Người đăng: thusinh_dalat
Mai Hương ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy lồng ngực, không ngừng thở hỗn hển, hóa
ra lại là một cơn ác mộng nữa, lúc này mồ hôi tuôn ra như suối thấm ướt cả
lưng áo. Ba năm qua, kể từ cái ngày khủng khiếp đó, không có một ngày nào là
Mai Hương không gặp ác mộng cả, cái chết của mẹ cô bé hệt như một vết thương
khó lành hằn sâu ở trong lòng lúc nào cũng rỉ máu.
Mẹ cô bé chính là bị người ta hại chết.
Một đứa trẻ mới mười tuổi, phải tự tay chôn cất mẹ mình, rồi lại phải sống với
nỗi đau đó suốt ba năm, bị người đời hắt hủi ghẻ lạnh, tình cảnh đó thật khiến
cho người ta không dám tưởng tượng đến, chỉ có thể tự hỏi làm cách nào mà cô
bé có thể vượt qua những ngày dài đa khổ đằng đẵng, chẳng biết là trong trái
tim non nớt ấy hiện tại đang chứa đựng một ngọn lửa báo thù và một nỗi đau đớn
to lớn đến như thế nào?
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Mai Hương lúc này mới thở hắt ra một hơi nhẹ
nhõm. Cô bé chầm chậm bước xuống giường, đi đến bên cạnh tủ áo, chiếc áo đang
mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi, quả thật không thể tiếp tục mặc nữa. Y phục
dần dần tụt xuống, lộ ra một mảng lưng trắng nõn. Ánh nến trong phòng vào lúc
này đột nhiên trở nên lập lòe mờ nhạt. Chỉ trong chốc lát, một luồng khí tức
kỳ dị cổ quái không biết ở đâu ra bỗng dưng nhẹ nhàng xông tới. Da thịt vốn
trắng nõn mịn màng của thiếu nữ thình lình ánh lên những điểm đỏ sậm, từng
chút từng chút một lộ ra trên phần da thịt ở phía sau lưng, giống như là một
phần máu thịt của cơ thể đang phát ra ánh sáng. Những điểm sáng màu đỏ ngày
càng nhiều hơn, tụ tập càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, tựa như đang
vẽ ra một bức tranh ngay trên da thịt của cô bé. Những điểm màu đỏ dần ngưng
tụ lại thành hình, cuối cùng hình thành nên một cái đầu quỷ dữ tợn, nhe răng
trợn mắt vô cùng đáng sợ. Nếu có vị trưởng bối đạo pháp cao thâm nào của Ba Vì
tiên phái có mặt ở đây ngay vào lúc này mà trông thấy khuôn mặt quỷ ấy chắc
chắn sẽ phải sợ hãi mà thốt lên một câu: “Ác quỷ phệ đồ!”.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Mai Hương sa khi thay y phục xong, liền nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài vốn
định đi làm việc sớm một chút, thật không ngờ bất thình lình lại bắt gặp Bình
An cũng trùng hợp cùng lúc bước ra cửa ở phía đối diện. Hai người đồng thời
giật mình đứng khựng lại, yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, không khí xung
quanh chẳng hiểu sao lại có vẻ ngượng ngùng gượng gạo. Tình trạng này kéo dài
qua một lúc, Bình An cảm thấy bối rối không biết phải làm sao cho phải, lúc
này mới lúng túng đưa tay gãi đầu cười ha ha nói:
Mai Hương trầm mặc nhìn người thiếu niên trước mắt, lại nhìn sâu vào đôi mắt
sáng trong không chút vẫn đục của hắn, thoạt nhiên lại nhớ đến gói cơm nắm tối
hôm qua, trong lòng bỗng dưng bớt đi ba phần lạnh lùng thêm một phần ấm áp, do
dự một lúc liền nhỏ giọng:
Nói rồi bước đi nhanh như một cơn gió, để lại Bình An một mình đứng ngơ ngác.
Bình An nhìn theo bóng lưng Mai Hương thầm kêu một tiếng kỳ lạ nhưng rất nhanh
cũng chẳng để chuyện này ở trong lòng. Bước về phía rừng thông, hai tay nắm
chặt, chính khí lẫm lẫm, hôm nay, nó thật sự quyết tâm hoàn thành công việc
đúng thời gian, không muốn phải nhịn đói phải ăn cơm thừa của người ta nữa.
Nghĩ cũng thật buồn cười, không ngờ Bình An sau khi trở thành người tu Tiên
lại phải vì bữa cơm mà phấn đấu.
Thời gian cứ vậy thấm thoát thoi đưa...
Trong sảnh lớn của phòng Tạp Vụ bất ngờ vang lên tiếng nói rụt rè của một
người thiếu nữ khiến cho các đệ tử khác đang có mặt ở trong phòng đều tò mò
ngoái nhìn.
Quản sự của phòng Tạp Vụ - Duy Hoàng cất tiếng tràn đầy mỉa mai.
A! Đây không phải là con bé xấu như quạ ở nhà bếp ư?
Sao trên đời này lại có một đứa con gái xấu như vậy nhỉ? Thật là xúi quẩy,
Ba Vì tiên phái chúng ta có một đệ tử như ả thật là xấu mặt.
Ngay lập tức, có nhiều người nhận ra Mai Hương nhưng hầu hết bọn họ đều không
tiếc lời hướng về cô mỉa mai châm chọc đầy tính ác ý, cứ như đấy chính là
chuyện bình thường vậy. Điều này chung quy cũng không thể trách những người đệ
tử này bởi thiên tính của con người xưa nay đều là ưa thích cái đẹp, gét bỏ
cái xấu, càng huống chi những kẻ có mặt nơi đây đều là những người tu đạo, tất
cả bọn họ đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, tự cho rằng bản thân mình mới là
cao quý hơn người khác. Tất cả bọn họ đều cho rằng sự có mặt của một người như
Mai Hương giống như là một vết đen trên nền trắng, không thể chấp nhận được.
Đối mặt với tất cả những tiếng cười nhạo ấy, Mai Hương vẫn kiên cường đứng
thẳng, thân thể giống như là một ngọn cỏ lau đong đưa ở trong mưa gió, cho dù
bị mưa gió vùi dập vẫn ương ngạnh dẻo dai. Cô bé thật sự muốn bỏ đi để khỏi
phải nghe thấy những lời mỉa mai chói tai nhưng đám đệ tử kia lúc này đã bao
vây nàng tầng tầng lớp lớp, mưa gió không lọt, không ngừng chỉ trỏ.
Duy Hoàng đứng bên cạnh, liên tục cười lạnh trong lòng, mặc kệ cho bọn đệ tử
đồng môn mặc sức châm chọc.
Mai Hương chậm rãi ngước nhìn đám đồng môn sư huynh đệ xung quanh, sắc mặt có
hơi tái nhợt, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương không thể diễn tả.
Thân thể khẽ run rẩy, Mai Hương cúi đầu xuống, hai nắm tay nhỏ bé xiết lại
thật chặt, cảm thấy tâm can lạnh lẽo cô đơn, cảm thấy như đang trở lại lúc
mười tuổi, lúc bán thân chôn mẹ, lúc bị người khác chà đạp, đau đớn nằm dưới
cơn mưa tầm tả, khi ấy cũng có vô số người cười nhạo cô bé như vậy, không có
một ai thương xót.
Đột nhiên, Mai Hương cảm giác có một bàn tay ấm áp vươn đến nắm lấy tay mình.
Cô bé vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy người thiếu niên kia đang đứng chắn trước người nàng, vẻ mặt hiện lên
sự lo lắng cùng quan tâm chân thành, trước vô số những ánh mắt khinh bỉ cùng
xem thường của đám đệ tử xung quanh chỉ có hắn là không quan tâm hết thảy mà
đến bên cạnh che chở cho nàng. Khi ấy, ánh nắng từ phía trên cao xuyên qua mấy
khung cửa sổ chiếu xuống mang theo điểm điểm tinh quang lặng lẽ rơi xuống
khuôn mặt thật thà chất phác có phần ngây ngốc kia, ánh mắt của hắn vốn như
thế trong trẻo sáng ngời, giờ phút này tất cả như hòa quyện cùng nhau khắc
thật sâu vào trái tim. Tất cả sự sợ hãi cùng cảm giác lạnh lẽo vào lúc này
dường như đã bị hơi ấm truyền đến từ bàn tay ấy quét tan đi, giống như là băng
tuyết tan rã khi gặp phải ánh mặt trời, trong lòng chỉ còn lại sự yên bình.
Bình An nắm lấy tay Mai Hương, một đường dẫn nàng vượt qua đám đông hướng về
khu phòng ốc phía sau nhà bếp, đối với sự châm chọc cười cợt của đám người kia
hắn chỉ xem như gió thoảng mây bay không hề bận tâm đến.
Về đến dãy phòng, Bình An thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lúc vô tình vẫn nắm
chặt lấy bàn tay của Mai Hương.
Hắn vội vàng hỏi han.
Mai Hương ngượng ngùng cúi đầu, che dấu đi khuôn mặt đang đỏ ửng.
Bình An lúc này mới giật mình nhớ ra, vội vàng buông tay. Hơi ấm cũng theo cái
buông tay ấy mà rút đi, trong lòng Mai Hương không hiểu vì sao lại có chút mất
mát. Nàng cứ cúi đầu né tránh, không dám ngẩng lên nhìn vào mắt hắn.
Bình An cảm thấy ngượng ngùng, giả vờ ho khan mấy cái để che giấu.
Hắn vội vàng dúi vào tay Mai Hương một cái bọc nho nhỏ.
Mai Hương đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng tò mò chậm rãi mở cái bọc
ra, liền thấy trong đó là ba cái bình ngọc màu trắng tinh khiết. Bình ngọc này
không có gì xa lạ với nàng, nó chính là dụng cụ mà sư môn thường dùng để đựng
Tụ Khí Hoàn, mỗi bình như thế có thể đựng được ba viên.
Đây là...?
Đây là chín viên Tụ Khí Hoàn tôi để dành được, cô hãy lấy mà dùng!
Bình An gật đầu cười nói.
Mai Hương không dám tin vào tai mình.
Tụ Khí Hoàn tuy không phải là thứ thuốc quá quý giá gì nhưng nó lại rất quan
trọng đối với đệ tử mới nhập môn dùng để tăng cường tốc độ tu luyện, chỉ ngại
ít chứ không ngại nhiều.
Mai Hương thật không ngờ đến, Bình An cứ đơn giản như vậy mà đem cho nàng.
Chỉ thấy hắn gãi đầu ra vẻ xấu hổ:
Bình An sợ Mai Hương từ chối sau khi nói xong liền chạy vụt đi như làn khói,
không để cho nàng kịp nói tiếng nào.
Mai Hương trông vào hình bóng hắn đang dần khuất xa, đôi tay thon thả xiết
chặt lấy ba bình thuốc, nơi khóe mi vậy mà có chút ẩm ướt.
Mai Hương thì thào nói, tiếng nói tan vào gió, trôi theo mây trời.