Lâm Tuyết Sương


Người đăng: zlong008

Suy nghĩ tới lui một hồi, Long Phi cũng quyết định bắt đầu từ những chuyện đơn
giản.

“ Tuyết Sương cô nương, người đẹp hoàn mỹ vô khuyết, ta thật sự không thể tin
được cô nương chỉ đứng hàng thứ chín trong Thập Nhị Hoa Bài. Chẳng lẽ nào, các
đại mỹ nhân bài danh đứng trước còn có thể đẹp hơn cô nương.”

Nghe Long Phi nói như vậy, bàn tay ngọc ngà của Lâm Tuyết Sương khẽ đưa lên
che đi nụ cười vạn người mê, rồi nhẹ nhàng nói:

“ Công tử thật khéo đùa, Tuyết Sương nào có đẹp đến mức hoàn mỹ vô khuyết.
Thật sự thì các tỷ muội trong Thập Nhị Hoa Bài, mỗi người một vẻ, khó mà có
thể nói ai đẹp hơn ai. Chẳng qua, vì chiều lòng các khách nhân, mới có xuất
hiện cái bảng xếp hạng này.”

Vô tình nhắc đến mấy chữ “ chiều lòng khách nhân”, đôi mắt đẹp như trăng sao
của Tuyết Sương cũng thoáng nét đượm buồn.

Phận hồng nhan thường bạc mệnh, phận hồng nhan mà lạc vào trốn phong trần thì
càng bất hạnh.

Nữ tử chốn hoa lâu vốn luôn bị mọi người xem thường, nhưng trong cuộc sống nếu
được lựa chọn, thì có ai lại chọn cho mình một hoàn cảnh éo le, ngang trái như
vậy.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, đa phần mọi người chỉ biết chê trách, mà
không bao giờ đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của những nữ nhân này.

Người thiếu nữ chỉ mất tự nhiên trong tích tắc, nhưng cũng không tránh được
ánh của Long Phi, hắn liền hỏi:

“ Cô nương có làm sao không?”

Lâm Tuyết Sương vội vã, cố gắng gượng cười và nói:

“ Tiểu nữ không sao, chỉ là một chút thất thần. Tiểu nữ xin lỗi, vì đã làm ảnh
hưởng đến nhã hứng của công tử.”

Long Phi cũng vui vẻ, cười đáp:

“ Cũng không có gì đâu, cô nương đừng bận lòng.”

Lúc này, nét đượm buồn từ ánh mắt đã thấm thấu vào nội tâm, Tuyết Sương liền
nói:

“ Trong lòng có một thoáng bâng quơ, tiểu nữ xin kể một câu chuyện buồn, chẳng
hay công tử có muốn nghe không?”

“ Cô nương cứ tự nhiên, ta cũng có một chút tò mò.” Long Phi đáp.

“ Nhiều năm về trước, tại một ngôi làng nhỏ, có một gia đình vô cùng nghèo
khó. Cả nhà chỉ có hai nữ nhân sống nương tựa vào nhau, từ nhỏ đến lớn cô gái
cũng không biết phụ thân mình là ai, mẫu thân của cô cũng không hề nhắc đến.

Tuổi cao sức yếu, mẫu thân của cô lâm bệnh nặng, muốn trị hết bệnh thì cần
dùng đan dược cao cấp của các Luyện Đan Sư, ít nhất cũng là Ngũ cấp Đan dược.
Nhưng gia cảnh vốn khó khăn nào đâu cho phép, cô gái phải làm đủ mọi việc, vất
vã ngày đêm, cũng chỉ đủ tiền để mua đan dược cấp thấp duy trì hơi thở yếu ớt
của mẫu thân.

Không còn sự lựa chọn, cô gái bán mình vào hoa lâu. Tuy bệnh tình của mẫu thân
đã khuyên giảm, nhưng thời gian cứ trôi đi như thoi đưa, qua vài năm sau mẫu
thân của cô cũng đã mất vì tuổi tác.

