Người đăng: thusinh_dalat
Sáng sớm, mây sa đỉnh núi, cả ngọn núi Tản Viên được bao phủ bởi một lớp sương
mù trắng xóa mờ ảo. Ánh nắng mặt trời từ trên cao chiếu xuống, khúc xạ qua làn
hơi nước, rực rỡ long lanh, Ba Vì tiên phái như được tắm mình trong ánh hào
quang bảy màu từ trên Thiên giới soi xuống.
Bình An lúc này đã rời giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhắm mắt tận hưởng làn
không khí mới mẻ mát lạnh ùa vào, một đêm qua tu luyện Lạc Hồng Quyết khiến
cho tinh thần của nó phấn chấn không ít. Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu công
việc, quẩy một cái gùi lên vai, dao chặt củi bên hông, Bình An hăm hở cất bước
đi về phía khu rừng thông ở sau núi. Dốc núi quanh co thoai thoải, dưới chân
bước đi, sương mờ quanh quẩn, cảm giác như dẫm ở trên mây, thật sự thú vị.
Rừng thông bạt ngàn tựa như kéo dài vô tận, đứng từ trên cao nhìn xuống chỉ
thấy một biển xanh bát ngát trải ngút tầm mắt, mỗi khi có cơn gió thổi qua,
nhánh cây lay động như biển dâng sóng cả, cuồn cuộn âm thanh “xào xạc” không
ngừng. Bình An lần đầu tiên trông thấy kỳ cảnh như vậy thì ngay lập tức bị
cuốn hút, ngơ ngác mà đứng nhìn đến xuất thần, mãi qua một lát sau nó mới mạnh
mẽ thu hồi ánh mắt, đi nhanh đến phía trước.
Giờ phút này, nơi mà Bình An đang đứng chính là một mảnh rừng thông, xung
quanh có thể thấy được rất nhiều cây thông kích thước không đồng nhất, lớn nhỏ
khác nhau, đồng thời phía trên mặt đất được phủ đầy bởi một tầng lá thông già
úa dày đặc. Chân đạp trên lớp lá rụng, cảm giác mềm mại lại có phần rắn chắc,
Bình An tự hỏi không biết là rừng thông này đã từng tồn tại qua bao năm tháng,
chắc dễ chắc cũng mấy trăm năm rồi hoặc là trước cả khi Ba Vì tiên phái xuất
hiện ấy chứ.
Bình An chỉ dám dừng lại ở ngoài bìa rừng, trước khi đi chặt củi nó đã được
mấy người sư huynh dặn dò một phen là không được tự ý xâm nhập sâu vào khu
rừng, bởi vì trong đó vẫn còn có rất nhiều yêu thú tồn tại, tuy không phải là
cấp cao gì nhưng cũng không phải loại mà đệ tử mới nhập môn như nó đối phó
được.
Bỏ chiếc gùi trên vai xuống, Bình An bắt đầu đi quanh tìm kiếm, sau khi lựa
được một cây thông lùn thấp có cành nhánh vừa phải, to bằng cổ tay, nó mới hài
lòng bắt đầu chặt. Nhìn cành thông nhỏ bé, nó tự tin dồn hết sức chặt xuống,
bình thường với cành cây có kích thước như thế này lúc trước theo ông ngoại đi
đốn củi nó chỉ cần chặt khoảng bốn năm nhát là đứt lìa. Chỉ nghe một tiếng
trong trẻo vang lên, con dao như chém phải đá, lực phản chấn mạnh đến nỗi
khiến cho cổ tay Bình An tê dại. Lật đật nhìn lại, sau khi thấy trên thân cành
cây, nơi con dao vừa chặt phải chỉ có một vệt xước nhỏ hiện ra, Bình An bất
giác cảm thấy sợ hãi, không khỏi hít sâu vô một hơi khí lạnh. Nóng lòng chặt
ba bốn nhát liền, kết quả cũng giống như là lần chặt đầu tiên, điều này khiến
cho Bình An trở nên lo lắng. Nó không biết làm sao để hoàn thành kịp công việc
được giao. Nghĩ tới nghĩ lui, Bình An cắn răng một cái bèn quyết định mạo hiểm
đi sâu vào trong khu rừng thông một chút, đến nơi có những cây thông già đã
sống lâu năm để nhặt củi mục, việc này tuy rất mất thời gian và có chút nguy
hiểm nhưng cũng đành phải chấp nhận, chỉ cần nó cẩn thận một chút là được.
Một lần nhặt củi này vậy mà mất nguyên cả một ngày trời mới đủ số lượng, khi
Bình An trở về đến nhà bếp thì trời cũng đã tối.
Nhà bếp lúc này vắng tanh, trong nhà chỉ còn có sư huynh Phùng Thuận – đầu bếp
chính của Ngọc Tản Điện đang ngồi bên cạnh bếp lò đỏ than, miệng ngậm tẩu
thuốc, đôi mắt lim dim tận hưởng những làn khói trắng. Phùng Thuận nhập môn từ
rất sớm, tuổi nay đã hơn năm mươi, nhưng tu vi cũng chỉ ở tầng thứ ba của Lạc
Hồng Quyết, cuộc đời này xem như vô duyên với Tiên đạo. Đáng lẽ ở cái tuổi
này, Phùng Thuận sẽ bị buộc phải rời khỏi sư môn quay về trong thế tục sinh
sống như những người khác, thế nhưng nhờ vào một thân bản lĩnh nấu nướng rất
có tay nghề cho nên vẫn được lưu lại Ngọc Tản Điện làm tạp vụ, chưởng quản nhà
bếp, coi như có được một cuộc sống yên bình từ nay cho đến cuối đời. Phùng
Thuận biết có người tiến vào trong bếp, hắn cũng chẳng buồn quay đầu lại ngó
xem, cứ thế chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình.
Bình An cũng không dám làm phiền hắn, lặng lẽ bước đến góc bếp xếp đống củi bự
từ trên lưng xuống, lúc xếp được nữa chừng thì chợt nghe thấy có tiếng bước
chân nặng nề từ ngoài cửa vang lên. Nó xoay người lại, liền thấy Mai Hương
xuất hiện, trên vai cô bé là đôi thùng nước nặng chịch. Cô bé bước từng bước
khó nhọc đến bên cạnh mấy cái lu rất lớn, áo lưng ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ
bừng vì gắng sức, mặc dù thế ánh mắt của cô bé vẫn bộc lộ ra một sự kiên trì
hiếm có.
Tiếng nước đổ vào lu không ngừng vang lên giữa căn phòng trống vắng. Đổ nước
từ thùng vào lu xong, Mai Hương thở dốc mấy cái, không thèm liếc nhìn ai lại
bắt đầu xách thùng đi ra ngoài.
Bình An bước đến bên cạnh mấy cái lu, nó thấy còn đến tận ba cái chưa được đổ
đầy, việc này đối với một cô bé gái mới mười ba tuổi thật là quá sức, áng
chừng với sức chứa của mấy cái lu này thì Mai Hương phải làm đến tận giữa đêm
mới có thể hoàn thành.
Bình An thở dài thương cảm một tiếng, cơn đói bụng bất giác xông lên khiến cho
nó bủn rủn tay chân, từ sáng đến giờ nó hầu như chưa ăn gì vào bụng cả nhưng
hiện tại đã qua giờ dùng cơm chiều, bây giờ nó cũng chẳng biết phải làm sao,
chắc đành phải để bụng đói mà đi ngủ.
Đúng lúc này, Phùng Thuận vốn đang im lặng chợt bất ngờ lên tiếng. Hắn nói
xong một câu lại bắt đầu lười biếng ngả người trên ghế mà hút thuốc.
Bình An lễ phép đáp lại một tiếng, sau đó lầm lũi đi ra khu rửa chén bát, chỉ
thấy hàng đống tô chén để lung tung, chất cao như núi, một số vẫn còn đựng
chút cơm canh thừa. Nó thấy cơm thừa này thì vui mừng quá đỗi, chẳng nề hà gì
nữa, ngồi xuống bốc ăn. Ăn được một chút, nó bỗng dưng nhớ tới Mai Hương. Cô
bé tội nghiệp kia chắc cũng giống như nó chưa được ăn gì.
