Chương 72: Chương 72


Tịch Nhan cũng ngửa đầu nhìn theo hắn, nhưng nàng không nhìn ánh trăng trên trời mà nhìn một bên mặt tuấn mỹ không tì vết của hắn, được ánh trăng bàng bạc bao phủ, nhìn hắn thoát tục giống như thần tiên.

Nàng oán hận nam nhân trong thiên hạ như vậy, khinh thường tình yêu nam nữ, nhưng thật không ngờ, có một ngày nàng gặp một nam nhân tên gọi Hoàng Phủ Thanh Vũ, làm nàng không oán, cũng không hận được nữa, ngược lại vì hắn, bị lạc mất trái tim của mình.

Một cảm giác mềm mại trỗi dậy trong lòng, nàng chậm rãi vùi đầu vào gáy hắn, nhắm mắt hưởng thụ sự bình yên hiện tại.

Không muốn suy nghĩ vì sao hắn muốn kết hôn với mình, vì sao hiểu biết mình như vậy, cũng không còn muốn hắn đối tốt với mình, hắn rất thần bí -- vứt bỏ hết thảy mọi thứ đi, Tịch Nhan thầm nghĩ như vậy, lẳng lặng dựa vào hắn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, nhận thấy được động tác của nàng, cũng không nói gì nữa, trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng ấm áp, vươn tay ra ôm nàng vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu của nàng, cảm thấy đêm nay, mọi chuyện đều ôn hòa bất khả tư nghị.

Sống ở trên đời từng ấy năm cho đến nay, đây là đêm Trung thu hoàn hảo nhất của hắn. Ở nơi nàng không thể nhìn thấy được, khóe mắt hắn tràn đầy ý cười, đủ để hòa tan toàn bộ thế giới.

Nhưng mà ý cười không kéo dài, hắn đột nhiên nhớ tới hôm nay nghe được tin tốt -- Đạm Tuyết có thai , lão Cửu sắp trở thành cha rồi.

Ừ, có lẽ vẫn còn chưa hoàn hảo.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, ngắm nhìn sườn mặt Tịch Nhan, tìm về đôi môi của nàng.

Tịch Nhan bày ra bộ dáng “muốn mà còn chống cự”, ngượng ngùng đấm đấm hắn, không cho hắn thân thiết với mình.

Hắn cũng không nóng vội, chậm rãi cùng nàng **, vòng tay ôm nàng càng ngày càng chặt.

Tịch Nhan rốt cục chống đỡ không được, quay đầu đi thở phì phò, không nhịn được bật cười: “Đừng nha, ngắm trăng đi, chàng như thế này bọn nha hoàn nhìn thấy không tốt.”

“Ta ở trong này, có người nào dám đến đây.” Hắn nhẹ nhàng phun ra một câu, thừa dịp Tịch Nhan không chú ý, một tay ôm nàng đặt ở dưới thân, nghiêng người xuống hôn nàng..

“Ư......” Tịch Nhan chỉ kịp phát ra một âm thanh, hô hấp liền bị hắn ngăn chận lại.

Đôi môi cả hai tiếp xúc thân mật, dây dưa triền miên, hắn bất ngờ thả lỏng nàng ra:“Uống rượu sao?”

Trong miệng nàng tràn ngập hương thơm tinh thuần, kỳ thật rất mê người.

Tịch Nhan hạ thấp mắt, xấu hổ đặt tay lên lưng hắn, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta biết hôm nay thể nào cũng bị chàng ép buộc......”

Hắn hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc không thể khắc chế nổi, đứng dậy ôm lấy nàng, giọng nói ẩn nhẫn: “Về sau có cơi hội chúng ta sẽ cùng nhau ‘thưởng’ trăng, tối nay chúng ta ‘thưởng’ người đi.”

Tịch Nhan tựa vào trong lòng hắn, nở nụ cười: “Được, Trung thu ‘thưởng’người chắc chắn là sẽ có phong vị khác.”

Toàn bộ buổi tối, hắn cơ hồ dùng mọi thủ đoạn ép buộc Tịch Nhan, lúc Tịch Nhan chịu không nổi cầu xin tha thứ, hắn liền che lại miệng của nàng lại, hôn nàng cho đến khi nàng mêm người rên rỉ, mới bắt đầu chậm rãi tiếp tục tra tấn.

Tịch Nhan thở hồng hộc, lúc đầu có thể miễn cưỡng đón ý nói hùa với hắn, sau đó trên người một chút khí lực cũng không còn, chỉ có thể mềm người nằm yên mặc cho hắn đùa nghịch, mà hắn lại còn không vừa lòng, dựng nàng ngồi dậy để cho nàng ngồi trên người mình, muốn cho chính nàng chuyển động. Tịch Nhan thẹn đến mức muốn chui xuống đất, bụm mặt không chịu nhìn hắn, hắn lại đột nhiên tà tứ cười, động thân thật mạnh.

Quần áo bị xé nát, Tịch Nhan rốt cục tiêu hao toàn bộ thể lực, thét lên chói tai, mềm mại ghé vào phía trên ngực hắn, không khắc chế được được nên lâm vào mê man.

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương #72