Người đăng: zlong008
Hướng Tâm Đan là một loại cửu cấp đan dược tuy không có tác dụng gì cho việc
tu luyện.
Nhưng nó được xếp vào hàng ngũ cửu cấp đan dược là vì dược tài dùng để luyện
đan là vô cùng trân quý, chủ dược cũng khá đặc biệt là một giọt máu của người
muốn luyện đan. Độ khó của việc luyện đan dược cửu cấp là không cần phải bàn
cãi và công dụng duy nhất của nó, là nếu có ai phục dụng viên đan dược này,
thì người đó sẽ mãi mãi yêu người đã dùng máu huyết của mình làm chủ dược tài.
Đây là kết quả của việc, là một tông chủ tài đại khí thô kết hợp với lúc rảnh
rỗi sinh nông nổi, đi luyện cái loại đan dược này. Nhưng mà suy cho cùng, hắn
cũng vì sở thích sưu tầm đan dược của mình nên mới luyện Hướng Tâm Đan. Đây
cũng là viên Hướng Tâm Đan duy nhất ở Ân Nguyên Đại Lục.
Giờ suy nghĩ kỹ lại, cho dù Diệp Ly Vy không bận tâm. Nhưng nếu để các trưởng
lão khác biết được đầu dây mối nhợ đều tập trung hoàn toàn trên người Long
Phi, thì hắn chỉ có đường chui xuống đất mà sống.
Cũng may là đan phương của Hướng Tâm Đan chỉ có một mình hắn biết, cũng là do
hắn vô tình tìm được trong một cổ di chỉ, thậm chí ngay lúc hắn tìm được cũng
chỉ là tàn quyển. Hắn dùng thiên phú của mình cùng với năng lực của một Đan
Đế, tốn rất nhiều thời gian mới tu sửa lại được đan phương hoàn chỉnh. Vì vậy
Hướng Tâm Đan ngoại trừ hắn ra thì cũng không ai biết đến.
Long Phi lắc đầu, vứt bỏ hết mấy ý nghĩ tiêu cực, không thèm quan tâm đến nữa.
Chủ tu công pháp của Long Phi là Băng Phong Vạn Lý, loại công pháp này làm cho
tâm tính con người ta lạnh nhạt với chuyện tình yêu nam nữ.
Chuyện hắn dùng đan dược cho vào rượu để đối ẩm với Diệp Ly Vy gần như là một
trò đùa trước lúc mọi thứ sắp kết thúc. Ở con người của Long Phi không thể nào
xuất hiện loại tình cảm yêu thương nam nữ,… nếu có thì chỉ là cảm giác thích
cái đẹp. Hắn cũng chỉ biết nhìn ngực, nhìn mông cho qua ngày đoạn tháng. Hắn
cũng khao khát được yêu thương ai đó, nhưng lại không biết tình yêu là như thế
nào và làm thế nào.
Công pháp đã tàn ác, quá trình tu luyện lại càng dã man. Hắn bị cố Tông chủ
nhốt suốt trong Thời Không Bí Cảnh. Đây cũng là một trong những bí mật của Ẩn
Nguyên Tông. Ở trong bí cảnh này, thời gian trôi qua chậm chạp, một ngày trong
này bằng mười ngày bên ngoài.
Có những lúc được ra ngoài, muốn trốn đi kỹ viện cùng Ngũ Trưởng Lão. Với hy
vọng vớt vát lại được một chút cảm xúc, mong muốn nhỏ nhoi có phép màu xuất
hiện, để cuộc sống trắng đen của hắn có thêm một chút sắc đỏ.
Nhưng không…. Tại sao? Tại sao, vừa mới lẻn trốn xuống tới chân núi là đã bị
cố Tông chủ bắt về ném vào phòng luyện đan. Công pháp vốn băng lãnh, đại đạo
càng vô tình, làm cho con đường đi đến tình yêu của hắn càng lúc càng hẹp,
càng lúc càng nhỏ, rồi từ từ là một ngõ cụt.
Tuổi thơ thì dữ dội, tuổi thiếu niên càng thêm thảm khóc.
Tất cả những tình cảm của một con người bình thường đã bị áp chế mạnh mẽ khi
hắn bắt đầu tu luyện Băng Phong Vạn Lý. Nhưng từ khi được chuyển dịch đến thế
giới này, không biết đã phát sinh chuyện gì, hắn cảm thấy từ sâu thẳm trong
thâm tâm mình có một hạt giống cảm xúc đang nảy mầm, một mầm cây yếu ớt xuất
hiện, …. yếu ớt đến nổi không thể cảm nhận được nếu như không có một tâm hồn
tinh tế.
Nếu cảm xúc yêu thương của hắn vẫn còn bị công pháp áp chế hoàn toàn, thì hiện
tại hắn đã không có cái cảm giác phảng phất mặc cảm tội lỗi với Diệp Ly Vy như
vậy.
Hắn liều chết xung phong đi ra ngoài là vì trốn tránh Diệp Ly Vy. Mặc dù rất
muốn có một tình yêu, nhưng quá trình tu luyện đã cách ly hắn với thế giới
loài người quá lâu.
Cái bản tính nhát gái được tích lũy qua nhiều năm tháng, không phải một sớm
một chiều là có thể cải thiện được.
Thỉnh thoảng có săm soi cam bưởi, nhưng chỉ là lén nhìn rồi âm thầm đánh giá.
Chứ cho hắn chạm vào, hắn cũng không dám chạm.
Điều chỉnh lại tâm lý của mình, Long Phi hướng về Ẩn Như Tâm nói:
“ Được rồi! Chúng ta không nói đến việc này nữa. Bây giờ, đã gần cuối ngày,
chúng ta cần tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.”
Cơn mưa kéo đến rất nhanh nhưng đi cũng vội vã, một chút nước mưa còn sót lại
đã làm cho bầu không khí nơi đây có phần dịu mát.
Rất nhanh hai người Long Phi đã tìm được một quán trọ trông có vẻ cũ kỹ, nhưng
lại nằm ngay cạnh đường chính, kẻ ra người vào liên tục.
Có lẽ do đã cuối ngày, cửa sổ lại đóng kín, làm cho ánh sáng bên trong quán
trọ có chút lờ mờ. Tầng một của quán trọ khá rộng rãi cũng chính là khu vực ăn
uống, ở góc cuối của tầng một là cầu thang dẫn lên tầng hai và tầng ba, quầy
thu ngân cũng được đặt ngay cạnh cầu thang.
Bước ra khỏi quầy thu ngân, không phải là một thiếu nữ xinh đẹp mặt hoa da
phấn như thường thấy, mà là một người nam nhân độ tuổi trung niên với bộ quần
áo xốc xếch. Hai tay áo được xắn lên cao để lộ ra cơ bắp cùng vài vết sẹo
ngang dọc, có thể là do yêu thú hoặc cũng có thể là đao kiếm gây ra.
Hắn chính là chủ quán trọ ở đây. Ở khu vực trung tâm Vĩnh An Thành cho dù là
cư dân thành thị hay khách vãng lai đa số đều là võ giả. Gã chủ quán nhìn Long
Phi, cất giọng khàn khàn hỏi:
“ Muốn ăn uống hay tìm phòng?”
“ Chúng tôi muốn thuê phòng ở trong đêm nay.”
Hắn lại nhìn vào huy hiệu có hình một ngôi sao trên ngực giáp Long Phi, rồi
trả lời một cách thô lỗ:
“ Cấp bậc Phương Thiên Nhất Tinh à, vừa đúng còn một phòng đôi, giá hai mươi
viên Nguyên thạch hạ phẩm một đêm, thích thì ở không thích thì đi, miễn mặc
cả.”
Cái huy hiệu mà Long Phi đang đeo, chính là dấu hiệu biểu thị cấp bậc thành
viên trong Phương Thiên Hội, nó không nói lên cảnh giới của võ giả. Bất cứ ai
gia nhập vào Phương Thiên Hội đều bắt đầu từ cấp bậc Phương Thiên Nhất Tinh,
đẳng cấp cao nhất là Phương Thiên Ngũ Tinh.
Để nâng cấp bậc huy hiệu thì phải tích trữ nhiều điểm cống hiến, khi hoàn
thành các nhiệm vụ của hiệp hội sẽ đạt được điểm cống hiến. Mỗi nhiệm vụ đều
được Quản sự ở phân hội hay Trưởng lão điện ở tổng bộ trực tiếp xét cấp bậc.
Tại đây nhiệm vụ được chia làm năm cấp bậc, bao gồm từ thấp đến cao là: Sơ
cấp, Trung cấp, Cao cấp, cuối cùng là cấp Chí Tôn và cấp Truyền Thuyết.
Nhiệm vụ cấp bậc càng cao thì điểm cống hiến càng nhiều. Điểm cống hiến chỉ
dùng để nâng cấp huy hiệu, không thể trao đổi đồ vật hay mua bán. Phương Thiên
Hội sẽ thu phần trăm thù lao trả thưởng nhiệm vụ của người công bố, và dựa vào
phần trăm này tính thành điểm cống hiến cho nhiệm vụ.
Tại mỗi nhiệm vụ đều có ghi rõ phần thưởng, điểm cống hiến chỉ là phụ. Nhưng
chỉ những võ giả có huy hiệu cấp cao từ bốn hoặc năm sao, mới được nhận nhiệm
vụ cấp Chí Tôn với Truyền Thuyết. Phần thưởng của các nhiệm vụ này là người
người thèm khát, tuy nhiên nó cũng tỉ lệ thuận với độ nguy hiểm.
Nhưng vẫn có trường hợp đặc biệt. Đó là nhiệm vụ yêu cầu đích danh, thì sẽ
không hạn chế cấp bậc huy hiệu. Một người có huy hiệu Phương Thiên Nhất Tinh
cũng có thể nhận nhiệm vụ cấp Truyền Thuyết, nếu được chỉ định mời làm nhiệm
vụ và quan trọng hơn là người đó cũng ngại mình sống quá lâu thì có thể tiếp
nhận.
Hàng năm, con số những võ giả tiếp nhận nhiệm vụ cấp Chí Tôn hoặc Truyền
Thuyết, có đi nhưng không có về, cũng không phải là nhỏ.
Điều kiện tiếp nhận nhiệm vụ như vậy là do Trưởng lão điện thiết lập nhằm
tránh tối đa sự hy sinh vô ích của các võ giả, những người có huy hiệu cấp bậc
cao, cũng được mọi người kính trọng và có được một số lợi ích khác trong
Phương Thiên Hội.
Huy hiệu Phương Thiên Nhất Tinh là do quản sự Phương Thiên Hội cấp cho hắn vào
sáng nay.
Phương Thiên Hội là một thế lực trải rộng khắp hầu hết các quốc gia. Tuy nhiên
vẫn có một số quốc gia mà thế lực này không thể vươn tay đụng vào được. Tại
những quốc gia này, cho dù là một phân hội của Phương Thiên Hội cũng không có
tồn tại.