Bình An vội dồn cơm dư lại, sau đó nắm thành mấy nắm cơm, gói gọn gàng vào
trong một tấm giấy lớn. Ngoài phòng, Phùng Thuận vẫn nhàn nhã lười biếng, có
điều khi hắn liếc mắt vào khu rửa chén thì trong miệng lại than nhẹ một câu:
Nói rồi đảo mắt nhìn quanh căn phòng trơ trọi, âm thầm thở dài một tiếng,
chẳng biết là đang cảm thán cho bản thân hay là cho ai khác.
Đêm khuya thanh vắng, khắp bầu trời là những vì sao sáng lung linh. Sương
trắng bồng bềnh mờ ảo tựa như một tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên ngọn núi Tản
Viên, hơi sương lạnh buốt. Gần nửa đêm, Mai Hương mới mệt mỏi trở về phòng,
công việc nặng nhọc nhưng chỉ ăn có một bữa sáng khiến cho cô bé giờ đây không
còn chút sức lực nào, đến bước đi cũng thật là khó khăn lắm. Lúc đến trước cửa
phòng, thân hình cô bé chợt khựng lại, ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy có một
bọc giấy lớn để đó. Mở bọc giấy ra, bên trong là ba nắm cơm lớn, Mai Hương lúc
này đã đói đến hoa mắt liền ăn ngấu nghiến, ăn xong, ánh mắt khẽ nhìn về phía
căn phòng đối diện, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.
...................
Trên con đường cái lớn tại một thành thị, dưới cái nắng chói chang như thiêu
như đốt của mùa hè có một đứa bé gái tầm mười tuổi, quần áo rách rưới đang vừa
quỳ vừa khóc, bên cạnh nó là tấm chiếu cũ kỹ che đậy thân xác của một người
phụ nữ đã chết. Trước mặt nó có trải một tấm vải trắng, trên đó có mấy chữ
nguệch ngoạc ghi bằng mực than: “Bán thân chôn mẹ”.
Đứa bé ngước nhìn đám đông đang chỉ trỏ, ánh mắt đáng thương cầu xin mọi người
giúp nó, có điều trên khuôn mặt nó có một cái bớt xấu xí như vậy thì ai lại
muốn mua nó đây.
Đúng lúc này một giọng đàn bà the thé bất ngờ vang lên, chỉ nghe bốn phía dạ
ran liền có bảy tám tên người hầu xông về phía trước.
Cô bé hoảng hốt khóc to lên, cố hết sức giành giật với mấy tên người làm, chỉ
là sức của một cô bé gầy yếu thì làm sao có thể chống lại mấy gã người làm như
lang như sói.
Một mụ đàn bà ăn mặc hoa lệ hung hãn đi tới, dùng chân đá vào người cô bé liên
tiếp mấy cái, khiến cho nó đau đớn nằm co quắp trên mặt đất. Mọi người xung
quanh mặc dù cảm thấy bất nhẫn nhưng lúc này không có một ai dám đứng ra can
thiệp cả, gia chủ nhà họ Trần này chính là chấp sự ngoại môn của Lục Động tiên
phái, ngay cả quan phủ cũng không thể đụng vào chứ đừng nói là những người
phàm như bọn họ. Đám ác nhân mang xác mẹ cô bé vứt ra nghĩa địa, bỏ mặc cô bé
đau đớn nằm lăn lóc trên mặt đất. Trời bỗng dưng đổ mưa tầm tả, bé gái vẫn nằm
đó khóc than không ngừng, mặc kệ những hạt mưa như dao sắc cứa vào thịt.
Nhân thế trên đời, thử hỏi có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất đi người thân, một
mình côi cút trên cuộc đời này.
Hơi lạnh bốn phía bốc lên, thấm dần vào xương tủy như loài ác quỷ thừa cơ hội
không ngừng gặm nhấm từng chút một sinh mạng bé nhỏ, khiến cho cô bé lịm dần
đi. Điều cuối cùng mà cô bé nhận thấy được trước khi ngất đi đó là cảm giác có
một chiếc chăn bông ấm áp và êm ái phủ chụp vào người.