Bạch Dạ Thôn Thiên Ấn.


Người đăng: zlong008

Tô Bá Thiên ngẩn đầu nhìn những quả cầu lữa khổng lồ đang rơi xuống và làm cho
toàn bộ không gian nơi đây trở nên run rẩy.

Vẫn là một vẻ mặt bình thản lãnh đạm, ngón tay vươn ra điểm vào hư không một
cái.

Một chùm lôi quang hoa mỹ giống như mạng nhện bùng nổ trên đầu ngón tay của
Đại Trưởng Lão, chùm lôi quang này dày đặc đến mức giống giây leo trong một
phiến rừng già, chi chít những tia lôi quang bắt đầu lan tỏa ra một phạm vi
rộng lớn. Kích thước của các tia lôi quang dần dần tăng lên, đạt đến kích
thước như một con Yêu Xà vạn năm thì dừng lại.

Đây chính là Thiên cấp Vũ kỹ trung phẩm, Nhất Chỉ Lôi Minh.

Lôi quang vạn trượng thắp sáng cả bầu trời u ám, đâm thẳng vào những quả cầu
lữa khổng lồ, rồi xuyên qua cả những đám mây đen. Như xé nát cả bầu trời, tầng
mây đen dày đặc trên đỉnh đầu đã tan biến thành từng mảnh nhỏ rồi từ từ tiêu
tán.

Những quả cầu lữa cũng bị chấn nát không còn sót lại mảnh nào. Dư âm của vũ kỹ
là những đạo lôi quang còn lại di chuyển ngang dọc trên bầu trời như muốn tìm
chổ phát tiết. Rồi bỗng nhiên, tất cả lôi quang dồn về phía một huyết sắc
quang trụ.

Tất cả lôi quang còn sót lại đồng loạt đánh mạnh vào quang trụ tạo ra những âm
thanh… ầm ầm…vang vọng đinh tai, nhức óc. Nhưng quang trụ vẫn không hề hấn gì,
thậm chí huyết sắc quang mang càng lúc càng thêm nồng đậm.

Xoay vòng quanh cột sáng đỏ như máu này là vô số sợi xích đen được tạo thành
từ sự liên kết của rất nhiều hắc sắc cổ tự.

Bên trong cột sáng, có bóng dáng của một người thiếu nữ tay cầm đại đao, đang
lơ lững bay lên.

Thanh đao rất lớn và dài, ít nhất cũng phải gấp đôi người thiếu nữ. Nhưng cán
đao lại được đúc luyện tinh xảo vừa tay người cầm, chuôi đao có khảm một viên
Xích Diễm Lưu Ly, giống như một viên đại Hồng ngọc được bao bọc trong một mảnh
tường vân ngũ sắc.

Phần tiếp giáp giữa cán đao và thân đao có một lỗ tròn to như quả dưa hấu,
được viền tỉ mỉ bằng hoa văn hỏa diễm. Sống đao có chạm khắc những cánh chim
Hỏa Yến đang nối đuôi nhau bay tới mũi đao. Lưỡi đao sắc bén đến mức những sợi
tóc của người thiếu nữ vô tình chạm vào cũng bị cắt làm đôi.

Trong tay Lý Du Nhi là một kiện Huyền khí cực phẩm, Huyết Diễm Yến Thiên Đao.
Điểm lợi hại nhất của kiện huyền khí này là nó có khả năng cường hóa uy lực vũ
kỹ, công pháp hệ hỏa lên gấp hai lần. Có thể nói, một mình Tô Bá Thiên sắp
phải đánh với hai người Lý Du Nhi.

Lý Du Nhi đưa bàn tay trái ra, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó. Các ngón tay
mềm mại trắng mịn như ngọc ngà bắt đầu xiết chặt hư không, huyết sắc quang trụ
bắt đầu thu nhỏ dần dần. Đến lúc này, quang trụ đã biến mất hoàn toàn, các sợi
xích đen nhỏ như những sợi chỉ quấn lấy cánh tay trái của nàng.

