Chương 447: Chương 447


Suốt cả đêm, Tịch Nhan không thể nào ngủ ngon được, lăn qua lộn lại không yên, rốt cục phải ngồi dậy, nhưng đột nhiên bị Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh tay ôm lấy thắt lưng, ngã vào trong lònghắn.

“Thất lang......” Tịch Nhan nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy hắn vẫn nhắm mắt lạinhư cũ, nhịn không được vòng tay ôm lấy hắn, “Chàng rốt cuộc muốn để Linh Hi quỳ tới khi nào đây?”

“Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa hồ còn ngủ, ánh mắt cũng không mở ra, chỉ thản nhiên lên tiếng.

Tịch Nhan giận dỗi, dùng sức thoát khỏi cánh tay hắn để xuống giường, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên ôm lấy nàng càng chặt, lúc này mới mở mắt ra: “Nàng gấp gì chứ? Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ta và nàng sẽ hại bọn họ sao?”

Tịch Nhan dừng hồi lâu, mới lại dựa vào trong lònghắn: “Ta lo lắng cho thân thể của Linh Hi. Nghe nói năm trước nàng tự đâm mình một dao, lần trước ở suối nước nóng, vết sẹo kia vẫn còn đó, muội ấy thật sự chịu được sự ép buộc như thế này sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc nhịn không được nhéo nhéo chóp mũicủa nàng: “Ta làm sao có thể để cho muội ấy gặp chuyện không may chứ?”

Tịch Nhan thở dài, rầu rĩ không vui tựa vào trong lònghắn, nhưng nguyên một đêm nàng vẫn không thể ngủ được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Linh Hi quỳ đến nỗi hai chân đã mất đi hết cảm giác vừa nhìn thấy loan giá của Hoàng Phủ Thanh Vũ đến đây, lập tức liền bất chấp thân thể đang đau đớn, phục hồi tinh thần nhìn cửa điện phía trước. Quả nhiên, sau một nén nhang, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong điện đi ra, được Tống Văn Viễn hầu hạ sắp lên loan giá.

“Thất ca!” Linh Hi khắc chế không được gọi thành tiếng, tay chân cùng lúc cố gắng muốn đứng lên, gần như nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía loan giá của hắn, cuối cùng đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng vẫn quỳ gối trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Thất ca, xin huynh thả Thanh Dung ra đi, chàng tuyệt đối không phải cố ý thâm nhập vào tẩm điệncủa Thất tẩu, Thất ca --”

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói gì, lập tức đi lên loan giá.

“Thất ca! Hoàng Thượng!” Linh Hi vội vàng ngăn hắnlại, la lên, “Hoàng Thượng, Thanh Dung chàng đối với hoàng hậu nương nương tuyệt đối không không có ý bất kính, càng không có suy nghĩ gì không an phận! Hoàng Thượng, muội xin dùng tánh mạng của mình mà thề! Xin ngài tin tưởng Thanh Dung!”

“Dùng tánh mạng thề sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên thản nhiên nở nụ cười, nhìn về phía nàng, “Cần gì phải lấy tính mạng của mình để tự thuyết phục mình tin tưởng chuyện không có khả năng xảy ra chứ?”

Thân mình Linh Hi bỗng dưng cứng đờ, bàn tay đang giữ chặt long bào của hắn bất giác chậm rãi rụt trở về.

Đúng vậy, ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng chuyện này, làm sao có thể làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ tin tưởng đây? Nàng còn lấy tánh mạng mình ra thề, không chỉ Hoàng Phủ Thanh Vũ xem đó là một truyện cười, đối với chính nàng mà nói cũng quả thật rất buồn cười!

Nhưng mà, nàng làm sao có thể buông taynhư vậy được? Nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đi lên loan giá, muốn đi đến Khâm An điện, Linh Hi vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, thối lui hai bước, chậm rãi dập đầu xuống đất: “Hoàng Thượng, muội cùng với Thập Nhất gia vợ chồng ân ái, tình thâm ý trọng, Thập Nhất gia chàng tuyệt đối không hai lòng, vì sao Hoàng Thượng khư khư cố chấp, làm cho huynh đệ mình mang tiếng bất nghĩa chứ?”

“Hoàng Thượng khởi giá --”

Trong tiếng ngân nga thông truyền của thái giám, Linh Hi cảm thấy thanh âm mình có vẻ mỏng manh vô lực, không ai có thể nghe thấy.

Loan giá của Hoàng Phủ Thanh Vũ dần đi xa, thân thể Linh Hi cứng ngắt quỳ gối tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Vào buổi chiều, bầu trời đột nhiên tối sầm, mây đen kéo tới ùn ùn, rõ ràng trời sắp mưa.

