Người đăng: zlong008
Thất Thải Yêu Hồ ở bên trong Hồ tộc, thực lực có thể nói là xếp hàng thứ hai,
thứ ba, chỉ đứng sau Cửu Vĩ Thiên Hồ. Nét đặc trưng của Hồ tộc là mị lực cường
đại, huyễn thuật thâm sâu, nhưng Thất Thải Yêu Hồ ngoài những thứ đó ra, còn
có khả năng truy tung, dò tìm vô cùng mạnh mẽ.
Long Phi nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi lãnh khí, chuẩn bị tư thế như lâm
đại địch. Rồi lấy ra một cái Ngọc phù triệu hồi tử sắc tím sen, ngọc phù có
dạng hình tròn, cả hai mặt đều được chạm khắc hình một con hồ ly bảy đuôi tinh
xảo.
Ngọc phù tỏa ra một đoàn quang mang tử sắc nhu hòa, một thiếu nữ xinh đẹp
tuyệt trần, dáng người yểu điệu thướt tha dần dần hiện ra trước mặt mọi người.
Một đôi tai nhỏ được lông tơ phủ mịn trắng như tuyết cứ khẽ rung rung lúc lắc
qua lại. Một đôi mắt long lanh màu tím ẩn tình yêu diễm, mái tóc đen tuyền mềm
mại như thác nước kéo dài đến tận eo.
Sau lưng nàng là bảy chiếc đuôi mang bảy màu sắc của cầu vòng không ngừng
phiêu dật trong không trung, giống như một đóa hoa rực rỡ đang đung đưa theo
gió.
Người thiếu nữ này mặc một bộ cung trang màu đỏ nhạt khá mỏng, hai tòa nhũ
phong thập phần no đủ mượt mà, cổ áo rất thấp làm cho đạo khe rãnh hiện ra rõ
ràng vô cùng quyến rũ, nếu sơ ý nhìn vào có thể đánh mất cả linh hồn.
Lúc này, Long Phi đang ngồi trên ghế chủ tọa, thân ảnh nóng bỏng mang theo một
cỗ u hương mê người không ngần ngại bay vào lòng hắn, cả người tựa sát vào
ngực Long Phi.
Cánh tay như ngọc vòng qua cổ của hắn, da thịt ấm áp mềm mịn chạm vào người,
phảng phất làm cho Long Phi có cảm giác như bị một dòng điện chạy khắp xương
cốt tứ chi.
Rồi một đạo thanh âm yêu mị mệt mỏi vang lên, giống như là đang nũng nịu:
“ Ớ….! Chủ nhân, ngài càng lúc càng tuấn tú phong độ, có biết là người ta nhớ
ngài đến mức chết đi sống lại hay không? Lâu như vậy mới gọi người ta ra nói
chuyện, thiệt là … người gì đâu vô tâm hết sức.”
Một màn này diễn ra, làm cho trái tim Long Phi triệt để chìm xuống đáy cốc,
nhất là khi Diệp Ly Vy còn ngồi ở đây . Hắn nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nhàn
nhạt nói:
“ Linh Lan, trước hết ngươi có thể bước xuống, đứng nói chuyện một cách đàng
hoàng có được hay không?”
Linh Lan đưa mắt lên nhìn Long Phi, ngón tay mỹ miều đùa chơi với mái tóc, đôi
môi đỏ mọng mềm mại chuyển động, nói:
“ Ớ…! Không được… không được… chủ nhân làm cho người ta ngày nhớ đêm mong đã
không còn sức để đứng vững nữa, chỉ có thể ngồi ở đây mà thôi.”
“ Ngươi có thể xuống ghế để ngồi mà.” Long Phi đáp
“ Ơ…! Ghế vừa lạnh lại cứng người ta không quen, chỉ thích như vầy thôi.” Linh
Lan liền nói.
Diệp Ly Vy ngồi một bên, thì lúc này gương mặt đã đỏ bừng, màu đỏ này không
phải là màu của ngại ngùng, mắc cỡ. Mà là màu đỏ của phẫn nộ hỏa diễm đang
dâng trào khắp lối trong lòng.
Sau một hồi cực lực thuyết phục của Long Phi, thì cái thân thể mềm mại như ôn
hương nhuyễn ngọc này mới chịu ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Trái tim sắp
thòng tới háng của Long Phi rốt cuộc cũng đã được quay lại vị trí bình thường.
Thở ra một hơi lãnh khí, Long Phi điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút,
rồi nhìn Linh Lan nói:
“ Linh Lan, hiện giờ trong Tông môn có chuyện quan trọng cần ngươi giúp, ngươi
có thể nào nghiêm túc hơn có được hay không?”
“ Thật sự rất là quan trọng sao?” Linh Lan nói.
“ Rất là quan trọng.” Long Phi đáp.
Linh Lan có một chút suy tư, hai hàng lông mi cong dài khẽ chớp chớp mấy cái,
rồi ôn nhu nói:
“ Được! Đã là chuyện quan trọng, vậy thì Linh Lan muốn nghe rõ ràng đầu đuôi
mọi việc một cách tường tận nhất có thể,… chủ nhân, ngài kể ngắn gọn khúc cuối
đi.”
“ Hả?... Ừm, Cửu Trưởng Lão mất tích, ta cần ngươi dò tìm vị trí thần hồn của
cô ta.” Long Phi liền trả lời.
Linh Lan thở dài một hơi, thần sắc thập phần đau khổ thiếu điều sắp khóc, rồi
u uất nói:
“ Ài…! Còn tưởng là thời tiết khô hanh giá lạnh như vầy, được triệu hồi ra
ngoài để giúp chủ nhân làm ấm giường, … thiệt là… đau lòng mà. Lúc nào cũng
chỉ nhờ giúp đỡ tìm cái này, cái kia, không có quan tâm gì đến người ta hết.”
Khóe mắt Diệp Ly Vy giật giật mấy cái, liền liếc qua nhìn Long Phi với ánh mắt
sắc như dao cạo, làm cho trong lòng Long Phi kêu khổ không ngớt.
Mặc cho tình hình căng thẳng, Long Phi cố gắng thả lỏng cơ thể một chút, rồi
nói tiếp:
“ Linh Lan, ngươi đừng có như vậy được không? Ngươi cũng biết là ta yêu thương
tất cả các ngươi mà. Chẳng qua là ta quá bận rộn, ngươi biết đó ta vừa phải
luyện đan, rồi còn tu luyện vũ kỹ, công pháp. Rồi còn những việc lặt vặt trong
Tông môn, tìm kiếm đan phương, sưu tầm đan dược,….”
Nhưng lúc này đây, ngoại trừ câu “ Ngươi cũng biết là ta yêu thương tất cả các
người mà”, thì Linh Lan không còn nghe thấy gì nữa.
Người thiếu nữ bắt đầu giản lược câu nói, và tự mình lẩm bẩm:
“ Ta yêu thương tất cả các ngươi mà,… ta yêu thương các ngươi mà,… ta yêu
thương ngươi mà,… ta yêu ngươi…”
“ Đúng vậy là ta yêu ngươi, … là ta yêu ngươi,… ta yêu ngươi,… ta yêu ngươi.”
Linh Lan lặp lại một cách liên tục, vừa nói lại vừa cười tươi như hoa.
Hiện giờ, Long Phi đã khô cạn lời rồi, hắn xoa xoa trán mình rồi nói:
“ Linh Lan, ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy. Ngươi đừng có tự ý thêm bớt câu nói
của ta có được hay không? Ta nói là ‘yêu thương tất cả các ngươi’, có nói ‘ta
yêu ngươi’ khi nào?”
Linh Lan vẫn không bỏ cuộc, hai mắt mở to, ngước lên nhìn Long Phi nói:
“ Tất cả các ngươi, vậy là bao gồm có cả Linh Lan trong đó đúng vậy không?”
Long Phi mặt mày nhăn nhó, khó khăn nhả ra mấy chữ: “ Ừ, thì có trong đó.”
“ Muahaha…!”
Một giọng cười man rợ vang lên khắp đại điện, thậm chí Linh Lan còn nằm xuống
đất lăn qua lăn lại, cười một cách điên cuồng.
