Chương 397: Chương 397


Và tiểu Lữ cũng bị Linh Hi thuyết phục thành công, lúc bị đưa đến lều của chủ soái, đối mặt với sắc mặt không mấy tốt lắm của Thập Nhất gia, không nhịn được trở nên nơm nớp lo sợ, cất giọng run run thỉnh an.

Thập Nhất nhìn hắn một lúc, đôi lông mày nhíu chặt lúc này rốt cuộc cũng thả lỏng, chỉ vào đĩa điểm tâm trước mặt: “Đây là do ngươi làm?”

Tiểu Lữ càng lúc càng trở nên sợ hãi, do dự một lúc lâu, lại lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, rồi rốt cuộc mới miễn cưỡng gật đầu: “Bẩm Thập Nhất gia, đúng vậy ạ.”

Thập Nhất lại trầm mặc trong giây lát, rồi thản nhiên nói: “Làm ngon đấy, có thưởng.”

Tiểu Lữ vốn nghĩ sẽ bị trách phạt nặng, bỗng chốc vui mừng đến mức cả người vô lực: “Tạ Thập Nhất gia ban thưởng, tạ Thập Nhất gia.”

Hắn vô cùng mừng rỡ từ lều của Thập Nhất đia ra, lập tức bị Linh Hi kéo qua một bên: “Thế nào thế nào? Ngài nói những gì?”

Tiểu Lữ cười ‘ha ha’ hai tiếng: “Ngươi đoán quả không sai, Thập Nhất gia nói món đó ngon lắm, nên ban thưởng.”

Nghe vậy, trong lòng Linh Hi càng lúc càng rối, cũng không rõ là cảm giác gì, đột nhiên nghe tiểu Lữ hỏi: “Chuyện tốt như vậy, vì sao ngươi lại đẩy hết cho ta?” Linh Hi lập tức ngượng ngùng nở nụ cười: “Ta thấy cũng không phải là chuyện to tát gì, ta sợ thấy được Thập Nhất gia thì sẽ ngất xỉu đó!”

Tiểu Lữ không thấy đúng chút nào đành bĩu môi, xoay người đi ra, vừa đi được hai bước, lại quay đầu lại nói: “Này, ta thấy ngươi mỗi ngày đều ở kế bên nhìn ta chuẩn bị rượu và thức ăn chính là muốn tranh thủ học lởm đúng không? Thật ra sau này ta có thể dạy cho ngươi.”

“Thật sao?” Linh Hi lập tức vừa vui mừng, lại nghĩ đến việc sau này hắn có thể ăn những món do chính tay mình làm, nàng liền không giấu được ý cười ngập tràn trên mặt.

Chiến sự lấy lại phần đất bị mất tiến hành cực kỳ thuận lợi, hầu như có thể nói là bách chiến bách thắng. Mỗi ngày Linh Hi đều dựng thẳng tai nghe nội dung trò chuyện của các tướng sĩ, nói về Thập Nhất thì toàn là khen ngợi, thái độ mọi người đối với Thập Nhất gia không chỉ là sùng kính, chỉ thiếu mỗi việc tôn hắn làm thần linh. Linh Hi nghe xong, rồi so với những lời nói mình nghe được lại càng thêm hưng phấn.

Còn việc nàng theo tiểu Lữ học trù nghệ, cũng tiến bộ thần tốc, chỉ vài ngày thôi, đã làm được một mâm rượu và thức ăn y đúc, lại bắt đầu năn nỉ tiểu Lữ đem những món đó vào lều chủ soái, đưa cho Thập Nhất gia nếm thử tay nghề của nàng.

Không ngờ tiểu Lữ lại làm ra vẻ mặt đau khổ nói: “Gần đây, khẩu vị của Thập Nhất gia không tốt lắm, đưa món nào lên dù ngài chưa ăn được mấy đũa thì cũng bảo đem xuống.”

Nghe vậy, Linh Hi lập tức lại trở nên lo lắng, nhớ đến nhiều ngày qua dõi theo hắn từ xa, dường như là gầy đi một ít, vội hỏi: “Vậy phải làm thế nào đây?”

Tiểu Lữ nhún vai: “Trong quân ngũ cũng không có món nào ngon có thể đưa lên Thập Nhất gia để thay đổi khẩu vị, ta còn ngồi đây buồn rầu à!”

Linh Hi nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Quả tre núi! Không biết lân cận trên núi có cây tre nào không, nếu có, thì thật ra có thể hái một ít trái cây, cho vào điểm tâm của Thập Nhất gia, như vậy là có thể khai vị được rồi!”