Ở trong điện nôn nóng nguyên cả buổi sáng, Tịch Nhan cuối cùng cũng mất hết cả kiên nhẫn, đi ra.

Linh Hi vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt lập tức lại sáng bừng lên, cơ hồ muốn gục vào trong lòngnàng: “Thất tẩu, xin tẩu hãy cứu lấy Thanh Dung, tẩu biết chàng đối với tẩu không có ý tưởng bất kính mà, không phải sao? Thất tẩu, xin tẩu van cầu Thất ca, thả Thanh Dung đi!”

Tịch Nhan thở dài, ngồi xuống: “Muội đã quỳ một ngày một đêm rồi, muội đứng lêntrước đi. Hôm nay trời sẽ mưa, muội không nhìn thấy sao?”

“Thất tẩu!” Linh Hi giống như không nghe thấy lời của nàng, “Cầu xin tẩu cứu lấy Thanh Dung, tẩu cùng chàng không phải chơi thân nhất sao? Tẩu không phải nói chàng là người tẩu xem trọng nhất sao? Tẩu sẽ không trơ mắt nhìn chàng vô tội vứt bỏ tánh mạng như vậy, có phải hay không?”

“Muội đứng lêntrước đi!” Những giọt mưa nặng hạt từ trên bầu trời đã bắt đầu rơi xuống, Tịch Nhan vội vươn tay ra đỡ lấy nàng, “Đứng lên đi, chúng ta vào điện rồi nói sau!”

“Không, Thất tẩu, nếu Thanh Dung không thể được thả raan toản, muội tuyệt đối không đứng lên!” Linh Hi kiên quyết, “Cầu xin Thất tẩu --”

Bên cạnh đã có cung nữ bung ô che trên đầuTịch Nhan, Tịch Nhan nhận lấy ô, che ở trên đầu Linh Hi: “Muội như vậy sẽ tổn hại thân thể của chính mình, sau khi Thập Nhất được thả ra làm sao có thể chịu nổi đây?”

“Muội tình nguyện dùng tính mạng của muội đổi lấy tính mạng của chàng!” Linh Hi nói, “Đó là muội nợ chàng, nay chỉ cần chàng có thể bình yên vô sự, muội cũng không có hy vọng xa vời nào khác!”

Mưa càng ngày càng to, váy của Tịch Nhan đã ướt hết, hai chân Linh Hi quỳ trên mặt đất lại ướt đẫm, nhưng vẫn cầu xin Tịch Nhannhư cũ: “Thất tẩu, Thất ca yêu chiều tẩunhư vậy, ở trong lòng Thất ca tẩu là người quan trọng nhất, xin Thất tẩu khuyên nhủ Thất ca đi --”

Xa xa, thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ dần dần đi đến gần, đợi đến khi đi đến trước mặt hai người, hắn lại chỉ nắm lấy tay Tịch Nhan: “Trời mưa mà nàng còn ở nơi này làm gì? Vào trong điện đi.”

Linh Hi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, trên mặt không có một chút cảm xúcnào khác, chỉ nhìn Tịch Nhan, giống nhau sợ nàng bị lạnh. Linh Hi đem ánh mắt hướng về phía Tịch Nhan, bên trong đôi mắt tràn ngập sự cầu xin.

Tịch Nhan nhìn Linh Hi, tất nhiên là không muốn đi vào, nhưng trong lòng bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền đến lực đạo lúc mạnh lúc yếu lại bất động thanh sắc nói cho nàng một ít tin tức, Tịch Nhan cùng hắn liếc nhìn nhau, lại nhìn Linh Hi vẫn còn đang quỳ gối nơi đó, rốt cuộc cầm chiếc ô trong tay giao cho cung nữ bên cạnh, đi theo Hoàng Phủ Thanh Vũ vào trong điện.

Linh Hi nhìn thấy thân ảnh của hai người khăng khích với nha, bỗng nhiên hốc mắt nàng liền đỏ ửng.

Thanh Dung, vì sao, vì sao......

Mưa càng ngày càng lớn, mặc dù bên cạnh có cung nữ che ô cho Linh Hi, nhưng nàng vẫn không thể tránh khỏi ướt đẫmtoàn thân, đến cuối cùng, chiếc ô đơn bạc kia cũng không chịu nổi cơn mưa quá to, giấy dầu dần thấm nước nhão ra, trong lúc nhất thời, mưa như trút nước, toàn bộ hắt thẳng vào người Linh Hi.

Linh Hi nhắm mắt lại, yên lặng chịu đựng.

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương #447