Chương 222: Chương 222


Ban đêm, tiếng tiêu du dương vang vọng toàn bộ dịch quán.

Nam Cung Ngự ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng của mình, lẳng lặng thổi tiêu, vẻ mặt xa xăm.

Từ lúc ăn cơm chiều đến bây giờ, Tịch Nhan vẫn rất im lặng, một sự im lặng khác thường.

Nhưng hắn biết, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, một lát sau, phòng cách vách truyền đến động tĩnh -- là thanh âm mở cửa đóng cửa.

Nam Cung Ngự vẫn lẳng lặng thổi tiêu như cũ, cho đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất ở cửa cầu thang, hắn đoán nàng chắc hẳn đã đi được khá xa, mới chậm rãi buông cây tiêu xuống. Giây lát sau, hắn nhảy lên, nhẹ nhàng dừng ở phía sau dịch quán.

Sau lưng dịch quán này là một ngọn núi lớn.

Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng Tịch Nhan toàn thân áo trắng nên dễ dàng bị nhìn ra được.

Nam Cung Ngự đi rất chậm, bất động thanh sắc đi theo phía sau nàng.

Tịch Nhan cũng đi thật chậm rãi, giống như là có mục đích, lại giống như lòng tràn đầy mờ mịt, chỉ men theo con đường hẹp quanh co dưới chân, tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cuộc, trước mặt nàng xuất hiện một sơn cốc trống trải. Tiếng nước chảy róc rách vang lên, xuất hiện ở trước mặt nàng một hồ nước yên ả.

Tịch Nhan chậm rãi ngồi xuống bên hồ, sương khuya rơi xuống làm ướt đẫm quần áo của nàng, nhưng nàng chỉ nhìn mặt hồ trước mắt, không hề nhúc nhích.

Trong cơn hoảng hốt, nàng tựa hồ chỉ nhìn thấy gương mặt người đó phản chiếu trên mặt hồ.

Hắn vĩnh viễn tốt như vậy, vĩnh viễn ôn nhuận như ngọc, vĩnh viễn mỉm cười như nước.

Hắn tốt như vậy, nàng cũng không thể không rời hắn mà đi.

Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, ánh trăng trên cao, hồ nước phía trước, áo trắng tung bay trong gió.

Chậm rãi nhắc váy lên, đón ánh trăng sáng lung linh, trên khuôn mặt trắng như ngọc của nàng bỗng nhiên nở ra nụ cười tuyệt mỹ, sau đó, nàng đi từng bước một hướng về hồ nước kia.

Hồ nước lạnh lẽo dần dần không quá lưng bàn chân, bắp chân, đùi, phần eo......

Mỗi bước đi, khuôn mặt người đó giống như càng gần với nàng một chút.

Tịch Nhan vẫn mỉm cười như cũ, bước đi không nhanh không chậm, nhưng kiên định, chấp nhất phải đi đến giữa hồ nước kia bằng được.

“Nhan Nhan!” Phía sau bỗng dưng truyền tới tiếng gọi quen thuộc, ngay sau đó là tiếng nước ào ào, bất chợt phá tan sự yên tĩnh trong sơn cốc!

Ngay giữa hồ nước, khuôn mặt khắc thật sâu ở trong lòng đột nhiên liền biến mất .

Tịch Nhan hoảng hốt, rối loạn, nước mắt lăn dài trên hai má. Nàng điên cuồng nhào ra như muốn tìm cho được khuôn mặt kia.

Nam Cung Ngự chỉ nghe “Phù phù” một tiếng, thân thể của nàng trước mắt nhoáng một cái nhào về phía chỗ sâu nhất trong hồ nước, chỉ một thoáng trong lòng hắn chấn động mạnh, hít vào một hơi rồi trầm mình xuống nước.

Hắn phải mất thật nhiều khí lực mới tìm được nàng, lúc kéo nàng lên khỏi mặt nước, nàng rõ ràng rất thanh tỉnh, thế nhưng lại dùng sức cào cấu hắn: “Buông ra, huynh buông ra......”

“Nhan Nhan!” Nam Cung Ngự gào to một tiếng, “Muội tỉnh táo một chút đi!”

Tịch Nhan dường như tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, sau đó lại khắc chế không được bật khóc lên: “Ta thanh tỉnh, ta rất thanh tỉnh!”

Nam Cung Ngự bỗng dưng cảm thấy rất đau lòng, ôm nàng vào lòng mình: “Nhan Nhan......”

Tịch Nhan dựa vào hắn, lớn tiếng khóc lên: “Vì sao ta phải rời khỏi? Không phải là vì không muốn chết ở bên cạnh chàng, mà là không muốn để cho chàng phải nhìn thấy ta chết, nay ta không còn ở bên cạnh chàng nữa, chàng sẽ không nhìn thấy ta chết, vì sao ta còn phải sống? Dù sao sớm hay muộn đều phải chết, vì sao ta còn phải sống?!”

Nàng vừa khóc, vừa muốn cố sức thoát khỏi hắn: “Huynh để cho ta đi được không? Ta không rời khỏi chàng, ta không rời khỏi Bất Ly, sớm hay muộn ta cũng sẽ chết, huynh để cho ta đi, được không?”

Nam Cung Ngự nao nao, bỗng nhiên túm lấy cổ tay nàng kéo lên trên bờ, sau khi kéo được nàng lên bờ, rốt cuộc hắn nhịn không được rống to: “Muội không rời đi, vậy hiện tại muội trở về đi! Dù sao sớm hay muộn đều là chết, tội gì ép buộc bản thân mình như vậy!”

Tịch Nhan không còn chút khí lực dán người vào đám cỏ trên bờ, nghe vậy, tiếng khóc dần dần nhỏ lại. Rốt cuộc, nàng cũng ngưng khóc, nhưng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi, đôi mắt ẩm ướt, giọng nói khắc chế không được nỗi bi thương: “Ta trở về không được, ta rốt cuộc trở về không được......”

Nam Cung Ngự giật mình ý thức được điều gì, vội nâng nàng dậy, dựa vào trong lòng mình, mới phát hiện nàng đã gần như ngất đi, trong miệng luôn thì thào: “Ta trở về không được...... Thái Hậu, không thể chịu đựng ta được nữa...... Bà ta đã ra tối hậu thư cho ta...... Ta không thể quay về......”

Trong chớp mắt, Nam Cung Ngự cũng hiểu rõ được nguyên nhân khiến nàng rốt cuộc dứt khoát, kiên quyết đi với mình, chỉ một thoáng lòng hắn đau như ai cào cấu, chậm rãi ôm chặt nàng đang lâm vào hôn mê vào lòng, thấp giọng nói: “Nhan Nhan, ta sẽ không cho muội chết.”

Khi hắn toàn thân ướt đẫm ôm Tịch Nhan cũng ướt đẫm toàn thân trở lại dịch trạm, đột nhiên phát hiện dịch trạm vốn đã tắt đèn đóng cửa giờ lại mở ra, bên trong là một nữ tử dáng người yểu điệu, duyên dáng yêu kiều vừa nói chuyện xong với ông chủ.

Ông chủ lướt qua vai của nữ tử nhìn thấy hắn cả người chật vật, nhất thời la hoảng lên: “Công tử, các vị làm sao vậy?”

Nữ tử cũng quay đầu lại, trong nháy mắt khi nàng ta nhìn thấy hắn, vẻ mặt đạm mạc chợt khẽ giật mình: “Công tử?” Sau đó, nàng ta mới nhìn đến người hắn đang ôm trong lòng, vì thế trong mắt bỗng dưng hiện ra một tia thấu hiểu.

Nam Cung Ngự cũng có chút kinh ngạc: “Đạm Tuyết, làm sao nàng có thể ở nơi này?”

Đạm Tuyết cười nhẹ: “Lúc này, công tử nên phân phó ta giúp đỡ thay quần áo trên người nàng mà không phải hỏi ta làm sao lại ở nơi này.”

--------------------------------------------

Đạm Tuyết giúp Tịch Nhan lau khô thân thể, sau đó thay đổi quần áo sạch sẽ, lại sửa sang đệm chăn cho Tịch Nhan, rồi mới tới phòng Nam Cung Ngự, nàng nhìn thấy hắn bày giấy bút ở trên bàn, cắn cán bút trầm ngâm, chậm chạp không thể hạ bút xuống.

“Công tử muốn viết cái gì?” Nàng ngồi xuống ở vị trí đối diện với hắn, thản nhiên hỏi.

Sắc mặt Nam Cung Ngự trầm tĩnh, rốt cuộc chậm rãi buông bút xuống, nhìn nàng, chỉ nói: “Nàng còn không nói cho ta biết vì

sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?”

Đạm Tuyết cười nhẹ: “Cùng công tử giống nhau, đi ngang qua, ở trọ thôi.”

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương #222