Nhập Môn.


Người đăng: thusinh_dalat

Bình An lúc này đang run rẩy đứng trên Thuần Dương Kiếm, phần vì căng thẳng,
phần vì xúc động. Lần đầu tiên được bay lượn giữa bầu trời, nó rất là sợ hãi
nhưng bất luận thế nào vẫn không nỡ nhắm mắt lại.

Chân đạp Tiên kiếm, bay giữa trời xanh, giờ đây cứ như là giấc mộng cõi nào!

Gió trời lồng lộng, thổi mạnh đến nỗi tưởng chừng như có thể hất văng hai
người xuống đất, thế nhưng sư phụ của nó vẫn ngạo nghễ đứng thẳng người phía
trước, hai tay chắp sau lưng, bình thản mà ngắm nhìn trời đất vạn vật. Bình An
đứng phía sau, trông vào bóng lưng ấy không hiểu sao thoạt nhiên lại có một
cảm giác cô tịch thê lương khó tả trong lòng.

Dưới đất, sông núi nhanh chóng lướt qua.

Bình An hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cảnh vật ở thôn Phúc Lộc giờ đây
đã ở xa tít đằng sau lưng, không còn trông thấy được nữa. Nó đâu biết được,
lúc này ở nơi cổng thôn có một đứa bé gái cũng đang đứng thẫn thờ ngước nhìn
lên bầu trời, hai tay ôm một cái bọc đựng mấy củ khoai lang mà nó thích ăn
nhất, đôi mắt ngấn lệ, dùng hết sức mà hét to lên:


  • Củ khoai! Bảo trọng!

Thuần Dương Kiếm cứ thế phá không mà đi.

Hai người bay mất ba ngày ba đêm, lúc vừa ngang qua một cái đầm rất lớn thì
đột nhiên Thuần Dương Kiếm bỗng nhiên ngân dài lên một tiếng, sau đó bất ngờ
vọt thẳng lên trên cao, xuyên qua một tầng mây trắng dày đặc. Lúc ấy, trên –
dưới, trái – phải của Bình An đều là mây mù trắng xóa cả. Xung quanh nó, mây
ngập mênh mông không thấy điểm cuối. Sau một lúc, vầng dương sáng ngời lại
hiện ra, trời xanh bao la như một đại dương úp ngược, xanh trong thuần khiết,
hùng vĩ tráng quan. Thuần Dương Kiếm mang theo hai người vọt ra khỏi tầng mây,
để lại một vệt mây dài sau lưng trông như bọt biển, mãi cho đến khi đạt đến độ
cao cách tầng mây khoảng ba trăm trượng thì mới giữ theo phương nằm ngang,
nhằm thẳng phía trước mà phóng tới.

Nơi xa, một ngọn núi hùng vĩ dần dần hiện ra. Đỉnh núi như một cái tán rộng
lớn vươn khỏi chân mây. Bình An hít sâu một hơi, phóng mắt mà nhìn, nó chưa
bao giờ nhìn thấy một đỉnh núi nào lớn đến thế, trông cứ như là một hòn đảo
trôi nổi ở trên biển mây. Ở trên đảo có đầy đủ cung điện đài các, có rừng cây
xanh biếc, có thác nước hùng vĩ, có tiên hạc bay múa. Dưới bầu trời xanh vô
tận, quanh đỉnh núi vấn vít bay lượn vô số vệt sáng đủ mọi màu sắc, càng đến
gần thì số lượng càng nhiều. Bình An có thể nhìn rõ, trong mỗi vệt sáng ấy,
đều là một đệ tử của Ba Vì tiên phái, chân đạp Tiên kiếm.

Ba Vì tiên phái quả nhiên xứng danh là một trong bốn đại phái đứng đầu Chánh
đạo thiên hạ, khí thế bất phàm.

Quang Minh cùng Bình An trực tiếp ngự kiếm hạ xuống một dãy cung điện rất lớn
nằm ở trung tâm. Lúc hai người đến nơi đã có một vị nam đệ tử trọc đầu, tướng
mạo thô hào đứng đợi sẵn, người này vừa trông thấy Quang Minh thì vội vàng
tiến đến vấn an, sau đó nhận lệnh của sư phụ dẫn nó đi nghỉ ngơi, đợi đến sáng
ngày mai mới có thể làm lễ bái sư chính thức. Có lẽ là do bôn tẩu đường xa vạn
dặm, có lẽ là do liên tiếp trải qua nhiều biến cố, tinh thần Bình An khá là
mệt mỏi cho nên sau khi ăn uống no nê, nó liền quăng mình lên giường đánh một
giấc no say.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên.

Đêm qua đi, ngày mới lại đến.

Sáng sớm hôm sau, Bình An mãi mới tỉnh lại, ngồi một mình đờ đẫn đến nửa ngày
trời. Sự hưng phấn ban đầu qua đi, thoạt nhiên nó phát hiện ra hiện tại chỉ có
một mình nó lạc lõng ở giữa một nơi xa lạ rộng lớn, bất giác một cảm giác cô
đơn ập đến khiến cho nó thấy nhớ ông bà ngoại, nhớ thôn Phúc Lộc ghê gớm.


  • Đệ đã tỉnh lại rồi à! Vậy thì tốt lắm! Hãy mau theo ta đến gặp sư phụ nào.

Đúng vào lúc này, từ ngoài cửa bất ngờ vọng đến một giọng nói, rồi có một
người bước vào. Bình An ngước mắt nhìn, nó nhận ra Đặng Anh Tài chính là vị sư
huynh hôm qua đã dẫn nó đến căn phòng này.


  • Tài sư huynh!

Bình An thốt lên.

Đặng Anh Tài mỉm cười, khẽ gật đầu với nó, nhẹ nhàng trấn an:


  • Không có việc gì đâu! Đệ đừng lo lắng quá, qua hôm nay, chúng ta chính thức
    đã là sư huynh đệ trong Ngọc Tản Điện rồi.

Bình An gật đầu. Nó thấy vị sư huynh này thân thiện như vậy thì trong lòng
liền cảm thấy yên tâm hơn một chút, vội vàng chỉnh đốn quần áo thoáng qua rồi
nhanh chóng theo sau Đặng Anh Tài ra ngoài. Hai người phải đi mất một lúc,
xuyên qua mấy dãy hành lang dài gấp khúc, mới đến được Truyền Nhân Đường, điện
chính của Ngọc Tản Điện. Lúc này, trong Truyền Nhân Đường đã có hơn hai mươi
người đệ tử mới nhập môn giống như nó đều đã tập trung đầy đủ, xếp thành hai
hàng chữ nhất. Trước sảnh có bày hai cái ghế lớn, trên có hai người ngồi, một
là Quang Minh, người kia là một mỹ phụ có vẻ đoan trang điềm đạm, đứng cạnh bà
ta là một đứa bé trai cũng cỡ tuổi Bình An, tuy còn nhỏ nhưng đã có phong phạm
của một Quang Minh thu nhỏ. Bình An là người đến cuối cùng cho nên không khỏi
thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.


  • Sư phụ! Sư nương! Đệ tử đã đưa tiểu sư đệ đến rồi!

Mỹ phụ kia khi nhìn đến Bình An thì đôi lông mày chợt nhíu lại ra chiều suy
nghĩ, không hiểu sao, ánh mắt của đứa bé này lại cho nàng có một cảm giác rất
là quen thuộc. Có điều, mỹ phụ chỉ nghĩ một thoáng liền nhanh chóng bỏ qua,
trên đời này người mà nàng từng gặp nhiều vô số, có khi đứa bé này chỉ đơn
giản là có nét trùng hợp với một vị cố nhân nào đó mà thôi.

Người giống người, nhiều không kể xiết.


  • Được rồi! Bình An! Con hãy xuống dưới kia đứng cùng bọn họ.

Quang Minh sau khi nhìn thoáng qua Bình An thì sắc mặt biểu hiện vẫn như lúc
bình thường, cất tiếng nói.

Bình An lẽ phép đáp lời, sau đó rụt rè mà bước xuống dưới, đứng vào phía chót
của hàng ngũ, kế bên một đứa bé gái có đôi mắt rất sáng. Đứa bé gái này đáng
lẽ ra là một cô bé rất xinh đẹp nếu như trên má phải của nó không có một mảng
bớt màu đỏ quái dị khiến cho khuôn mặt rất là khó nhìn nếu không muốn nói là
xấu xí. Người ngoài nhìn vô rất khó có cảm tình.

Bình An thì khác, nó từ bé đã sống trong thôn Phúc Lộc, nơi những người dân
thật thà chất phát luôn quan tâm lẫn nhau, cho nên khi nhìn thấy cô bé nó
chẳng thấy ác cảm gì cả, thậm chí nó còn cảm thấy cô bé rất đáng thương nữa là
đằng khác, đó không phải là sự thương hại mà là sự cảm thông giữa người với
người. Nó trông thấy cô bé liếc mắt sang nhìn mình thì vội gật đầu cười tươi
thân thiện nhưng đáp lại thiện ý của nó lại là một thái độ dửng dưng lạnh
lùng, khiến cho nó cụt hứng.

Sau khi đám đệ tử mới đã có mặt đầy đủ, nghi lễ bái sư lúc này chính thức được
cử hành.

Tất cả người mới, đều là những thiếu niên mười hai mười ba tuổi cùng nhau
hướng về phía hai người Quang Minh đang ngồi trên cao mà đồng loạt hành lễ,
khí thế trang trọng vô cùng. Quang Minh nhìn chúng đệ tử mà mỉm cười hài lòng,
đám đệ tử nhập môn lần này của Ngọc Tản Điện tư chất không tệ, ngày sau ắt có
thành tựu, vị thế chủ Điện chắc chắn sẽ càng thêm vững vàng.

Đặng Anh Tài thấy lễ tiết đã xong, lúc này vội tiến lên trước đám đệ tử mà cao
giọng nói:


  • Được rồi! Tiếp sau đây ta sẽ đọc môn quy của bản môn, các vị sư đệ và sư
    muội phải dụng tâm ghi nhớ kỹ, tuyệt đối không được vi phạm nếu không bản môn
    sẽ không dung tình cho bất cứ ai.

Đám đệ tử đứng dưới dạ ran, người nào người nấy đều tập trung tinh thần cao độ
để lắng nghe, sợ bỏ sót điều gì.

Ba Vì tiên phái lập phái đã sáu ngàn năm, là lãnh tụ của Chánh đạo thiên hạ
luôn luôn cùng Ma đạo đối đầu, như nước với lửa. Người trong Chánh đạo hành xử
phải quang minh lỗi lạc tuyệt đối không được lén lút; diệt yêu trừ ma là bổn
phận và chức trách không thể chối từ; nếu như đệ tử nào đó của bổn môn dám gây
ra chuyện ác nghiệt không thể tha thứ thì cho dù trốn tới chân trời góc bể
cũng không thể tránh khỏi sự trừng phạt của bổn môn.


  • Các vị sư đệ, sư muội, ta đã đọc xong môn quy, bây giờ tất cả hãy ngồi
    xuống tập trung minh tưởng để sư phụ truyền thụ pháp quyết.

Đặng Anh Tài sau khi đọc xong các điều lệ quy định dài dòng liền thở ra một
hơi nhẹ nhõm, cao giọng nói.

Bình An học theo mọi người xung quanh, nhanh chóng bắt chéo chân ngồi xuống,
hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhắm lại.

Quang Minh sau khi quan sát thấy chúng đệ tử đã hoàn toàn nhập tâm thì mới
chậm rãi đứng lên, tay trái bắt quyết, miệng lầm rầm đọc chú ngữ. Phía trên
trần nhà của Truyền Nhân Điện theo đó mà có một đồ án hiện ra, một đạo ánh
sáng xanh rực rỡ từ phía trên cao nhẹ nhàng chiếu xuống, soi lên trên người
của tất cả các đệ tử đang ngồi.

Gió nhẹ bỗng nổi lên, vô số chữ vàng đột nhiên xuất hiện bay múa, sau đó hướng
tới huyệt Ấn Đường ngay giữa cung lông mày của mỗi đệ tử mà nhập vào, lúc đầu
thì chậm rãi, về sau càng lúc càng nhanh hệt như dòng chảy của một con sông
lớn. Một thoáng này, Bình An có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Bốn phía xung quanh
nó bỗng nhiên trở nên tối đen như mực, nguyên thần giống như ly thể trôi nổi
giữa bóng tối vô tận, rồi trong bóng tối tưởng chừng như vĩnh hằng ấy đột
nhiên có vô số ánh sáng màu vàng chớp lên. Bình An dụi mắt nhìn kỹ, chỉ thấy
hằng hà sa số những chữ viết màu vàng không biết từ đâu đột ngột xuất hiện,
thi nhau bay múa xung quanh nó, tựa như những vì sao ở trên ngân hà bát ngát,
đẹp đẽ vô cùng. Nó rụt rè đưa bàn tay ra, muốn thử chạm vào những chữ viết ấy
nhưng lại không có cách nào chạm đến được. Những chữ vàng này cứ như là ảo ảnh
mà nhẹ nhàng xuyên qua tay nó. Những chữ vàng vần vũ bay múa trong thoáng chốc
rồi bắt đầu tụ hợp lại với nhau, sắp sếp theo một trật tự có quy luật, tiếp
theo đó ánh sáng vàng phát ra càng lúc càng sáng, rực rỡ đến chói mắt. Ánh
sáng xua tan đi tất cả bóng tối, ập đến như một cơn lũ tràn đê, nuốt chững lấy
Bình An.

Mở mắt ra, nó hoảng hốt nhìn xung quanh sau khi nhận thấy bản thân mình thì ra
vẫn còn đang ngồi tại Truyền Nhân Đường, lúc này mới cảm thấy an tâm thở phào
ra một hơi nhẹ nhõm. Len lén liếc mắt nhìn xung quanh, nó thấy đám bạn đồng
môn vẫn còn đang nhắm mắt, hầu như không có ai giống như nó bị ảo cảnh làm cho
thức tỉnh. Thấy vậy, Bình An liền lập tức nhắm mắt lại cố gắng tập trung tinh
thần như cũ, nó sợ sư phụ trách mắng. Có điều lúc này đây, nó bỗng dưng kinh
ngạc đến há hốc mồm, trong tâm thức nó đột nhiên hiện lên mười hai thiên pháp
quyết tỏa ánh vàng rực rỡ trong đó có ba chữ vàng to lớn trầm trọng nhất nằm ở
tiên đề đập vô mắt.


  • Lạc Hồng Quyết…!

Bình An thì thào, hai bàn tay xiết chặt vì kích động.


Ác Thần - Chương #5