Lúc này, cô gái muốn rời khỏi trốn phong trần nhưng nào có dễ dàng gì. Nữ nhi
liễu yếu đào tơ, làm sao đủ sức chống lại những thế lực đứng sau hoa lâu.

Từ đó, cô cũng phó mặc cho số phận, và cảm thấy chán ghét miệng đời thanh cao.
Lúc nào cũng nói giúp đỡ người khác, nhưng chỉ là nói miệng. Khi mẫu thân cô
lâm bệnh nặng, thì nào ai để ý, chỉ có cô hy sinh bản thân mình để cứu giúp
mẫu thân. Khi cô lạc vào trốn phong trần thì mọi người lại cười đùa chê trách,
trên đời này còn có nhiều việc, cớ sao lại chọn vào hoa lâu.

Thật sự có thể được lựa chọn sao ??? ”

Giọng của Tuyết Sương vừa dứt, đôi mắt nhung huyền đã đẫm ướt mi.

Bầu không khí nơi đây có chút ngượng nghịu.

Ngũ Trưởng Lão nhắm nghiền hai mắt, một tay chống dưới cằm, tay còn lại đặt
trên chiếc bàn gỗ, ngón tay thì cứ đều đặn gõ lên mặt bàn, cũng không có nói
gì.

Tam Trưởng Lão thì có dự cảm kế hoạch trái ôm phải ấp của mình sắp tan theo
mây khói.

Nhân vật chính Long Phi, thì chậm rãi nói một câu làm rung động nhân tâm:

“ Ta sẽ chuộc thân cho cô nương.”

Tuyết Sương quay sang nhìn người nam nhân xa lạ mà thân thương, giọt lệ vươn
đôi bờ mi nhẹ nhàng rơi xuống. Từ trong ánh mắt của Long Phi, nàng nhìn thấy
sự kiên định đến mức bất chấp tất cả, dường như sẽ không có thứ gì có thể thay
đổi được quyết định này.

Chìm sâu vào đôi mắt ấy, người thiếu nữ cảm giác như thời gian đã ngừng lại,
rồi trong lòng tự nhủ chỉ là hạnh phúc thoáng qua thôi. Rất nhanh sau đó, Lâm
Tuyết Sương đã quay trở lại với thực tại tàn nhẫn. Nàng liền nói:

“ Đa tạ hảo ý của công tư. Tuyết Sương cảm thấy rất hạnh phúc vì công tử đã
nói ra lời này. Đây cũng là lần đầu tiên, tiểu nữ được nghe một câu nói như
vậy.”

“ Không phải là không có người muốn nói, nhưng mà là không dám nói và hoàn
toàn không thể nói. Chuyện vừa rồi, tốt nhất chỉ có mấy người chúng ta biết mà
thôi, không nên nói ra ngoài. Nếu không sẽ đem lại phiền phức rất lớn cho công
tử.”

Vẫn là một gương mặt với đầy sự kiên quyết, Long Phi hỏi bằng một giọng nói
bình thản:

“Ta thấy việc chuộc thân cho cô nương cũng rất là bình thường, đâu có gì gọi
là quá đáng. Tại sao lại không thể?”

Tuyết Sương, trầm tư trong nổi buồn của mình, rồi ôn nhu trả lời:

“ Có lẽ, công tử đến từ một thành thị nhỏ nào đó của Đông Anh Quốc, nên không
biết?”

“ Các mỹ nhân được bài danh trong Thập Nhị Hoa Bài, đều là những cái cây hái
ra tiền, đừng nói là công tử. Cho dù là Hoàng đế của Đông Anh Quốc có muốn
chuộc thì cũng vô cùng khó khăn.”

“ Công tử cũng biết tại tất cả các quốc gia, cho dù là bốn Siêu cường Đế Quốc,
thì hoàng tộc cũng chỉ chiếm một nữa quyền lực. Một nữa còn lại, sẽ nằm trong
tay các Đại Gia tộc khác. Như ở Đông Anh Quốc, Cao gia sẽ nắm một nữa quyền,
một nữa còn lại sẽ nằm trong tay của Lý gia, Vạn gia và Hồ gia.”

