Chương 156: Chương 156


Từ Duyên Thọ cung đi ra, ngoài trời tuyết rơi dày đặc.

Năm nay tuyết rơi dường như đặc biệt nhiều, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn một màn tuyết trắng xoá tuyết trước mắt, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa lo âu. Vui mừng là tuyết rơi đúng lúc sẽ giúp mùa màng bội thu, mà lo âu là người nghèo khổ làm thế nào để vượt qua một mùa đông rét mướt như vậy.

Nắm thật chặt áo khoác trên người, trong đầu hắn vẫn vang lên cuốc nói chuyện với Thái Hậu lúc nãy.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn một thân một mình sống trong cung, chịu đủ mọi khổ sở, lại còn lúc nào cũng lo lắng, đề phòng những âm mưu đen tối không ngừng nhắm vào hắn từ khi hắn ra đời. Sau khi bị rơi xuống nước, hắn giả vở trở thành một kẻ phế nhân, đó chính là phương pháp bảo hộ mình tốt nhất. Mà phương pháp này do Thái Hậu dạy cho hắn .

Phụ hoàng có nhiều con, chính vụ lại bận rộn, hắn trở thành kẻ phế nhân mà lại mồ côi mẹ, cho nên phụ hoàng càng ít nhớ tới đứa con của hòang hậu đã quá cố, chỉ có Thái Hậu là người thân nhất trên đời của hắn. Chính bà đã dạy hắn phải giấu tài, dạy hắn phải ẩn nhẫn chờ thời.

Những gì của hắn cũng chính là của Thái Hậu, ngọai trừ một người -- Tịch Nhan.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm thật chặt áo khoác trên người, nhớ đến lúc này chỉ có một mình nàng ở Minh Nguyệt cung, nên không quay trở lại yến tiệc nữa mà xoay người đi về phía Minh Nguyệt cung.

Trên đường đi không ngờ lại gặp được Thập Nhất cùng Thập Nhị, thì ra yến tiệc cũng đã tan rồi.

Thập Nhị nói chuyện hết sức hưng phấn: “Nhìn Thất tẩu múa rồi thì có ai còn tâm tư xem tiết mục khác chứ? Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng vừa rời khỏi, yến tiệc cũng nhanh chóng tan luôn. Thất ca, Thất tẩu đâu?”

“Thập Nhị đệ tìm ta có việc sao?” Bỗng dưng, phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử, Lâm Lạc Tuyết không biết từ khi nào đã đứng phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, lẳng lặng nhìn ba người.

“Thất tẩu......” Thập Nhị nhất thời không biết nói gì để chống đỡ, có chút ai oán liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, lôi kéo Thập Nhất, “Thập Nhất ca, không phải huynh còn muốn đi tìm Mẫu Đơn ăn cơm tất niên sao, dẫn đệ theo với, đi mau!”

Thập Nhất vội vàng chào Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Lâm Lạc Tuyết, sau đó cùng Thập Nhị rời khỏi ngay lập tức.

Lâm Lạc Tuyết lúc này mới tiến lên, tiếp nhận chiếc ô từ trong tay thị nữ, cả hai đứng nhìn nhau một lát, sau đó nàng ta đem ô che cho cả hai người, cười nhẹ nói: “Thất gia, hồi phủ đi.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhẹ mỉm cười, bất động thanh sắc lui về phía sau từng bước: “Trong cung còn có việc chưa xử lý xong, ta sẽ cho người đưa nàng trở về trước.”

Bàn tay đang cầm ô của Lâm Lạc Tuyết bỗng nhiên nắm thật chặt, hồi lâu sau mới mím môi thấp giọng nói: “Từ sau đêm đó, Thất gia vẫn lảng tránh thiếp thân, nếu buổi trưa hôm nay không phải Thái Hậu truyền thiếp thân tiến cung, thiếp thân chỉ sợ khó gặp được Thất gia một lần......” Nàng cắn cắn môi, thanh âm càng nhỏ hơn: “Do thiếp thân đêm đó làm không được tốt, để cho Thất gia không hài lòng sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ thu lại nụ cười, đảo mắt liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: “Lạc Tuyết, chuyện đêm đó ta không muốn nhắc lại.”

Lâm Lạc Tuyết nhịn không được cắn môi dưới càng mạnh, giống như đang chịu đựng một sự đau khổ nào đó.

Thấy bộ dáng của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến lên từng bước, nâng tay xoa mặt của nàng, ngón tay chậm rãi lướt qua môi của nàng, làm cho nàng vô thức nhả môi mình ra, rồi thấp giọng nói: “Nàng rất tổt, nàng vĩnh viễn sẽ là Anh vương Vương phi, nữ chủ nhân của Anh vương phủ. Nếu ngày thường cảm thấy thật sự rảnh rỗi nhàm chán, cũng có thể lên núi nhiều hơn để bầu bạn cùng Hoàng tổ mẫu, dù sao lão nhân gia cũng thích nàng, hiểu chưa?”

Lâm Lạc Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lệ nhìn chăm chú hắn thật lâu, cuối cùng cầm ô lảo đảo rời đi.

Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở lại Minh Nguyệt cung, vừa vào cửa đã phát hiện Tịch Nhan đang ngồi trước bàn trang điểm, không biết vì sao trên người ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, lúc này, nàng đối diện với gương trang điểm, nhất cử nhất động đều rất cẩn thận, điều này hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Nhưng thấy hình ảnh người trong gương hiện lên lung linh, thần thái thản nhiên, da thịt trắng như tuyết, giương mắt nhìn hắn, giống như đang nhíu mày lại giống như đang tươi cười, vừa hờn vừa giận, sóng mắt lưu chuyển chứa đựng phong tình vô hạn.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên thâm trầm, tiến lên, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên: “Trang điểm đẹp như vậy là muốn làm gì?”

Tịch Nhan mở to mắt, nở nụ cười lên tiếng trả lời: “Hôm nay là ba mươi tết, nhưng Tử Ngạn không tiến cung, thừa dịp còn có thời gian, ta muốn đi lên Lăng Tiêu sơn cùng hắn ăn cơm tất niên, chàng xem có được không?”

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng biến đổi, trên tay cũng vô thức nắm mạnh hơn, Tịch Nhan khẽ nhíu mi: “Chàng làm đau ta.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, buông nàng ra: “Được, hiếm khi nàng tình thâm ý trọng với Thập Lục thúc như vậy, đi thăm thúc ấy cũng là chuyện nên làm, ta gọi người chuẩn bị xe ngựa cho nàng.”

Dứt lời, hắn nhấc chân muốn đi ra khỏi phòng.

Bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm ngang thắt lưng, sau lưng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của nàng.

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ chấn động, dường như hiểu được điều gì, nắm lấy cánh tay đang đặt bên hông mình, xoay người nhìn nàng, trưng ra vẻ mặt giận dữ: “Nàng dám đùa giỡn với ta?”

Tịch Nhan không kiềm chế được cười rộ lên, vùi vào trong ngực hắn: “Thì ra chàng thật sự đang ghen!”

Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bày ra vẻ giống như đang căm tức, lại nâng cằm dưới của của nàng lên: “Bây giờ nàng thật sự đã nghĩ thông suốt sao?”

Tịch Nhan cong cong khóe miệng: “Chàng biết rõ ta ở trước mặt chàng luôn ngu ngốc, nhưng chàng lại cất dấu quá sâu, chàng không nói, ta làm sao biết được?”

“Ngu ngốc?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Nhưng bây giờ ta lại thực sự không nhìn ra nàng ngu ngốc đấy!”

Tịch Nhan vẫn mỉm cười như cũ, nhìn mặt sắc hắn không dịu đi chút nào, cuối cùng ôm lấy cổ hắn, kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Nàng còn tưởng rằng hắn nhất định không thèm động đây, nhưng nàng vừa mới chạm vào hắn, liền bị hắn nảy sinh ý định ác độc, dùng miệng ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai bị kín miệng nàng, hút vào thật sâu, Tịch Nhan cảm thấy đôi môi run lên, chiếc lưỡi đinh hương của nàng tức thì bị hắn mút vào đến phát đau, nhưng chỉ khẽ rên rỉ nói không nên lời.

Đợi đến khi nàng có thể nói chuyện được thì đã bị hắn cởi quần áo ném ra ngoài màn che.

Hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, bắt đầu cởi quần áo của mình ra, Tịch Nhan kinh hãi, vội giữ chặt hắn: “Không phải chúng ta phải hồi phủ sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc nhìn nàng một cái, trông thấy đôi môi sưng đỏ của nàng, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra ý cười tà tứ phong lưu, trong mắt nồng đậm tình dục không thể nào che dấu.

Cúi người xuống, hắn hôn lên đôi môi nàng, đồng thời thì thào với nàng những lời chứa đựng ý cười: “Hồi phủ? Tối nay, nàng đừng mong nghĩ tới.”

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương #156