Người đăng: zlong008
Ân Nguyên Đại Lục, một ngày u ám …!
Thiên Hư Thành có kỳ danh Bạch Ảnh Sơn.
Bạch Ảnh Sơn kéo dài mấy trăm dặm, bên trong là vô số núi đá. Ở đây, quanh năm
mây mù bao phủ, từ xa nhìn lại như tuyết mà không phải tuyết, làm cho cảnh vật
mơ hồ, phi thường hung hiểm.
Trong núi khí hậu ôn hòa, tạo điều kiện thuận lợi sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa
dị thảo, cùng các loại dược liệu, chim thú thì đa dạng, nơi đây được xem là
bảo địa của Thiên Hư Thành. Mặc dù bên trong Bạch Ảnh Sơn chứa rất nhiều nguy
hiểm, nhưng bởi vì nơi đây sản vật quý hiếm là không ít, nên cũng thu hút một
số người tìm đến thử vận may.
Cách Bạch Ảnh Sơn vài trăm dặm, là một thị trấn nhỏ khoảng vài trăm nhân khẩu,
tên gọi là Bạch Thạch Trấn. Đa phần mọi người trong trấn đều là thợ săn, tiều
phu hái thuốc kiếm sống nhờ vào Bạch Ảnh Sơn. Cách Bạch Thạch Trấn khoảng hai
mươi dặm về hướng nam là ngọn Bạch Thiên Phong. Ngọn núi này cao tầm tám trăm
trượng, nhìn từ xa xa có chút cao ngất hùng vĩ, hai bên vách núi là vực thẩm
thâm uyên, vì địa hình quá nguy hiểm nên có rất ít người đến đây săn bắn hái
thuốc.
Tọa lạc trên đỉnh ngọn Bạch Thiên Phong là một tông môn cổ xưa lánh đời. Tông
môn này chính là Ẩn Nguyên Tông . Một thế lực thần bí ít người biết đến ở Ân
Nguyên Đại Lục, nhưng trong tầng lớp võ giả cao cấp đều biết, đây là một con
quái vật ẩn mình có đủ sức mạnh để tranh bá cùng tam đại thế lực của đại lục.
Ba thế lực lớn nhất của Ân Nguyên Đại Lục bao gồm: Quang Minh Hội, Đại Diễn
Tông, Nhất Kiếm Môn.
Trong một căn phòng trên đỉnh Bạch Thiên Phong, từ một cái dược đỉnh màu đen,
dược hương theo sương khói nhè nhẹ lan tỏa ra xung quanh. Một thân ảnh đang
ngồi khoanh chân, tay chống lấy càm nhìn vào hư không. Nhìn sơ qua, thì cũng
có vài phần tuấn tú : gương mặt cân đối, sống mũi cao, mắt đen hai mí, tóc
ngắn gọn ràng. Hắn chính là tông chủ đời thứ chín của Ẩn Nguyên Tông, tên là
Long Phi. Trong lịch sử tông môn, Long Phi cũng là tông chủ trẻ tuổi nhất. Năm
nay, hắn vừa tròn hai trăm tuổi những đã là một võ đế đỉnh phong, cũng đồng
thời là một đan đế. Có thể nói Long Phi là một tuyệt thế yêu nghiệt vô tiền
khoáng hậu.
Ở Ân Nguyên Đại Lục, cảnh giới võ giả được chia làm chín cấp độ.
Thấp nhất là Luyện Thể Cảnh, tiếp đến là Luyện Khí Cảnh,Võ Sư Cảnh, Võ Linh
Cảnh, Võ Vương Cảnh, Võ Hoàng Cảnh, Võ Tông Cảnh, Võ Tôn Cảnh, cuối cùng là Võ
Đế Cảnh. Tại mỗi đại cảnh giới được chia thêm thành ba tiểu cảnh giới là sơ
kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
“ Ài……!” Thở dài một hơi, Long Phi thần sắc rũ rượi bắt đầu lẩm bẩm tự than
thở với chính mình.
“ Hai trăm năm … vừa đúng hai trăm năm à, hai trăm năm qua ta đã làm được cái
gì. Không phải bán sống bán chết tu luyện võ đạo, thì cũng vùi đầu vào học tập
đan dược tu luyện đan đạo. Suốt ngày, ta hết chơi với quỷ vật, yêu ma thì
chuyển sang làm bạn với cây cỏ.”
Lúc này, Long Phi hai mắt rưng rưng như muốn khóc, hét lớn:
“ Cao xanh ơi !!! …. Ta thật sự… chưa một lần được đi kỹ viện à. Ngay cả việc
nắm tay con gái, ta còn không biết nên dùng tay phải hay tay trái, nắm bàn tay
hay cổ tay. Vậy mà … vậy mà … cuộc sống lại kết thúc ở đây sao?”
Đương nhiên là hắn hét thật to ba chữ “ Cao xanh ơi”, còn hai chữ “ kỹ viện”
thì líu ríu như muỗi kêu.
Hiện giờ, cũng không phải chỉ riêng mình hắn có cái tâm trạng này. Mà tất cả
võ giả đạt đến cảnh giới Võ Đế ở Ân Nguyên Đại Lục, đều có tâm trạng chán
chường tuyệt vọng. Chẳng qua là cái cách biểu hiện sự tuyệt vọng này khác nhau
mà thôi.
Tại hạch tâm của đại lục, một cổ nguyên lực cuồng bạo khủng khiếp đang dao
động dữ dội. Nó là một phần quan trọng của đại lục này, kể từ khi Ân Nguyên
Đại Lục bắt đầu hình thành. Tuân theo quy luật tự nhiên, phàm vật gì cũng có
tương sinh tương khắc. Cổ nguyên lực cuồng bạo này được bao bọc trong một màng
năng lượng vững chắc. Nhưng mọi thứ trên đời này chỉ mang tính chất tương đối,
không có gì là tuyệt đối.
Thời gian trôi qua không năm không tháng, đến giây phút này thì màng năng
lượng cũng bị hao mòn quá nhiều, không thể nào còn đủ sức chống đỡ cổ nguyên
lực cuồng bạo. Nếu ví Ân Nguyên Đại Lục như một quả trứng thì cổ nguyên lực
cuồng bạo kia chính là lòng đỏ, lòng trắng là màng năng lượng, còn mọi sinh
vật ở đại lục này đang sinh sống trên bề mặt của vỏ trứng.
Một khi cổ nguyên lực này bạo phát sẽ nhấn chìm mọi thứ vào hư vô, vào khoảng
không tĩnh mịch mà chết chóc. Lúc này, sẽ không một ai, không một thứ gì có
thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã này.
Trước đó hai giờ đông hồ, các Võ Đế đã cảm nhận được luồng nguyên lực bá đạo
tuyệt luân rò rỉ từ hạch tâm của đại lục. Một cổ khí thế chấn nhiếp nhân tâm,
làm lòng người phải lạnh run trong tuyệt vọng.
Hiện tại, thì không chỉ các võ giả cấp cao mới cảm nhận được sự thay đổi này
mà ngay cả những người bình thường cũng có cảm giác bất an trong lòng.
Trên Ân Nguyên Đại Lục, khắp nơi chìm trong hỗn loạn, lòng người bị nhấn chìm
trong sợ hãi. Cho dù là người can đảm nhất, hiện giờ cũng bị trói buộc trong
hai chữ bất lực.
Cái gì đến thì cũng phải đến, Long Phi cũng thôi lảm nhảm. Hắn đứng dậy, bước
tới dược đỉnh. Một viên đan dược huyết hồng sắc, dược hương ngào ngạt, đang lơ
lửng ngay tại trung tâm của dược đỉnh. Đây là đan dược cửu cấp, gọi là Hướng
Tâm Đan. Vốn hắn phải tiêu tốn rất nhiều dược tài trân quý, cùng thời gian hơn
bảy ngày hao tâm hao lực mới luyện chế ra được. Đáng lẽ ra, Long Phi vui mừng
khôn xiết mới phải, nhưng hiện giờ bộ dáng của hắn lại vô cùng thảm hại.
Tại thế giới này, đan dược được chia làm chín cấp độ. Thấp nhất là Nhất cấp,
kế đến là Nhị cấp, Tam cấp, cứ tăng dần lên đến Cửu cấp là cao nhất. Phẩm chất
đan dược được chia làm bốn bậc là: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Trong đó, thấp nhất là hạ phẩm, cao nhất là cực phẩm.
Còn cấp độ của Luyện Đan Sư sẽ được xếp tương ứng với việc luyện chế ra được
đan dược ở cấp độ nào.
Nếu một Luyện Đan Sư có thể luyện được đan dược nhất cấp, nhị cấp, tam cấp thì
gọi là Đại Đan Sư.
Luyện Đan Sư luyện được đan dược tứ cấp gọi là Đan Linh.
Luyện Đan Sư luyện được đan dược ngũ cấp gọi là Đan Vương.
Tiếp tục tương ứng với đan dược lục cấp gọi là Đan Hoàng, tương ứng đan dược
thất cấp gọi là Đan Tông, tương ứng đan dược bát cấp gọi là Đan Tôn.
Cuối cùng, Luyện Đan Sư luyện được đan dược Cửu cấp gọi là Đan Đế.
Thu đan dược vào Không Gian Giới Chỉ, nói gì thì nói, đây cũng là tâm huyết
của hắn, cho dù có chết cũng phải đem theo. Lục lọi một chút đồ vật trong
chiếc nhẫn của mình, bổng nhiên hai mắt Long Phi ánh lên một tia giảo hoạt.
“ À, là Thiên Minh Nhưỡng sao ?”
“ Lâu rồi, cũng không có cùng ai đối ẩm. Hay là ….”
Thiên Minh Nhưỡng là một loại hảo tửu tuy không quý nhưng được cái là hiếm,
lại thơm ngon vô cùng. Chủ nguyên liệu để ủ ra loại rượu này là Thiên Minh
Quả, loại quả này cũng đã tuyệt tích tại Ân Nguyên Đại Lục cách đây cả vạn năm
rồi. Hiện giờ, trên thế gian này còn không quá mười bình, chính hắn cũng phải
trả một cái giá nhức nách mới thu về được một bình.
Đồ vật gọi là Không Gian Giới Chỉ. Có hình dạng một chiếc nhẫn, là một loại
bảo khí do Luyện Khí Sư chế tạo. Bên trong chiếc nhẫn là khoảng không gian
khép kín dùng để chứa vật dụng của võ giả, diện tích khoảng không gian này lớn
hay nhỏ là tùy thuộc vào phẩm cấp của bảo khí. Nếu phẩm cấp thấp thì diện tích
không gian bên trong tương đương một cái gương chứa đồ, còn nếu phẩm cấp cao
hơn diện tích có thể bằng một căn phòng, phẩm cấp càng cao thì diện tích càng
lớn.
“ Ài… nếu có kiếp sau, ta nhất định phải ăn chơi sa đọa trước rồi tính tiếp.”