Vĩnh An Thành


Người đăng: zlong008

Sau khi nhận lại được viên đan dược từ tay Lý Oanh Oanh, hắn cũng bỏ qua những
luyến tiếc trong lòng, đi về biệt viện của mình.

Bước qua cửa lớn, đi qua mấy dãy hành lang, Long Phi tiến đến một cái đình nhỏ
ở hậu viện. Nơi đây được bày trí đơn giản với một bộ bàn ghế bằng đá, xung
quanh trồng nhiều khóm trúc xanh.

Long Phi nhìn về phía khóm trúc gần nhất, nói: “ Như Tâm, ta sắp đi đến Vĩnh
An Thành, là một thành thị rất lớn ở quốc gia này. Người có muốn đi cùng ta
không?”

Bổng nhiên, không gian gần khóm trúc trở nên vặn vẹo, một thân ảnh mơ hồ bước
ra từ hư không.

Thân ảnh này được bao bọc trong một lớp sương mờ, không rõ mặt mũi nhưng dựa
vào hình dáng có thể đoán là một thiếu nữ. Cố nhìn loáng thoáng qua lớp sương,
có thể thấy người thiếu nữ này mặc một chiếc váy màu đỏ bó sát.

Mặc dù được lớp sương mỏng ủng hộ vẻ thần bí, nhưng chiếc váy bó sát thì
không. Nó đã gián tiếp tố cáo chủ nhân của mình sở hữu một cơ thể gợi cảm.

Áo đỏ chứng tỏ chịu chơi, rủ nhẹ là đi.

Từ bên trong lớp sương mờ, vọng ra một giọng nói êm ái dễ thương: “ Mọi chuyện
đều nghe theo Tông chủ.”

“ Tốt! Ngươi chuẩn bị một chút đi. Hai giờ đồng hồ nữa, chúng ta sẽ xuất phát
tới Vĩnh An Thành ngay trong đêm.”

……………….

Vĩnh An Thành thuộc Đông Anh Quốc, tòa thành này được bảo vệ bởi ba lớp tường
bằng đá kiên cố cùng nhiều trận pháp phòng thủ, chia thành ba khu vực riêng
biệt.

Phần ngoài cùng là nơi quân đội của vương quốc đồn trú, chỉ có sự hiện diện
của quân lính và quân trang. Phần trung tâm là khu vực hành chính, cũng là nơi
cư ngụ của thành chủ. Nơi này có bảo khố và kho lương thực được quân lính bảo
vệ nghiêm ngặt.

Khu vực ở giữa chính là khu vực sinh sống của người dân. Nơi đây là nơi mọi
người buôn bán, cũng như diễn ra các sinh hoạt hằng ngày. Ở đây có rất nhiều
quảng trường, nhưng cái lớn nhất ở thành thị này, đó chính là Quảng trường
Vĩnh An. Nhiều người tụ tập nơi đây để mở cửa hàng phục vụ nhu yếu phẩm, quầy
hàng bày bán đủ các loại bảo khí, đan dược, dược liệu, phục sức, … đương nhiên
các loại thực phẩm rau cải, cá thịt cũng là không thiếu, được bày bán la liệt
khắp nơi.

Người người đi lại nhộn nhịp đông đúc, các chủ quầy hàng thì hô to gọi nhỏ thu
hút khách hàng. Tiếng tranh cãi giữa khách nhân và thương gia, thì inh ỏi khắp
các góc quảng trường, thanh âm mặc cả giá nguyên liệu rộn ràng đường phố.

Lúc nào Quảng trường này cũng đầy ấp người, tiếng ồn ào và bầu không khí nhộn
nhịp kéo dài đến tận đêm khuya . Lúc này, có hai thân ảnh bước ra khỏi một tòa
lầu các khá lớn, lại làm cho bầu không khí vốn đang huyên náo trở nên tĩnh
lặng lạ thường. Thay cho sự ồn ào vốn có là những tiếng xì xầm, chỉ trỏ.

Mọi ánh mắt đều bị thu hút bởi cặp đôi đang đứng im trước cửa lầu các.

Một người là nữ nhân, từ gương mặt và dáng người thì tầm khoảng hai mươi tuổi.
Mắt phượng mày ngài, mũi cao thanh tú. Mái tóc đen tuyền búi cao, làm lộ ra
chiếc cổ dài trắng như tuyết, dưới ánh nắng càng thêm quyến rũ như ngọc ngà.

Ở người thiếu nữ ẩn ẩn một cổ khí chất nhẹ nhàng mà thanh lịch, kết hợp với
gương mặt của mình tạo nên một vẻ đẹp khiến ai cũng muốn ngắm nhìn, nhìn hoài
mà không thấy chán.

Nhưng người còn lại thì không rõ là nam hay nữ. Bởi người này toàn thân được
bao phủ bởi một bộ trọng giáp. Một bộ giáp màu bạc, các bộ phận của áo giáp
được viền bằng một chất liệu có màu đỏ. Trên nón giáp chỉ có hai khe ngang nhỏ
hẹp vừa đủ để người mặc quan sát bên ngoài. Người này đeo một thanh cự kiếm
sau lưng nhìn rất là hoành tráng.

Hai người bọn họ nhìn quanh một hồi, rồi người mặc trọng giáp cất bước đi
trước.

Sau khi hai thân ảnh đã khuất xa, đám đông vẫn còn xầm xì bàn tán. Họ đang nói
về cảnh tượng hiếm thấy vừa rồi. Võ giả thì không hiếm thấy, nhưng một võ giả
mặc trọng giáp bao phủ toàn thân như vừa rồi thì khá đặc biệt. Mặc dù hai
người kia có vũ trang nhưng cũng không có ai lo sợ hay đề phòng.

Bởi vì chổ lầu các, bọn họ vừa bước ra là một chi nhánh của Hội Phương Thiên
Võ Giả được đặt ở Vĩnh An Thành. Đây là một tổ chức chuyên săn yêu thú và tiếp
nhận các nhiệm vụ đặc biệt có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Bỗng nhiên mây đen kéo đến, trời đổ cơn mưa, mưa to cho phố vắng, hạt mưa như
hạt đậu rơi tung tóe trên con đường nhỏ lát đá, tạo thành một lớp hơi nước che
lấp mặt đường. Dưới mái hiên một ngôi nhà hoang, người thiếu nữ nhanh nhẹn
kiểm tra xung quanh thấy không có ai, liền hướng người mặc trọng giáp nói:

“ Tông chủ…”

“Không được gọi ta là tông chủ. Nàng cũng không phải là một thủ hộ giả ở Ẩn
Nguyên Tông. Hiền giờ nàng là Na Nhi đồng đội của võ giả Quỷ Kiếm Ca”. Người
mặc bộ trọng giáp ngắt lời của thiếu nữ tên Ẩn Như Tâm.

Thiếu nữ liền đáp lại: “ À! Ta thật chưa quen, mong ngài thứ lỗi”

“ Đừng gọi ta là ngài. Chúng ta là những võ giả bình thường, là đồng đội của
nhau. Nàng gọi ta là ngài sẽ khiến nhiều người cảm thấy kỳ quái gây chú ý.”

“ Nhưng… Như Tâm không thể thất lễ với ngài được, thưa Tông chủ!”

Lúc này Ẩn Như Tâm kích động nói lớn, Long Phi liền đưa tay chặn lời nàng, rồi
thấp giọng nói với vẻ bất lực.

“ Ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi. Ở đây, chúng ta là bạn bè, ta chỉ là
đồng đội của nàng nên đừng gọi là ngài. Đây là lệnh”

Sau một phút yên lặng, Như Tâm với khuôn mặt khổ sở, miễn cưỡng nói:

“ Đã hiểu, thưa Tông…”

“ Tông… Tông cái gì, gọi ta là Kiếm Ca”

“ Nhưng…. gọi như vậy thì rất là bất kính”

Long Phi hai vai run run, hai mắt rưng rưng như muốn khóc, lắp bắp nói:

“ Chúng ta không được để người khác nghi ngờ, không được để lộ danh tính thật.
Ngươi biết điều đó quan trọng như thế nào mà phải không?”

“ Ngươi phải chú ý lời nói của mình… mà thôi… sao cũng được, ý ta chỉ muốn
ngươi cẩn thận trong lời nói và hành động của mình. Nếu muốn gọi ta là Tông
chủ thì phải truyền âm.”

Trong mắt phần lớn mọi người trong tông môn thì Long Phi giống như là thần
thánh.

“ Như Tâm đã biết, thưa Tông chủ. Nhưng có chuyện làm Như Tâm khó hiểu là tại
sao lần này cùng Tông chủ đi ra ngoài không phải là một vị trưởng lão. Thí dụ
như là Diệp trưởng lão, cảnh giới cao thâm, vừa đẹp lại dịu dàng, hiểu chuyện,
không phải phù hợp hơn sao ”

“ Diệp Ly Vy….”

Nhắc tới ba chữ này, nội tâm hắn có một chút cảm xúc gì đó khó tả.

“ Diệp trưởng lão phải ở lại cùng Đại trưởng lão quản lý tông môn khi ta đi
vắng”

“ Thứ lỗi cho Như Tâm vô phép… nhưng những công việc của tông môn hiện tại,
một mình Đại trưởng lão cũng có thể đảm đương được mà. Bảo vệ sự an nguy của
tông chủ, Diệp trưởng lão vẫn là sự lựa chọn tốt nhất”

Trong Tông môn, Tô Bá Thiên là một trong bốn người có sức tấn công mạnh nhất.
Còn Diệp Ly Vy là một trong ba người có sức phòng thủ tốt nhất, trong chiến
đấu Diệp Ly Vy gần như bất tử.

Long Phi cười gượng gạo trước sự chấp vấn của Như Tâm.

Khi hắn nói mình muốn đích thân ra bên ngoài tìm hiểu tình hình, thì Diệp Ly
Vy là người phản đối quyết liệt nhất. Suy cho cùng, là tại vì nàng biết mình
không thể đi theo bên cạnh Long Phi.

Có thể biến đổi một nữ nhân từ lãnh nhược băng sương như Diệp Ly Vy, trở thành
một nữ nhân biết hờn dỗi hay ghen. Thì đầu sỏ của chuyện này chính là Long
Phi.

Giờ phút này đây, bất cứ khi nào Long Phi nhìn thấy Ly Vy hoặc là vô tình nghe
những câu chuyện hành lang về những biểu hiện yêu thương của Ly Vy dành cho
hắn trong những ngày qua. Là hắn lại nhớ đến cái sai lầm khủng khiếp vào cái
ngày định mệnh hôm ấy.

Lúc đó, còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa thì đại lục sẽ phát nổ, không biết trời
xui đất khiến như thế nào, hắn lại cầm theo bình Thiên Minh Nhưỡng là một loại
hảo tửu vô cùng quý hiếm, tìm đến biệt viện của Diệp Ly Vy cùng nàng đối ẩm.
Cũng không biết trời xui đất khiến kiểu gì, hắn lại bỏ Hướng Tâm Đan vào trong
bình rượu.


Ẩn Nguyên Tông - Chương #14