Người đăng: zlong008
Đế đô, Đông Anh Quốc.
Một tòa thành thị thập phần rộng lớn, tường thành kéo dài hàng chục dặm, nếu
đứng ở gần làm cho người ta có cảm giác vô biên vô hạn.
Trong nội thành, những kiến trúc nguy nga tráng lệ, phòng ốc, đình đài lầu các
san sát nối tiếp nhau, nằm dọc theo các con đường. Nhiều tòa kiến trúc được
xây bằng ngọc thạch, kim loại quý hiếm tỏa ánh sáng ra xung quanh, tạo thành
một mảnh lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, xa hoa lộng lẫy.
Trên con đường chính rộng lớn màu trắng ngọc thạch, người qua kẻ lại, đông đúc
nhộn nhịp, dòng người nối đuôi nhau không dứt. Có ba người đi một bước thì
nhìn đông, hai bước thì nhìn tây, giống như nhà quê lần đầu lên phố. Chính là
Tông chủ và hai vị trưởng lão của Ẩn Nguyên Tông.
Bọn họ đi đến một ngã ba, thì quyết định dừng lại, ghé vào một tửu lầu tại góc
đường.
Ngồi trên tầng cao nhất của tửu lầu, bọn họ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh chặc
lưỡi khen ngợi mỹ cảnh nhân gian. Đặc biệt là một hòn đảo, đang bay lơ lững
giữa không trung của Đế đô. Hòn đảo này chính là nơi tọa lạc của Đông Anh Đệ
nhất Lâu, Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.
Lúc này, Long Phi vừa nhấm nháp ly rượu trên tay, vừa hỏi Ngũ Trưởng Lão:
“ Lão béo, gần nữa tháng nay, ông thu thập tin tức đã biết được bao nhiêu về
cái đại lục này rồi?”
Thân hình ục ịch lắc qua lắc lại, cười ha hả trả lời:
“ Cũng không nhiều lắm, sự hiểu biết của ta về Phương Thiên Đại Lục, nếu được
chia làm mười phần thì ta đã nắm tám phần, bao gồm cả một số tin tức bí mật.”
Long Phi đặt ly rượu xuống, hét to: “ Ghê vậy….”
Căn phòng bọn họ đang ngồi chỉ có ba vách, còn một vách để trống cho khách
nhân thuận tiện ngắm cảnh vật trong thành. Cả căn phòng được Tam Trưởng Lão
tạo một màng nguyên lực cách âm, nên bọn họ nói chuyện khá thoải mái.
Đinh Thế Hoành, liếc nhìn Long Phi nói: “ Sao ngươi lại ngạc nhiên? Điều này
quá bình thường mà. Ngươi nói cho ta nghe, ngươi đã tìm hiểu được bao nhiêu
tin tức rồi?”
Long Phi chân chừ, khó khăn trả lời: “ À… thì… ừm…à… ta biết cường giả có cảnh
giới cao nhất trong quốc gia này là Đại Thống Lĩnh, Cao Nhất Sơn, có cấp bậc
Võ Đế. Đại lục này so với Ân Nguyên Đại Lục về mọi mặt cũng không có khác biệt
nhiều lắm.”
Đinh Thế Hoành, giọng nói có phần gay gắt: “ Cái gì? Chỉ vậy thôi?”
“ Ừm, chỉ vậy thôi…” Long Phi trả lời.
Đinh Thế Hoành nhắm mắt lại, xoa xoa hai mắt, rồi nói tiếp: “ Tông chủ lão đệ,
đừng nói mấy ngày qua, ngươi tìm thí đại một đứa bé ba tuổi hỏi vài câu, rồi
sau đó là ăn rồi ngủ.”
“ Lão béo, ông dám nghi ngờ lời của Tông chủ.” Long Phi nói.
Đinh Thế Hoành nói tiếp:
“ Ta không có nghi ngờ, mà là chắc chắn. Không thì ngươi kể lại mấy ngày qua
ngươi đã làm những gì cho ta nghe.”
Long Phi lẫm lẫm chính khí, đứng dậy nói:
“ Ta cứu giúp một ngôi làng nhỏ, thu được một ít tin tức, từ đó vạch ra một kế
hoạch kinh thiên động địa. Ta gia nhập Phương Thiên Hội với tư cách là một võ
giả du mục có cảnh giới Võ Tông. Mục đích là muốn xâm nhập giới cao tầng, nắm
những tin tức bí mật quan trọng. Ngoài ra ta còn thành công hợp tác với một
cửa hàng đan dược rất lớn ở Đông Anh Quốc, chính là Dược An Các.”
Đinh Thế Hoành vổ tay, cười lớn: “ Hay lắm … tuyệt vời …. làm chuyện tào lao.”
“ Lão béo, ông lại dám chửi Tông chủ.” Long Phi lớn tiếng nói.
Ngũ Trưởng Lão trả lời:
“ Ta khen ngươi hai mà chửi thì chỉ có một. Ở trong Tông môn, ta và ngươi,
cùng với lão Tam, lão Lục là một đám ô hợp, không có tổ chức, không kỹ luật,
nên giai cấp là ngang hàng nhau. Chửi một chút có làm sao.”
“ Chuyện ngươi dám lấy ngoai hiệu Quỷ Kiếm Ca của cố Tông chủ, đi rêu rao ở
đây. Đại Trưởng Lão có nói qua, ta cũng không có ý kiến về việc này… hay lắm.”
“ Chuyện ngươi có thể hợp tác với Dược An Các, thì … tuyệt với. Cái tên Dược
An Các, cho dù là ta ở Thiên Ba Quốc cũng có nghe qua chút ít. Tuy ở Thiên Ba
Quốc, cái tên này không nổi bật, nhưng có thể từ Đông Anh Quốc phát triển ra
bên ngoài được như vậy là không tệ.”
“ Còn cái cách ngươi thu thập tin tức, thì đúng là… làm chuyện tào lao.”
Long Phi nén lại nộ khí, gằn giọng nói:
“ Ta tào lao chổ nào? Lão béo, ông giải thích không rõ ràng, thì chúng ta ân
đoạn nghĩa tuyệt, tức là bao gồm những khoản nợ còn thiếu thì xù luôn không
trả…ừ.”
Đinh Thế Hoành khóe môi giật giật, nói: “ Được! Để ta nói cho ngươi nghe.”
“ Đan dược có thể buôn bán, bảo khí có thể buôn bán, yêu thú cũng có thể buôn
bán,…. cái thứ rác rưởi gì cũng có thể buôn bán, nên tin tức cũng không ngoại
lệ.”
“ Mọi mặt ở đây, so với Ân Nguyên Đại Lục không khác nhiều, nên người muốn tìm
tin tức thì phải để ý những nơi có bảng hiệu đại khái như là: Thiên Cơ Lâu,
Thiên Tinh Các, Thần Toán Cư,…. Đó là những nay buôn bán tin tức lớn và chính
xác nhất.”
Long Phi lại nói: “ Này lão béo, ông đi mua tin tức như vậy. Không khác gì lạy
ông tôi ở bụi này. Khi ông mua những tin tức cơ bản bình thường nhất để bắt
đầu thăm dò Phương Thiên Đại Lục, thì không phải vô tình làm cho người ta chú
ý sao?”
Đinh Thế Hoành đáp lời:
“ Ai nói với ngươi, ta cần mua những tin tức cơ bản đó. Ta không cần phải mua,
mà là người buôn tin phải tặng cho ta.”
“ Tin tức cũng được xem như là vật phẩm, cũng chia từ thấp đến cao, có cơ bản,
có bí mật. Khi đến những nơi buôn tin, ta nói mình là Trưởng lão phụ trách
tình báo của một Tông môn nào đó, ở những nơi này, không có ai hỏi chi tiết
thông tin cá nhân của khách hàng. Chỉ cần đừng quá khác người là sẽ không có
ai để ý hay theo dõi ngươi.”
“ Ta giả vờ như mình đang cần rất gấp một lượng lớn thông tin để báo cáo cho
Tông môn, mà cũng đúng là như vậy…haha. Nói thẳng ra là ta mua sỉ, chứ không
mua lẻ. Bọn họ sẽ đưa ra các gói tổng thể như là: Tông môn, Đại gia tộc, Quốc
gia, Bảo địa - Hiểm địa, Thông tin cá nhân của các cường giả,… Tại mỗi gói lớn
sẽ chia thành nhiều gói nhỏ.”
“ Trong trường hợp này, ta thay mặt cho cả một Tông môn, được xem như một cuộc
làm ăn lớn. Ta sẽ mua nhiều gói cao cấp, đằng nào chẳng phải mua, rồi chéo kéo
bọn họ khuyến mãi thêm mấy gói thông tin cơ bản, cũng là bình thường.”
“ Giờ thì ngươi thấy mình làm chuyện tào lao chưa? Đợi ngươi xâm nhập được vào
giới cao tầng, thì địch nhân đã đánh tới đại điên Tông môn rồi. Đi mua tin
tức, mặc dù tốn kém, nhưng nhanh chóng và cũng đáng đồng tiền bát gạo.”
Long Phi hậm hực nói: “ Ta không nói chuyện với mấy kẻ lắm tiền nhiều của.”
Đinh Thế Hoành liền trả lời:
“ Hả? Tông chủ lão đệ, ngươi tưởng ngươi nghèo lắm sao? Trong Tông môn, tài
phú của ngươi là đứng hàng thứ hai.”
“ Ta nói… lão cố Tông chủ, nhốt ngươi trong Thời Không Bí Cảnh miết, làm cho
ngươi ngu người, thiếu lịch duyệt. Từ nay về sau, ngươi phải theo ta xong pha
giang hồ nhiều hơn, đặc biệt là ngày hôm nay… haha.”
Cổ U Minh, ngồi buồn chán không có nói gì, bật dậy lớn tiếng:
“ Đúng! Đúng!... Chúng ta phải quay trở lại chính sự, nãy giờ lạc đề quá rồi.”
Long Phi, mặt xám xịt chuyển thành hồng hào:
“ Khi nào chúng ta đi?”
Đinh Thế Hoành hét lớn:
“ Xuất phát ngay bây giờ!!!”
Đế đô, Đông Anh Đệ nhất Lâu.
Nằm trên hòn đảo nổi, Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu giống như một bông hoa năm
cánh. Nơi đây có kiến trúc rất độc đáo, nhị hoa là một cái giếng trời cực lớn,
năm cánh hoa là một tổ hợp gồm hai mươi tám tầng lầu các. Và chia thành năm
khu vực, trong đó bốn khu được đặt tên là Đông, Tây, Nam, Bắc là nơi khách
nhân hái hoa thưởng nguyệt. Khu vực còn lại không có tên gọi là nơi ở và sinh
hoạt của mọi người trong Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.
Phía dưới hòn đảo là hai cái truyền tống trận khổng lồ, một cái dùng để đón
khách nhân lên đảo, cái còn lại là đón khách nhân từ đảo đi xuống.