Quang trụ biến mất cũng làm cho sát ý lạnh thấu xương của Lý Du Nhi lan tràn
trong gió. Tô Bá Thiên nhanh chóng kéo dài khoảng cách của mình với Lý Du Nhi
thành năm dặm.

Tô Bá Thiên ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía Lý Du Nhi. Trong vô thức, Đại
Trưởng Lão nhớ lại hình ảnh của Lý Du Nhi từ lúc bé tí mới nhập môn cho đến
khi trưởng thành, rồi đến hiện tại đã là một vị trưởng lão trong Tông môn, tất
cả các giai đoạn hiện ra rõ ràng mồn một.

Rồi rất nhanh tất cả các hình ảnh cũng tan biến, ánh mắt vốn kiên định đã thêm
phần cứng rắn như sắc thép, trong tích tắt sự già nua của tuổi tác đã hoàn
toàn không còn.

Sau ít phút giao tranh đã làm cho bầu trời vốn đầy mây đen đã trở nên vô cùng
thoáng đãng. Nhưng điều đó không khiến cho gánh nặng trong lòng bốn người Long
Phi được giảm bớt, mà càng thêm bồn chồn không yên lòng. Điều này khiến cho
mọi người có cảm giác mãnh liệt, rằng đòn đánh tiếp theo còn cường đại hơn
cuồng phong bão vũ gấp nhiều lần.

Lúc này, ngay tâm hình tròn tại thân đao của Lý Du Nhi đã xuất hiện một quang
cầu hỏa diễm, quang mang cực thịnh như biến thành một vầng mặt trời đỏ rực. Vô
số hư ảnh Hỏa Yến bay ra từ quang cầu, lượn lờ bảo vệ xung quanh thân thể
nàng, tạo nên những âm thanh như tràng cười của ma quỷ khiến cho da đầu người
ta run lên từng hồi, những âm thanh đó không ngừng chồng lên nhau như thủy
triều cuộn sóng.

Nhẹ nhàng nâng thanh Huyết Diễm Yến Thiên Đao trong tay, khuôn mặt của Lý Du
Nhi vẫn là nét lạnh nhạt vô hồn, khí tức toàn thân bắt đầu biến đổi, không
gian xung quanh giống như nổi lên những gợn dao động âm u. Làm cho mọi người
có cảm giác Lý Du Nhi đang giấu mình trong màn đêm vô tận, rõ ràng đang ở ngay
trước mắt nhưng lại khiến cho người ta không thể nào nắm bắt được vị trí chính
xác của nàng.

Lý Du Nhi chậm rãi khép nhẹ hai mắt, khí tức không ngừng tăng lên, một cỗ áp
bức cường đại phóng ra tới tận chổ bốn người Long Phi. Bầu trời màu xanh đã
chuyển sang đỏ, mặt đất phía dưới người Lý Du Nhi đã trở nên khô cứng mất đi
sức sống, bắt đầu khô nứt rồi biến thành bột phấn bay đi, để lại một hố sâu
hun hút rộng hơn năm dặm.

Giờ phút này, bất kỳ ai là đối thủ của Lý Du Nhi chỉ cần có một tia bất cẩn
muốn tránh né hoặc chạy trốn, thì lập tức tro cốt cũng không còn.

Giữa không trung, Lý Du Nhi đột nhiên mở mắt, đôi mắt như một biển máu sâu vô
tận.

Huyết đao trong tay nàng nhẹ nhàng chém xuống.

Một đạo quang mang huyết hồng sắc lóe lên rồi biến mất.

Trước mắt của Tô Bá Thiên một luồng nguyên lực khủng bố đã kéo tới, vết chém
của Lý Du Nhi đã chia bầu trời màu máu thành hai nữa, đạo đao quang kéo theo
một vực thẩm sâu không thấy đáy rộng hơn một dặm.

Dùng mắt thường là không thể theo kịp tốc độ của đạo đao quang này.

