là khinh người quá
đáng mà.”
Sau một hồi lâu nghe hai người Đinh Thế Hoành nói chuyện, Long Phi cũng nói ra
vài câu bồi tiếp hai lão ca.
“ Lão Ngũ, ta thấy chủ tu công pháp của Lý Du Nhi có tám đến chín phần là hệ
hỏa, còn của Đại Trưởng Lão hình như là hệ lôi, nhưng lại có phần không đúng
lắm.”
Đinh Thế Hoành, ánh mắt ngờ vực quay sang nhìn Long Phi một cái, rồi nói:
“ Lão đệ, ngươi đã là Tông chủ của Ẩn Nguyên Tông, thì sau này nên quan tâm
đến chuyện Tông môn nhiều một chút. Đừng có suốt ngày chỉ lo luyện đan cùng
làm mấy thứ linh tinh, tình thế Tông môn của chúng ta đã không còn như lúc
xưa.”
“ Tông chủ lão đệ cũng biết những người được nhận vào Tông môn chúng ta đều là
cô nhi có tư chất nghịch thiên, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, ngàn
lựa vạn chọn mới tuyển ra được một. Vì vậy, những ưu đãi đối với các đệ tử
trong Tông môn là vô cùng lớn. Chỉ tính riêng công pháp, vũ kỹ đều là Địa cấp,
bèo bọt lắm cũng là Địa cấp hạ phẩm. Đối với đệ tử hạch tâm có khả năng trở
thành Trưởng lão hoặc là Thủ hộ giả, Chấp sự Tông môn thì hoàn toàn có quyền
lựa chọn một, hai quyển Thiên cấp Công pháp, Vũ kỹ để tu luyện. Chủ tu công
pháp của Lý Du Nhi đúng là hệ hỏa, chính là Thiên cấp Công pháp, Xích Ảnh Đế
Viêm.”
Thở ra một hơi, rồi Đinh Thế Hoành tiếp tục nói:
“ Còn chủ tu công pháp của Đại Trưởng Lão là song tu lôi ám hai hệ. Sau khi
công pháp hệ lôi đã luyện tới mức đại thành, thậm chí là đăng phong tạo cực.
Lão ta quyết định tiếp tục tu luyện thêm công pháp hệ hắc ám. Đây là điều
không phải ai cũng có thể làm, cho dù có thể làm cũng không dám làm.”
Công pháp là hỗ trợ cho vũ kỹ, công pháp càng mạnh thì uy lực vũ kỹ càng lớn.
Bình thường một võ giả sẽ tu luyện công pháp từ thấp đến cao, nhưng yêu cầu
phải là cùng hệ với công pháp có phẩm cấp thấp trước đó.
Khi một người bình thường bắt đầu tu luyện nguyên lực để trở thành một võ giả,
thì việc lựa chọn hệ chủ tu công pháp ban đầu là vô cùng quan trọng. Nếu ban
đầu đã lựa chọn chủ tu là công pháp hệ hỏa, thì vĩnh viễn về sau chỉ có thể tu
luyện công pháp hệ hỏa có phẩm cấp cao hơn mà thôi. Nếu đồng thời tu luyện
thêm một loại công pháp khác, thì hai hệ nguyên tố sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Mà
sự ảnh hưởng này là hoàn toàn bất lợi, nặng thì bạo thể mà chết, nhẹ thì làm
cho tu vi chậm tiến, sụt giảm cảnh giới . Với lại, một võ giả cấp thấp thì
không có đủ thời gian và nguyên lực để đồng thời tu luyện hai loại công pháp.
Trong ngũ hành có tương sinh, tương khắc, nếu một người tu luyện công pháp hệ
hỏa lại đi tu luyện thêm công pháp hệ thủy, thì hai hệ nguyên tố này sẽ tranh
đấu trong cơ thể võ giả dẫn đến bạo thể mà chết. Còn nếu tu luyện theo chiều
hướng tương sinh là tu luyện công pháp hệ mộc với mong muốn bổ trợ cho công
pháp hệ hỏa, thì không những không được lợi ích gì mà tu vi lại chậm tiến,
thậm chí thụt lùi.
Bởi vì về lâu về dài, nguyên lực mộc thuộc tính ở bên trong cơ thể võ giả chậm
tiến triển, sẽ trở thành một tai họa ngầm. Không những ảnh hướng đến lúc thi
triển vũ kỹ, mà còn làm cho nguyên lực không được tinh thuần, không thể đề
thăng cảnh giới.
Thế nhưng không có gì là tuyệt đối, một số võ giả muốn tụ luyện thêm công pháp
thì vẫn có thể. Mà muốn làm được như vậy, thì yêu cầu đầu tiên là phải đạt đến
cảnh giới Võ Đế đỉnh phong, với cảnh giới này thì nguồn nguyên lực đã vô cùng
nồng đậm và tinh thuần, khả năng điều khiển nguồn nguyên lực trong cơ thể của
võ giả cũng đã lô hỏa thuần thanh. Yêu cầu thứ hai là công pháp tu luyện có
thuộc tính không ảnh hưởng lẫn nhau, tức là không bổ trợ mà cũng không có khắc
chế.
Cho dù là vậy thì phần lớn võ giả cũng chỉ tu luyện duy nhất một loại công
pháp, và dành thời gian còn lại để tu luyện thêm các loại vũ kỹ.
Mọi người thường nói nhất nghệ tinh nhất thân vinh, cái gì càng chuyên sâu thì
càng tốt, càng hỗn tạp thì càng bất lợi. Nhưng đối với Tô Bá Thiên thì đây là
nhị nghệ tinh, cường giả như Đại Trưởng Lão là không thể dùng lý lẽ thường
tình để xem xét.
Nếu muốn luyện công pháp đến đại thành, thì không chỉ cần thiên phú là đủ, mà
còn cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để ngộ đạo và rèn luyện. Cũng chỉ có
những võ giả có ngộ tính cực cao, thiên phú hơn người như Tô Bá Thiên mới đủ
khả năng song tu công pháp hai hệ.
Chuyện này giống như sấm nổ bên tai, làm cho nhận thức của Long Phi về Tô Bá
Thiên càng cao thêm một bậc, ngẫm nghĩ một chút rồi Long Phi lại nói tiếp:
“ Một chưởng cuối cùng tràn ngập nguyên lực hệ hắc ám, một chưởng này thật sự
là kinh hãi thế tục. Không biết vũ kỹ hệ lôi mạnh nhất của Đại Trưởng Lão sẽ
như thế nào? Thật là tò mò?”
Nghe vậy, Đinh Thế Hoành quay sang nở một nụ cười gian, phải nói là muốn gian
bao nhiêu là có bấy nhiêu, hắn liền đáp:
“ Vũ kỹ mạnh nhất của lão ta là Thiên Lôi Thả Thính, ngươi muốn đớp không? Ta
mặt dày đi lên năn nỉ Tô Bá Thiên vài câu, kêu hắn cùng ngươi luận bàn vài
chiêu xem như cho ngươi cơ hội tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Long Phi cười ha hả nói:
“ Haha! Không cần… không cần…, hiện giờ não của ta vẫn còn dùng được, chưa
xuống cấp đến mức phát sinh ra những suy nghĩ điên rồ, đại khái như là muốn
giao thủ với Đại Trưởng Lão, nếu dính một chiêu Thiên cấp Vũ kỹ của ông ấy thì
mười phần là phải đi về nơi xa lắm. Ta mới sống hơn hai trăm năm không cần
liều mạng như vậy.”
____o0o_____