Sau khi tiểu Lữ và nàng gỡ rối xong, hắn thường ra chiều suy nghĩ như ‘chỉ huy’ rồi phân công nàng đi làm việc, nghe nàng nói, mặt mày hắn hớn hở: “Ý kiến hay, chiều này, ngươi phải lên núi tìm thử, tốt nhất là có thể mang về nhiều trái một chút.”

Đến buổi chiều, quả nhiên Linh Hi liền ra khỏi doanh trại, đi về phía mấy vùng lân cận trên núi để tìm xem có cây tre núi nào ở đây không. Từ trước nàng cũng không phải là người yếu đuối, nhưng cứ đi như vậy tìm hết núi đồi, thì vẫn không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi,

kết quả là lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn không tìm được, còn bản thân thì thở hồng hộc.

Nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc.

“Đi hết qua khe núi này, nếu không tìm được thì mai tìm tiếp.” Nàng tự nói với bản thân như thế, liền đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.

Kết quả là, không ngờ lại tìm được hai cây tre núi ở cạnh khe núi kia! Cuối cùng, Linh Hi bất chấp cả mệt mỏi, bước đến cao hứng phấn chấn hái vài trái, lòng ngập tràn sự mãn nguyện nghĩ đến dáng vẻ khi khẩu vị của hắn chuyển biến tốt, nhưng sau khi hái xong, mới phát hiện trời đã tối rồi.

Ban đêm đường núi rất khó đi, trên núi, ánh trăng bị rừng cây rậm rạp che khuất, hơn nữa ngoại trừ ánh đèn đuốc cự kỳ xa từ doanh trại hắt đến, trước mặt Linh Hi vốn dĩ là một màn đêm tối, chỉ có thể bước đi lung tung về hướng quân doanh, có vài lần suýt chút nữa đã trượt ngã, lại có nhiều lúc không cẩn thận thì đụng vào một thân cây.

Đến khi nàng lảo đảo nghiêng ngã xuống núi, trên người trên mặt đã sớm thê thảm vô cùng. Quân phục trên người bị cành cây quẹt trúng rách tóe ra, trên mặt cũng có vài chỗ trầy xước, nhưng nhìn thấy quân doanh phía trước còn cách không xa, Linh Hi bất chấp mọi thứ, chạy nhanh về phía đó.

Không ngờ, vừa chạy được vài bước, nàng lại hụt chân, Linh Hi chỉ cảm thấy cả người đều ngã nhào xuống, ngay sau đó tiếng “Ào ào” vang lên, nàng ngã xuống một cái hồ!

Đợi cho nàng chật vật để nổi lên, mới phát hiện bao quả tre núi của mình, phần lớn cũng đều rớt xuống hồ, không nhịn được có phần chán nản, những vẫn ngụp xuống nước, tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được gần hết số quả tre núi, xong xuôi, lại lần nữa ngoi lên mặt nước, còn chưa kịp lên bờ, đành ghé vào một bên thở mệt nhọc.

Nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó, nàng lại cảm giác có điều gì đó không thích hợp, cố gắng mở to đôi mắt nhìn lên bờ trước mặt, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt mình có một người! Trong lòng Linh Hi nhất thời kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn một lượt người đó, liền mông lung nhìn thấy thân ảnh mình ngày nhớ đêm mong!

Tuyệt đối là hắn! Mặc dù trong đêm tối, mặc dù nàng dùng hết sức lức cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng đó nhất định là hắn, nàng tuyệt đối không sai!

Linh Hi nhất thời sợ tới mức không dám hó hé tiếng nào, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ là --- trốn! Tuyệt đối không thể để hắn biết là nàng! Trong đầu vừa mới nghĩ như vậy, cả người nàng đã trầm xuống, lại lần nữa ngập trong nước.

Nhưng đột nhiên, một bàn tay to lại nhanh chóng nắm lấy ót nàng, sau đó, Linh Hi cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, lại bị hắn kéo từ dưới nước lên! Nàng kinh ngạc, ho một cái, đến khi thân thể tiếp xúc mạnh lên nền đất rắn chắc, sau đó không nhịn được lại ho lên.

Quả nhiên là nàng! Thập Nhất đứng trong bóng tối, nghe tiếng nàng ho khan, trong lòng đã hiểu rõ, trong giây lát lại chỉ cảm thấy tức giận, nắm chặt tay, lạnh lùng gọi tên nàng: “Tiết Linh Hi!”

Hắn lại biết là nàng! Linh Hi bị dọa, nhất thời ho càng thêm dữ dội, hồi lâu sau, rốt cuộc mới chậm rãi thở đều, nhưng toàn thân không nhịn được hơi mềm oặt, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người hắn, khó khăn nhoẻn miệng cười: “Thập Nhất gia.”

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương #397