Người đăng: Touka
Địa Ngục Ma Đao kẻ này tính nóng như lửa, lại cực kỳ ham mê chiến đấu, nhìn
vào số lần ‘chết’ của hắn trong Vĩnh Tử Ngục có thể thấy hắn không ngại ngần
chết đi chỉ để cảm nhân đam mê chiến đấu, chỉ để thực lực của hắn liên tục trở
nên cường đại.
Địa Ngục Ma Đao cậy một thân bá đao, một thân phách lực từ đó hắn chưa bao giờ
sử dụng đến bộ não, bất cứ việc gì cũng chỉ cần một đường đi thẳng, một người
một đao chấp tất cả thiên địa, đây chính là đạo của hắn, đây chính là uy của
hắn.
Tiểu tử kia khiêu khích hắn bản thân hắn không hề tức giận bởi từ đầu tới cuối
hắn vẫn như thế, vẫn giữ nguyên lối suy nghĩ như thế, hắn nhất định phải đánh
với tiểu tử kia một trận, bất kể kết quả hắn cũng phải đánh, chiến ý một lần
nữa chiếm toàn bộ suy nghĩ của hắn, chiến ý một lần nữa hoàn toàn điều khiển
cơ thể hắn.
Địa Ngục Ma Đao gầm lên một tiềng, nguyên bản đầu của hắn chỉ là một cái hộp
sọ đang bị lửa tím bao phủ nhưng rất nhanh lửa tím chuyển thành lửa đỏ, Địa
Ngục Đao rốt cuộc rời khỏi mặt đất, hai tay Địa Ngục Ma Đao nắm chặt thanh Địa
Ngục Đao của mình, một đao hướng thẳng vào cổ đứa bé kia.
“Chết”.
Không hoa mỹ cầu kỳ bởi Vĩnh Tử Ngục không có chỗ cho hoa mỹ cầu kỳ.
Vĩnh Tử Ngục trải qua vô số năm nay là nơi tốt nhất để rèn luyện sinh tử
chiến, ở nơi này bất cứ một sai lầm nào đều không thể chấp nhận được, càng
sống lâu ở Vĩnh Tử Ngục thì số sai lầm lại càng ngày càng giảm, đến những
cường giả như Địa Ngục Ma Đao mà nói đã không còn sai lầm để đối phương khai
thác.
Ở đây không có kẻ yếu chỉ có kẻ mạnh hơn.
Ở đây không phải thắng vì ngươi khoét vào điểm yếu của đối phương mà thắng vì
ngươi thể hiện điểm mạnh của mình tốt hơn mà thôi.
Một đao chém ra, một đao không có bất cứ điểm nào để chê chỉ là tiểu tử kia
cũng nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên.
Khi ngón tay này đưa lên, khi tử khí trên tay hắn bắt đầu xuất hiện trong mắt
Địa Ngục Ma Đao xuất hiện một tia kinh dị nhưng rất nhanh sự kinh dị đó lại
biến thành chiến ý trùng thiên, đao ý càng thêm mạnh mẽ, đao thế càng thêm
đáng sợ.
Một đao kinh khủng bổ xuống nhưng lại bị chặn bằng một ngón tay bé nhỏ tưởng
như vô lực, đao thế của Địa Ngục Ma Đao hoàn toàn nuốt chửng đứa bé kia nhưng
dĩ nhiên Địa Ngục Đao lại không cách nào tiến thêm được một bước.
Ngọn tử hỏa trong mắt Địa Ngục Ma Đao hiện lên, ánh mắt lần này của hắn xuất
hiện sự kiêng kị, một dự cảm bất tường hiện ra trong lòng hắn.
“Hư Vô Chỉ của Tu La Vương ?, ta từng gặp Tu La Vương ta cũng phải công nhận
hắn mạnh hơn ta nhưng ngươi căn bản không phải Tu La Vương hơn nữa nếu không
phải Tu La Vương thì ngươi sao có thể tu luyện Hư Vô Chỉ đến trình độ này ?”.
Địa Ngục Ma Đao cũng không hổ là Địa Ngục Ma Đao, kẻ này vừa mở miệng nói
chuyện nhưng khí thế không mất, đao thế không giảm thậm chí lại càng ngày càng
mạnh như trường giang bạo vũ có điều cho dù khí thế hắn mạnh thế nào, cho dù
áp lực hắn gây ra đáng sợ như thế nào cũng không thể vượt qua Hư Vô Chỉ.
Hư Vô Chỉ mang theo hai chữ Hư Vô, đã là một mảnh hư vô sao có thể vượt qua ?.
Tiểu tử mang hai màu tóc trắng đen kia nhìn Địa Ngục Ma Đao thủy chung chỉ mỉm
cười, tiếp theo từ một ngón tay hắn biến thành hai ngón kẹp lấy Địa Ngục Đao
sau đó cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi cong lên.
“Hắc Báo à Hắc Báo, trong số đám người trong Vĩnh Tử Ngục thiên phú của ngươi
có thể đứng top5 nhưng thành tựu của ngươi chỉ sợ không vào nổi top 10, bao
nhiêu năm bị vây trong Địa Ngục Đạo ngươi vậy mà vẫn không nhìn ra ?”.
Giọng tên tiểu tử này rất thản nhiên nhưng lại khiến Địa Ngục Ma Đao rùng
mình, Hắc Báo đúng là tên hắn chỉ là cái tên này toàn bộ Vĩnh Tử Ngục không ai
biết.
Hắc Báo gầm lên một tiếng kinh thiên, Địa Ngục Đao trong tay lập tức thu lại
sau đó cả người xoay 180 độ bổ thẳng xuống.
“Địa Ngục Ma Đao – Đồ Tẫn Thiên Hạ”.
Chiến ý màu đỏ còn hung khí màu nâu, lúc này ngọn nửa trên đầu Hắc Báo đã biến
thành màu nâu, trên người hắn là hung khí kinh khủng, hung khí không ngờ lại
trực tiếp biến ảo thành một đầu báo, con báo khổng lồ khẽ lướt trên mặt đất mở
miệng cắn thẳng vào người đứa bé kia, ở phía trên một chiêu Đồ Tân Thiên Hạ
mạnh mẽ chém xuống, trong mắt Hắc Báo chỉ còn sự điên cuồng.
Đứa bé thấy một chiêu này không những không sợ hãi chỉ nhè nhẹ lắc đầu, bàn
chân tiến lên một bước.
Một tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào đầu con báo được tạo nên bởi hung khí đáng
sợ, một tay không có chút lực lượng nào ấn xuống trực tiếp khiến đầu báo nâu
kia không cách nào mở miệng.
Tiếp theo thân thể hắn hoàn toàn biến mất, chỉ trong một phần vạn giây, đứa bé
đã bước vào giới tử của Hắc Báo, hắn bước qua làn ranh sinh tử trong chiêu
kiếm kia, hắn cứ như vậy bước vào thế giới riêng của Hắc Báo.
“Hiểu ra chưa ?, đây là khoảng cách”.
Một ngón tay nhẹ ấn, Hắc Báo cứ như vậy bị xuyên thủng ngực, cả người ầm ầm
ngã xuống.
Tiểu tử tóc hai màu trắng đen kia thu tay lại nhè nhẹ lắc đầu, hắn cứ như vậy
chậm rãi bước qua người Hắc Báo, chậm rãi đi qua ba nhân vật trong Thần Binh
Chiến Đội những người vẫn đang bị hắn bắt quỳ xuống dưới đất.
Hắc Báo chưa có chết nhưng toàn thân hắn bủn rủn, ánh mắt hắn không thể tin
được nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, Địa Ngục Đao lần đầu tiên sau vô số năm rời
khỏi bàn tay của hắn, người một nơi, đao một nơi.
Hắc Báo nắm chặt bàn tay to lớn của mình lại, thân hình run rẩy cố gắng hết
sức để đứng dậy nhưng hoàn toàn bất lực.
“Ngươi rốt cuộc là ai ?”.
Hắc Báo gầm lên đầy bất lực sau đó hình như đụng vào vết thương, hắn tiếp tục
phun ra một ngụm máu đen.
Tiểu tử kia quay đầu lại nhìn Hắc Báo rồi nhè nhẹ quay đầu đi.
“Địa Ngục Đạo vốn không phải như thế, Địa Ngục Đạo vốn là Địa Ngục Đạo chứ
không phải có Địa Ngục Đao thì mới là Địa Ngục Đạo, có những thứ gắn bó cả đời
nhưng rốt cuộc vẫn phải bỏ đi, có những thứ vương vấn cả đời lại thành gánh
nặng, ngươi tâm quá nặng, ngươi bỏ không được nên cả đời ngươi cũng chỉ thế,
cả đời ngươi trong mắt ta chỉ là tên 2 điểm không hơn không kém”.
“Ta không giết ngươi, cố mà lết đến Băng Sơn, ở Băng Sơn ta đợi ngươi”.
Đứa bé này cứ như vậy bước khỏi mảnh bình nguyên, tiếp tục một bước bước ra,
thân hình lại hiện ra ở Băng Sơn, từ đầu đến cuối chiến đấu cùng Địa Ngục Ma
Đao hắn không đổ đến một giọt mồ hôi, kẻ này rốt cuộc là ai ?.
. . . . . . . . . ..
Hắc Báo hai chân hai tay cố gắng chống xuống đất, thân hình hắn run lên liên
tục, không biết phải mất bao lâu hắn mới có thể đứng lên trong ánh mắt của hắn
không có buồn không có vui cũng chẳng mang theo chiến ý, trong ánh mắt chỉ có
mơ hồi.
Lần đầu tiên trong không biết bao nhiêu năm Hắc Báo bỏ đi thanh đao của mình,
bước chân nặng nề tiến về phía trước, hắn cũng chậm rãi đi về phía Băng Sơn.
Băng Sơn nơi này là địa bàn của Băng Đế, của Vĩnh Tử Ngục đệ nhất nhân.
Ngày hôm nay ở Vĩnh Tử Ngục là một ngày đặc biệt bởi lần đầu tiên Băng Đế gửi
thư mời toàn bộ thập đại cường giả đứng đầu Luyện Ngục Bảng tiến về Băng Sơn,
một nơi cấm tiệt mọi vị khách nhân, bất cứ kẻ nào trước đây tiến vào Băng Sơn
đều chết rất thảm sau đó bị người Băng Sơn ném ra ngoài như ném một bọc rác
vậy.
Băng Đế là đệ nhất cường giả của Vĩnh Tử Ngục, quan trọng nhất từ khi ngồi vào
ngôi vị này nàng chưa có bất cứ một đại hành động nào, lời mời của nàng đương
nhiên cực nặng, trong thập đại cường giả của Luyện Ngục Bảng quả thực không ai
không có mặt.
Bọn họ không chỉ vì thực lực của Băng Đế mà còn vì sự tò mò, không một ai
trong bọn họ biết nữ nhân mạnh nhất Vĩnh Tử Ngục rốt cuộc đang nghĩ gì.
Rất nhiều người đang cố gắng đoán già đoán nón hành động của chủ nhân Băng Sơn
nhưng có lẽ họ đoán cả đời cũng không ra bởi chính nàng cũng không biết tại
sao phải mời những kẻ kia đến đây.
Băng Đế tên thật là Phạm Băng Di, cái tên này cũng giống như tên Hắc Báo của
Địa Ngục Ma Đao, toàn bộ Vĩnh Tử Ngục không một ai được biết.
Băng Đế oai phong một cõi thần thần bí bí hiện nay lại đang nhu thuận như con
mèo nhỏ, ngoan ngoãn bóc hoa quả cho đứa bé kia, ánh mắt ngập tràn nhu tình.
“Băng Di ?”.
“Dạ”.
“Sau này rời khỏi Vĩnh Tử Ngục nàng lại xây một Băng Sơn nữa nhé”.
Phạm Băng Di khẽ nghi hoặc nhìn nam tử đang gối lên đùi mình sau đó ngọt ngào
cười.
“Dù muội không hiểu cho lắm nhưng chắc chắn muội sẽ lại xây một Băng Sơn như
thế này”.
Đứa bé kia khẽ mỉm cười, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng,
hành động âu yếm này làm Băng Di cực kỳ hưởng thụ.
“Vẫn câu nói cũ, sau này ta có thể có rất nhiều nữ nhân nhưng nàng chắc chắn
là Thiên Hậu”.
Băng Di không hề suy nghĩ gì, nàng có chút ôn nhu gật đầu.
“Muội tin huynh, vẫn câu nói cũ bất cứ thứ gì huynh nói ra muội cũng tin”.
. . . . . . . . ..
T . D . B . Y .T