Người đăng: thusinh_dalat
Bình An chăm chú lắng nghe vị sư huynh quản sự đang đứng trên cao kia nói.
Duy Hoàng sau khi phổ biến qua một chút những điều cần lưu ý xong, liền ngó
vào bảng danh sách đang cầm trong tay, bắt đầu gọi tên từng người tiến lên để
nhận thẻ bài và công việc tạp vụ, có người nhận công việc chăm sóc linh dược,
có người nhận công việc nuôi dưỡng linh thú, có người phải đi quét dọn đại
điện…
Tu chân học đạo là một con đường hết sức gian khổ chính vì thế muốn tu chân
trước hết phải tu tâm của chính mình. Tiên đạo đằng đẳng, điều cần nhất trước
tiên chính là sự kiên trì không ngại gian khó, thứ đến mới là tư chất cùng trí
tuệ. Trường sinh chính là một con đường nghịch thiên, đấu tranh cùng với thiên
đạo, người nào không có cái tâm chí kiên định ấy thì cho dù tư chất có trác
tuyệt đến mấy cũng không thể nào đạt được thành tựu gì, trải qua năm tháng
tang thương cũng liền hóa thành một đám cát bụi mà thôi. Ba Vì tiên phái là
một đại phái, không quản xuất thân của ngươi ra sao, một khi đã nhập môn thì
đều có đãi ngộ giống nhau, đều phải làm những công việc tạp vụ, bị người sai
phái để rèn luyện tâm tính.
Thiên tính ở trên đời này chính là mạnh được yếu thua, ngay cả con người cũng
không tránh được, ở đâu có người là ở đó có tranh đấu. Những đệ tử mới nhập
môn như Bình An ngoài việc phải cố gắng tu tập pháp quyết của sư môn ra còn
cần phải đảm nhận những việc vặt trong môn phái. Những việc vặt này chung quy
đối với người tu chân mà nói chính là công việc thấp kém, bị người khác cười
chê, xem thường. Muốn không bị cười chê thì chỉ còn có cách cố gắng bức phá
vượt lên trên người khác, có thực lực trong tay thử hỏi ai còn dám cười chê
ngươi?
Chính vì vậy, ở trong hoàn cảnh khó khăn mà cố gắng tu hành, chỉ có người nào
kiên trì được đến cuối cùng, bộc lộ thiên tư, đột phá được giới hạn của bản
thân thì mới có thể chân chính trở thành đệ tử của Ba Vì tiên phái, nếu không
cả đời chỉ có thể là một đệ tử bình thường chuyên làm tạp vụ, nói cách khác
chính là vô duyên với Tiên đạo, mãi mãi chỉ là một người phàm trần.
Tu Tiên chính là một con đường tàn khốc như vậy.
Đấu tranh với trời.
Đấu tranh với người.
Đấu tranh với chính bản thân mình.
Chánh đạo đã thế, Ma đạo còn tàn nhẫn hơn.
Lạc Hồng quyết mười hai tầng cảnh giới, từ cảnh giới tầng thứ nhất cho tới
cảnh giới tầng thứ ba đều tính là nhập môn, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới tầng
thứ tư mới có thể gọi là người tu Tiên chân chính, mới có thể chính thức đặt
bước đầu tiên trên con đường Tiên đạo rộng lớn.
Mai Hương!
Có!
Bình An nhìn sang, hóa ra cô bé xấu xí đứng bên cạnh hắn có tên là Mai Hương,
một cái tên khá đẹp.
Mai Hương nghe gọi đến tên mình thì vội vàng tiến lên phía trước, cái đầu cúi
thấp, dáng vẻ rất là rụt rè tự ti.
Duy Hoàng liếc nhìn Mai Hương, nhìn đến khuôn mặt xấu xí của cô bé thì tỏ vẻ
chán ghét, không muốn nhìn nhiều thêm nữa, thái độ lạnh lùng hơn hẳn so với
những người khác:
Mai Hương sau khi nghe mình bị phân đến nhà bếp, hơn nữa còn phải làm công
việc nặng nhọc như vậy thì thân thể khẽ run rẩy, hai nắm tay khẽ nắm lại nhưng
cuối cùng vẫn là cúi đầu tiếp nhận.
Duy Hoàng khẽ cười lạnh, hắn là cố ý phân như vậy. Hắn nhập môn đã hơn hai
mươi năm có thừa nhưng ở trong môn phái vẫn mãi là một quản sự nhỏ bé của
phòng tạp vụ, tu vi chỉ dừng lại ở cảnh giới tầng thứ ba của Lạc Hồng Quyết mà
không tiến lên được. Hắn không có chính thức là người Tu tiên mà chỉ là một
người phàm. Duy Hoàng tự cho rằng mình tư chất không tệ, chỉ thiếu một chút
tiên duyên. Trong tâm hắn nghĩ, người như hắn còn chưa thể chạm đến cánh cửa
tu tiên thì một con bé xấu xí trời sinh khiến người ta chán ghét kia lại có gì
hơn hắn, càng không có tư cách bước lên Tiên đạo. Đưa Mai Hương đến làm tạp vụ
nhà bếp, đó là chính thức chặt đứt đường tu luyện của cô bé, bởi vì công việc
ở nhà bếp rất nặng, hầu như có rất ít thời gian để tu hành, hơn nữa đãi ngộ
cũng cực kỳ thấp, mỗi ba tháng mới có thể lãnh một viên Tụ Khí Hoàn. Nhà bếp
này không một đệ tử nhập môn nào nguyện ý tới làm. Sở dĩ Duy Hoàng đưa ra một
quyết định như vậy là bởi vì hắn muốn dành những chỗ tốt hơn cho những đệ tử
có bối cảnh gia thế sau lưng. Nói chung, hắn làm tới cái chức quản sự này cũng
không phải dễ dàng gì.
Bình An!
Có!
Bình An hồi hộp bước lên.
Duy Hoàng không nói gì nhiều, chăm chú nhìn kỹ nó hơn một chút, lại xem lướt
qua lý lịch của Bình An trong quyển sách cầm nơi tay, chỉ thấy một đoạn văn
ngắn gọn ghi chú quê quán, hóa ra là một đứa bé nhà quê không cha không mẹ.
Hắn cười khẩy lạnh lùng:
Bình An hăm hở gật đầu, hồi ở thôn Phúc Lộc nó cũng thường xuyên vào rừng đốn
củi phụ ông bà ngoại, việc này xem ra cũng không làm khó được nó, đối với nó
điều quan trọng là bây giờ đây nó đã có được pháp quyết tu luyện, có thể từng
bước từng bước trở thành Tiên nhân, thực hiện giấc mơ, đó mới là chuyện vui vẻ
nhất. Trong lòng nó tràn ngập ý chí phấn đấu, nó vô tư không biết chuyện gì sẽ
xảy ra.
Nhìn nụ cười ngô nghê của Bình An, Duy Hoàng ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng hắn
âm thầm cười lạnh, đợi qua vài năm nữa, nhiệt huyết ban đầu rồi cũng sẽ bị sự
thất vọng bào mòn đi.
Bình An được người đưa đến nơi ở mới, đó là một dãy phòng ốc cũ kỹ nằm tách
biệt với những khu vực còn lại. Bình An ở một phòng, đối diện với căn phòng
của nó chính là căn phòng của cô bé Mai Hương. Trong phòng bố trí cực kỳ đơn
giản, ngoài chiếc giường cùng chăn đệm ra thì chỉ còn một bộ bàn ghế đặt giữa
phòng, ngoài ra không còn gì nữa. Lúc này sắc trời đã muộn, mặt trời đã ngã về
tây, ráng tà sáng lạng. Bình An được phép nghỉ ngơi một đêm, đợi đến sáng sớm
ngày mai mới bắt đầu công việc. Nó nhìn sang phòng đối diện vốn định sang chào
hỏi làm quen nhưng sau khi thấy hai cánh cửa trước phòng đã sớm đóng chặt từ
lúc nào đành nhún vai bất đắc dĩ, sải bước vào phòng của mình, nhẹ nhàng đóng
cửa lại, lúc ấy cả thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không có lấy một
tiếng động. Sau khi cất kỹ cái bọc đựng cây phế kiếm cũ nát – kỷ vật duy nhất
mà mẹ nó để lại vào một nơi bí mật, Bình An mới đi đến bên cạnh bàn ngồi
xuống, bắt đầu lấy những thứ lãnh được lúc ban sáng ra để lên trên bàn xem
xét. Một bộ trang phục, một cái lệnh bài, một cái bình sứ bằng ngọc bên trong
có ba viên Tụ Khí Hoàn.
Bình An quyết định thử tu luyện một chút.
Lạc Hồng Quyết là pháp môn nổi danh của Ba Vì tiên phái, được truyền thừa đã
hơn sáu ngàn năm. Năm xưa tổ sư khai phái Bảo Ngọc chân nhân của Ba Vì tiên
phái chính là sau khi đến núi Tản Viên này, ở trong một cổ động đoạt được một
bộ cổ quyết, tuy chỉ là nửa bộ phía sau không đầy đủ nhưng đúng là pháp quyết
chân thật của tiên gia còn sót lại từ thời thượng cổ, ở trên thế gian này vô
cùng hiếm có. Bảo Ngọc chân nhân vui mừng quá đổi, lập tức ở trong cổ động bế
quan hơn mười năm, dùng sở học của bản thân, kết hợp với những kiến thức tham
khảo được từ trong bộ pháp quyết của tiên gia, cuối cùng sáng tạo ra Lạc Hồng
Quyết, uy lực tuyệt luân, danh chấn thiên hạ.
Lạc Hồng Quyết có cả thảy mười hai tầng cảnh giới, từ thuở khai môn lập phái
cho đến nay, ngoài tổ sư Bảo Ngọc chân nhân ra, chưa hề nghe nói đến có ai có
thể luyện đến cảnh giới tận cùng. Ba tầng đầu nhập môn rất dễ dàng, phần lớn
là vận dụng pháp môn để hấp thụ linh khí, thông suốt kinh mạch, rèn luyện trụ
cột, những tầng phía sau mới gọi là khó khăn, không những thâm thúy vô cùng mà
còn đòi hỏi người tu luyện phải có ngộ tính với Thiên đạo, nếu như ngộ tính
không đủ thì có khi cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới thứ ba, mãi mãi
đứng ngoài Tiên đạo. Chỉ một khi đạt đến cảnh giới tầng thứ tư của Lạc Hồng
Quyết mới có thể gọi là người tu tiên chân chính, mới có thể khai phá đan
điền, tích lũy lũy linh khí, thi triển đạo pháp. Ba Vì tiên phái ngoài Trưởng
môn Thiên Cảnh hiện thời có tu vi cảnh giới tầng thứ mười ra thì chỉ có mười
người đạt đến cảnh giới tầng thứ tám, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để cho Ba
Vì trở thành tiên phái đứng đầu Chánh đạo.
Tầng thứ nhất dẫn khí nhập thân.
Bình An ngồi khoanh chân trên giường, toàn thân thả lỏng bắt đầu minh tưởng và
hít thở theo phương pháp của Lạc Hồng Quyết, ban đầu mặc dù có hơi khó khăn
khiến cho hơi thở tán loạn, nhưng về sau một khi đã quen dần liền cảm thấy vô
cùng thoải mái. Kiên trì đến nữa đêm, trong cơ thể của Bình An cuối cùng cũng
xuất hiện một tia linh khí rất là mờ nhạt, chậm rãi phiêu động qua các đường
kinh mạch, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp đang
lan tỏa. Bình An mừng rỡ vô cùng, tâm thần hơi một chút phân tán, tia linh khí
ấy liền ngay lập tức biến mất.