Long Phi gật gật đầu: “ Ừm cái này…, thì ta cũng biết.”

Tuyết Sương lại nói tiếp:

“ Công tử đừng gấp, để tiểu nữ kể tường tận từ thấp đến cao cho công tử được
hiểu rõ.”

“ Ở đâu có ánh sáng thì nơi đó có bóng tối, nếu như công tử có thể dễ dàng
biết những phương thế lực lớn như: Phương Thiên Hội, Hội Luyện Đan Sư, Hoàng
tộc của bốn Siêu cường Đế Quốc. Thì sau lưng của Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu là
một phương thế lực khổng lồ nằm trong bóng tối, do mười hai Đại Gia tộc từ bốn
Siêu cường Đế Quốc liên minh tạo thành.”

“ Tiểu nữ, thân phận thấp kém, nên cũng không biết phương thế lực này tên gọi
là gì, chỉ biết nó được các Đại gia tộc chống lưng, lại vô cùng cường đại. Mà
ngay cả các thế lực lớn cũng ngại va chạm, chứ đừng nói đến một người bình
thường như công tử.”

Long Phi nhìn Tuyết Sương một cách thật sâu, rồi nói:

“ Là nam nhân thì phải đường đầu với khó khăn.”

“ Trong vòng ba ngày, ta sẽ đưa cô nương ra khỏi đây. Không…, chỉ trong vòng
đêm nay, ta nhất định sẽ đưa cô nương rời khỏi Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.”

Nươc mắt của Tuyết Sương bắt đầu rơi lả tả, nàng không muốn khóc. Nhưng dường
như những giọt nước mắt không thuộc về bản thân nàng, nó không nghe theo ý của
nàng. Những giọt nước mắt tuông ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh
hơn.

Buổi đấu giá hoa bài đã kết thúc, Lâm Tuyết Sương cũng đã đi về gian phòng của
mình.

Hiện giờ, nơi đây chỉ còn ba người Long Phi.

Cổ U Minh đưa ngon tay cái lên, rồi vỗ đùi cười lớn, nói:

“ Hay…, tuyệt vời…, Tông chủ lão đệ làm việc rất hợp ý của ta. Ngươi yên tâm,
có ta ở sau giúp một tay, ngươi cứ thoải mái hành sự.”

Long Phi, gương mặt đầy nét hoài nghi, nhìn Cổ U Minh và nói:

“ Lão Tam, ông có chắc chắn đến lúc có đánh nhau sẽ không bị tiêu chảy?”

Mặc dù có một chút gượng gạo, nhưng Cổ U Minh vẫn trả lời một cách hiên ngang
lẫm liệt:

“ Nè… dù gì ta cũng là Tam Trưởng Lão trong Tông môn. Lời ta nói mà ngươi còn
hoài nghi. Nếu có đánh nhau, ta chắc chắn với ngươi, ta sẽ bất chấp tất cả
xung phong đi đầu.”

Đinh Thế Hoành chắp tay sau lưng, đứng trong gian phòng nhìn ra các hòn giả
sơn đang lơ lững, trong giọng nói có chút sâu lắng:

“ Thế lực phía sau Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu trong lời nói của Tuyết Sương,
ta cũng có biết một chút.”

“ Long Phi, ngươi quyết định làm như vậy là hoàn toàn xuất phát từ bản thân
mình. Hay là do ảnh hưởng từ quyết định của Đại Trưởng Lão. Lúc Tuyết Sương
trò truyện, Đại Trưởng Lão có dùng Thần hồn ngọc phù để thông tri, chắc là
ngươi cũng nhận được.

Long Phi cươi cười, rồi nói:

“ Cả hai…., nhưng phần nhiều là bản thân ta thật sự muốn đưa Tuyết Sương rời
khỏi đây.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #27