Quá Nhiều Nghi Vấn


Người đăng: zlong008

Cũng không nán lại quá lâu, hắn từ biệt trưởng làng rồi rời đi. Trong đầu Long
Phi là rất nhiều câu hỏi.

Bị dịch chuyển đến đây là chuyện ngẫu nhiên hay một bàn tay nào khác sắp đặt?

Chỉ có một mình Ẩn Nguyên Tông bị dịch chuyển đến thế giới này hay sao?

Còn các phương thế lực khác ở Ân Nguyên Đại Lục có bị dịch chuyển đến đây hay
không? Nếu có thì là địch hay bạn? Nhưng là địch hay bạn cũng không quá quang
trọng. Nếu đã bị dịch chuyển đến thế giới này, thì dựa trên những hiểu biết
với nhau, lựa chọn hợp tác là lựa chọn tốt nhất.

Vấn đề ở chổ, nếu phương thế lực kia cứ xem Ẩn Nguyên Tông là cái gai trong
mắt. Tuy việc này rất khó xảy ra nhưng không phải là không thể.

Đến lúc đó, một trận ác chiến là chắc chắn. Bởi vậy, vẫn phải có kế hoạch đối
phó với trường hợp tệ hại này.

Lấy lực chiến của Ẩn Nguyên Tông, thì không cần phải sợ bất cứ thế lực nào ở
Ân Nguyên Đại Lục. Đã từng có một lần, Quang Minh Hội và Nhất Kiếm Môn liên
thủ đánh thẳng lên đỉnh Bạch Thiên Phong. Kết quả cuối cùng, hai đại thế lực
này nắm tay nhau ngậm đắng mà trở về.

Nhưng nếu những thế lực thù địch cũ bắt tay hợp tác với các thế lực cường đại
ở nơi này thì sao? Như vậy thì tình hình sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Vì để đề phòng, Ẩn Nguyên Tông có nên tìm đồng minh hay thôn tính một vài thế
lực tại đây hay không?

Nếu chỉ muốn sống sót thì không cần nghĩ nhiều như vậy, Long Phi chỉ cần dẫn
mọi người trong Tông môn trốn vào rừng rậm hoang vu sống như một con dã thú là
được. Nhưng nếu hắn thật sự làm như vậy, tám đời Tổ Tông sẽ đội mồ sống lại bẻ
cổ hắn ngay lập tức. Mà không cần các Tổ Tông phải sống lại, chỉ cần một mình
Đại Trưởng Lão cũng đủ giết hắn tám mươi lần mà còn chưa thấy mệt.

Thêm một chuyện khiến hắn phải suy nghĩ thật nhiều, đó là ngôn ngữ ở nơi này.
Hắn bị dịch chuyển đến một thế giới mới, đáng lẽ ra sẽ xuất hiện tình trạng
bất đồng ngôn ngữ. Nhưng thật xảo diệu, ngôn ngữ được sử dụng ở đây, giống y
như đúc ngôn ngữ tại Ân Nguyên Đại Lục.

Đến lúc này, khi Long Phi rời khỏi ngôi làng thì hoàng hôn cũng sắp buông
xuống rồi.

Xem ra, việc đóng vai cường giả cứu thế mất khá nhiều thời gian. Nhưng điều
này là không hề uổng phí, nhất là khi càng tìm hiểu về thế giới này, hắn nhận
ra chuyện không biết ngày càng nhiều. Có thể thu thập được một số thông tin
như ngày hôm nay, cũng là rất khả quan rồi.

Khi hành động ở một nơi xa lạ như thế này, để tránh những nguy hiểm ngoài ý
muốn. Biện pháp tốt nhất là phải thu thập đầy đủ thông tin trước, hành động âm
thầm, che giấu thân phận. Nhưng khi ra tay giải cứu ngôi làng, thân phận của
hắn có một phần nhỏ đã lộ ra ngoài ánh sáng.

Cho dù có giết sạch đám quân nhân, thì những võ giả cao cấp hơn bằng cách này
hay cách khác, cũng sẽ tìm ra được nguyên nhân.

Cho nên hắn để lại danh tính của mình và tha cho những tên còn sống sót. Làm
vậy có hai mục đích chính.

Thứ nhất, Ẩn Nguyên Tông chắc chắn sẽ không an phận sống trong sơn cốc đến hết
đời. Tin tức về một thế lực cường đại đang dần xuật hiện, sớm muộn gì cũng lộ
ra. Trong trường hợp đó, tốt nhất là do mình chủ động phán ra thông tin.

Tuy thực tế đã lộ ra ngoài sáng nhưng bản chất vẫn nằm trong tối, bản thân
mình là đầu nguồn cung cấp thông tin. Vậy nên có thể nắm thế chủ động, điều
khiển tình hình có lợi cho Tông môn. Nếu để người khác âm thầm điều tra, thì
nằm ở thế bị động rất bất lợi.

Thứ hai, hắn muốn mọi người ở đại lục này, biết đến cái tên Quỷ Kiếm Ca. Đây
chính là ngoại hiệu của cố Tông chủ khi hành sự ở bên ngoài. Nếu còn có những
thế lực khác của Ân Nguyên Đại Lục bị dịch chuyển đến đây. Thì hắn muốn tìm
những thế lực đó để hợp tác và cách nhanh nhất là báo cho mọi người biết sự
tồn tại của mình. Cái tên Quỷ Kiếm Ca trong giới cao cấp võ giả tại Ân Nguyên
Đại Lục, thì không ai là không biết.

Long Phi lắc đầu, tựa như có chút mệt mỏi. Cả ngày hôm nay, hắn sử dụng não
mình quá nhiều. Hiện giờ, hắn không muốn suy nghĩ thêm việc gì nữa.

Những tia sáng cuối ngày bắt đầu yếu ớt và mờ dần, hắn dừng lại một chút ở
dưới tán cây cổ thụ.

Bình thường, sau khi chiến đấu xong hoặc hoàn thành nhiệm vụ của mình, Cổ Dạ
sẽ tự trở về bên trong ngọc phù. Nhưng hôm nay, nó không làm vậy mà cứ lẽo đẽo
đi theo sau Long Phi, còn hắn bận suy nghĩ nên cũng mặc kệ, không quan tâm
nhiều đến nó.

Thỉnh thoảng, bộ khô lâu lại dùng bàn tay xương xẩu của mình xoa xoa cái trán
trắng hếu rồi cười theo kiểu quái dị “ khặc khặc”.

Lúc này, Long Phi chịu hết nổi, mới dừng lại nhìn Cổ Dạ nói:

“ Ngươi có phải bị điên hay không? Lâu lâu, lại tự xoa đầu mình rồi cười “
khặc khặc”. Ngươi một thời gian dài không đi ra ngoài, nên thần trí có vấn đề
à?”

Cổ Dạ trả lời lại bằng giọng điệu gay gắt:

“ Điên?... Người mới bị điên. Đây gọi là phong cách.”

“ Ta phải tự nhốt mình trong ngọc phù. Dùng hai mươi năm mới suy nghĩ ra được
cái hình tượng này. Ngươi không thấy bộ dáng này của ta rất oai phong lẫm liệt
sao?”

Từ khi hắn trở thành chủ nhân mới của Cổ Dạ, thì đây là một trong những lần
hiếm hoi hai người nói chuyện với nhau.

Chủ nhân đời trước của Cổ Dạ chính là cố Tông chủ đời thứ tám của Ẩn Nguyên
Tông. Sau khi Long Phi tu luyện đến cấp bậc Võ Tôn hậu kỳ, thì cố Tông chủ
dùng cái ngọc phù triệu hồi này làm phần thưởng cho hắn.

Do lúc đó, thực lực của Long Phi còn quá yếu nên Cổ Dạ cũng không hoàn toàn
phục tùng. Đối với Quỷ Tộc thì cường giả vi tôn, huống hồ bản thân Cổ Dạ là
một Quỷ Đế thực lực cường đại, nhưng tu vi bị phong ấn ở cấp độ Quỷ Tông chỉ
là một quỷ vật Thất cấp.

Việc trở thành quỷ vật hay yêu thú trong ngọc phù triệu hồi, đều là chuyện bất
đắc dĩ. Không ai muốn mất đi sự tự do của mình. Nhưng ít ra có một điểm tốt là
được kéo dài thọ nguyên.

Bây giờ, Long Phi đã tấn cấp Võ Đế, xem như cũng có một ít vốn liếng để nói
chuyện với Cổ Dạ. Lúc trước,với tính cách cố chấp của Cổ Dạ, để triệu hồi hắn
là một việc tương đối khó khăn, còn bây giờ thì dễ dàng hơn rồi.

Long Phi lại nói tiếp:

“ Bỏ qua chuyện hình tượng. Ngươi làm cái gì không vào ngọc phù mà cứ đi theo
sau ta?”

Cổ Dạ có vẻ hằn học nói:

“ Ta không vào …. Người có đánh chết, ta cũng không vào. Trừ khi ngươi gỡ bỏ
phong ấn tu vi cho ta.”

Long Phi trợn mắt hét lớn:

“ Ngươi nói cái gì? Gỡ bỏ phong ấn tu vi cho ngươi. Chuyện này là không thể
nào. Sư tôn có nói, nếu chủ tu công pháp của ta không luyện đến đại thành,
tuyệt không thể gỡ bỏ phong ấn tu vi cho ngươi.”

“ Ngươi quên đi, không cần mơ tưởng đến chuyện này nữa.”

Cổ Dạ vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói:

“ Ài! Long Phi, ngươi bây giờ cũng là Võ Đế đỉnh phong rồi, còn lo không quản
nổi ta sao. Ta cũng chỉ là một quỷ vật triệu hồi, ngươi cũng biết ta phụ thuộc
vào ngươi rất nhiều mà.”

Long Phi vẫn im lặng, Cổ Dạ vẫn tiếp tục thuyết phục:

“ Long Phi à, ta hiện giờ chỉ là một quỷ vật thất cấp. Đánh nhau thật sự không
có đã tay. Ta cũng biết, tất cả mọi người đều bị dịch chuyển đến một thế giới
khác. Lỡ như ngươi gặp phải cường địch, trong lúc nguy cấp, với tu vi thấp kém
của ta thì làm sao trợ giúp ngươi được. Ngươi nghĩ xem có đúng không?”

Long Phi trầm lặng một chút, rồi cũng cứng rắn trả lời:

“ Không được là không được. Sư tôn căn dặn, nhất định là có cái lý của nó.”

“ Hiện giờ, nếu ta gỡ bỏ phong ấn tu vi. Nhất định ngươi sẽ chém giết bừa bãi,
với thực lực của ta chắc chắn không thể khống chế hoàn toàn độ khát máu của
ngươi. Nếu có chuyện nguy cấp, ta tự có hậu chiêu.”


Ẩn Nguyên Tông - Chương #11