Sau một hồi biểu hiện quá khích, thì người thiếu nữ cũng bình tĩnh lại, rồi từ
tốn nói:
“ Nể tình chủ nhân đã chủ động thổ lộ tâm sự thầm kín của bản thân mình. Hôm
nay, Linh Lan sẽ giúp ngài giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng.”
Long Phi cũng không còn dám nói gì thêm, chỉ biết lẳng lặng lấy ra một quang
cầu màu lam nhỏ bằng đầu ngón tay rồi đưa sang cho Linh Lan. Đây chính là Thần
hồn ấn ký của Lý Du Nhi.
Quang cầu màu lam phiêu phù trước mặt của Linh Lan, hai mắt người thiếu nữ
nhắm lại dùng thần hồn để cảm nhận trong ít phút.
Đôi mắt long lanh của Linh Lan một lần nữa mở ra, nàng hướng Long Phi nói:
“ Vị trí khá xa nơi đây, nếu chủ nhân dùng dịch chuyển không gian đưa Linh Lan
đi cùng, thì cũng phải hơn ba giờ đồng hồ mới đến được.”
Lúc này, thần sắc nghiêm nghị đã được tăng lên gấp đôi vừa rồi, Long Phi nói:
“ Được rồi Linh Lan, chúng ta sẽ lập tức đi ngay bây giờ.”
……..
Nơi đây nằm sâu sơn mạch Lạc Thiên Phong, tại một phiến rừng có rất nhiều cây
cổ thụ, một người thiếu nữ đứng yên một cách thẫn thờ vô hồn, quần áo có phần
tơi tả. Nhìn từ dáng vẻ bên ngoài thì người thiếu nữ tuổi từ mười lăm đến mười
sáu. Cô gái này chính là Cửu Trưởng Lão của Ẩn Nguyên Tông, Lý Du Nhi.
Nhưng ở đây, ngoài Lý Du Nhi ra thì còn có hai người khác, đang đứng lẳng lặng
từ rất xa quan sát người thiếu nữ. Tô Bá Thiên và Độc Cô Hàn đang đợi Đinh Thế
Tung dò xét xung quanh một lần nữa, cũng như đang bố trí một số trận pháp.
Lục Trưởng Lão, Đinh Thế Tung chính là một Luyện Khí Đại Tông Sư, nên xét về
mặt trận pháp cũng có am hiểu rất nhiều, mặc dù không thể so bì với Trận Đế,
Lâm Đại Chí. Nhưng cấp bậc cũng có thể là một Trận sư bát cấp, cũng chính là
một Trận Tôn.
Độc Cô Hàn, gương mặt vẫn lãnh đạm giống như mọi ngày, hướng qua Tô Bá Thiên
đang đứng bên cạnh liền nói:
“ Đại Trưởng Lão, ngài cảm thấy tình huống này như thế nào? Liệu có thể đây là
một cái bẫy hay không?”
Tô Bá Thiên, gương mặt ẩn ẩn bá khí, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi
việc trên thế gian, giọng trầm ngâm trả lời:
“ Ta đã dò xét qua xung quanh đây, không thấy có dị động bất thường. Cũng
không phát hiện ra khí tức của bất kỳ một cường giả nào, nơi đây chỉ có dã thú
sinh sống. Đây… có lẽ, không phải là một cái bẫy. Mà Lý Du Nhi đã cố gắng chạy
thoát khỏi tay kẻ địch, rồi vô tình đi đến nơi này.”
“ Có thể trước khi rơi vào trạng thái này, Lý Du Nhi đã trải qua một trận ác
chiến, và buộc đối thủ của mình xuất ra tuyệt kỹ hộ thân bảo vệ tính mạng.
Theo ta quan sát và suy đoán, Lý Du Nhi đã trúng phải một loại huyễn thuật,
một Thiên cấp Vũ kỹ vô cùng cường đại. Ta chỉ biết chắc chắn Lý Du Nhi đã kịp
thời phong ấn, tạo một kết giới bảo vệ thần hồn của mình, còn việc thể xác có
bị người khác điều khiển hay không thì vẫn chưa biết được. ”
Xét cho cùng, huyễn thuật cũng là một loại vũ kỹ, nhưng chuyên dùng cho tu
luyện thần hồn, thay vì thân thể.