Đối diện với một chiêu hủy thiên diệt địa của Lý Du Nhi, Tô Bá Thiên chỉ nhẹ
bước lên một bước, đưa tay tung ra một chưởng. Một chiêu cơ bản này lại có vẻ
đẹp không gì sánh bằng, không thể nào diễn tả bằng lời.

Ngay lập tức, Ngũ Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão đồng thời truyền âm cho hai
người còn lại với vẻ gấp gáp và vô cùng luống cuống: “ Chạy… chạy thật nhanh…
cố gắng kéo dài khoảng cách với trận chiến càng xa càng tốt.”

Giọng nói trầm ấm của Đại Trưởng Lão vang lên: “ Thiên cấp Vũ kỹ thượng phẩm,
Bạch Dạ Thôn Thiên Ấn, một chưởng xuất ra là nhuộm trắng cả màng đêm u tối.”

Chưởng ấn trong nháy mắt đã tăng lên một kích thước khổng lồ, u quang từ
chưởng ấn đã lan ra phạm vi có đường kính hai mươi dặm, và không ngừng tăng
lên với một tốc độ còn nhanh hơn cả đạo đao quang của Lý Du Nhi. Giống như
ngày tàn của thế giới, cả một phiến rừng cổ thụ trong nháy mắt đã chìm trong
bóng đêm ngay giữa trời quang.

Một chưởng mang theo uy lực vô tận che kín cả bầu trời, ngay cả đạo đao quang
hủy thiên diệt địa của Lý Du Nhi cũng phải buồn bả thất sắc mà chậm lại.

Bốn người Long Phi đang bán sống bán chết dùng Thân pháp Vũ kỹ chạy đi với một
tốc độ chưa từng có, bọn họ bắt đầu tưởng tượng bản thân mình đang bị ảo giác
vì không biết tiếng “ rắc rắc” đang nghe bên tai, có phải là tiếng của không
khí bị chưởng lực ép đến mức gãy vỡ.

Tại vị trí trung tâm của trận chiến, cả phiến rừng cổ thụ, đất đá, mọi sinh
vật sống,… còn chưa kịp phát ra tiếng bể nát đã biến thành bụi phấn.

Cơ thể Lý Du Nhi thì ra sức chèo chống, các hoa văn đồ án trên làn da vận
chuyển đến mức cực hạn, thân thể của nàng đã biến thành một tảng nham thạch
hình người.

Chưởng ấn đột nhiêt vỡ ra, một đoàn bạch sắc quang mang bắt đầu nhuộm trắng
vạn vật trên thế gian.

Kể từ lúc Lý Du Nhi chém ra một đạo đao quang cho đến bây giờ là không quá
mười nhịp hô hấp.

Trong chốc lát, ánh sáng màu trắng đã biến mất. Nhưng phiến rừng cổ thụ đã
được thay bằng một cái thung lũng rộng hơn hai mươi dặm, ngay tại vị trí của
Tô Bá Thiên thì mặt đất bị lõm xuống hơn một dặm. Không lâu sau nơi đây có lẽ
sẽ biến thành một cái hồ nước rộng lớn.

Tại nơi này, tu vi của Đinh Thế Tung là thấp nhất, chỉ có cảnh giới Võ Đế
trung kỳ. Tại khóe miệng của Lục Trưởng Lão có một tia máu nhỏ, do ảnh hưởng
dư chấn từ uy lực của Thiên cấp Vũ kỹ thượng phẩm làm cho nội thương nhẹ. Ba
người còn lại thì vẫn không sao.

Lúc này, Đại Trưởng Lão nhanh chóng tiến đến phía trước thu lấy một quang cầu
màu lam hình tròn, chính là Thần hồn của Lý Du Nhi đã được bao bọc trong một
cái phong ấn vô cùng vững chắc.

Đem quang cầu cẩn thận cho vào hộp ngọc, rồi cất trong Không Gian Giới Chỉ.
Làm xong mọi việc, Đại Trưởng Lão gọi mấy người Long Phi lại rồi nhanh chóng
quay trở về Tông môn.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #34