Chung Cuộc.


Người đăng: thusinh_dalat

Huyết Long sau khi cất lên một tiếng Long ngâm chấn động liền ầm ầm lao lên
trời cao quấn lấy Thuồng Luồng Băng, khí thế hung tợn giống như là muốn một
ngụm nuốt chửng con vật đã dám thách thức uy nghiêm của nó.

Hai con vật tranh đấu với nhau, hình thành nên một cơn lốc xoáy cực lớn treo
giữa không trung, cuồng phong lẫm liệt, gió cuốn tung mây, tiếng nổ vang vọng
như sấm giật đùng đùng, hào quang lóe sáng như chớp giật liên hồi.

Phía trên đài cao, tất cả các vị trưởng bối đều đứng phắt dậy, Quang Minh nhìn
vào thân ảnh hai gã thiếu niên đang lơ lửng trên võ đài mà trong đáy lòng cuộn
trào vô vàn cảm xúc, thân thể không ngừn run rẫy, thế nhưng hắn cũng không có
nhảy lên đài ngăn cản hai người trẻ tuổi.

Nguyệt Nga lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, nàng trông vào cuộc tranh đấu ở trên
đài mà không khỏi trợn mắt líu lưỡi, thuật pháp này, đạo hạnh này thật không
ngờ lại có thể hội tụ ở trên mình hai gã thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ ấy,
đặc biệt là gã thiếu niên có tên gọi là Bình An kia, nàng có nhìn thế nào cũng
cảm thấy đạo hạnh tu vi của hắn vẫn còn rất nông cạn, không thể thâm sâu bằng
con của nàng nhưng chẳng hiểu bằng cách nào hắn lại có thể thi triển ra thuật
pháp lợi hại như vậy, uy lực đó chẳng hề thua kém Bằng Quân.

Trên không trung, cơn lốc xoáy càng lúc càng xoáy nhanh hơn, một lực hút khổng
lồ xuất hiện, tất cả linh lực trong vòng năm mươi trượng đột nhiên dồn nén lại
về phía trung tâm.


  • Không xong! Nguy hiểm!

Các vị trưởng bối đông thanh hô lên.

Thế rồi một tiếng nổ chát chúa vang lên, ánh sáng chói lọi tràn ra bốn phương
tám hướng đi theo đó là một luồng lực lượng hủy diệt vô cùng lớn.

Luồng lực lượng hủy diệt cứ như là sóng gợn trên mặt hồ nhanh chóng lan tỏa,
mọi thứ nằm trong tầm bao phủ của nó đều hóa thành tro bụi.

Mọi người đứng xem chiến dưới đài đều bị cuồng phong thổi cho nghiêng ngã, tuy
nhiên lúc ấy các vị trưởng bối cũng đã kịp thời liên kết với nhau tạo nên một
kết giới bao phủ toàn bộ Võ Đài, cho nên luồng khí lưu hủy diệt chỉ có thể phá
hủy mọi thứ trong một phạm vi rất nhỏ.

Lúc ánh sáng chói lọi tan đi, mọi người xem đấu đều không khỏi hít vào một hơi
khí lạnh, toàn bộ Võ Đài to lớn vậy mà đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một
cái hố sâu khá rộng.

Phía trên cao, hai gã thiếu niên đều đã bất tỉnh, toàn thân đầy máu, nhờ vào
hào quang của Tiên Kiếm bảo vệ mà từ từ đáp xuống đất.

Thanh kiếm nát thì không cần phải nói, ngoài việc hào quang có vẻ ảm đạm ra
thì bên ngoài vẫn y nguyên như cũ, có điều Hàn Băng Kiếm thì không được giống
như thế, hào quang của nó phát ra run rẩy không ổn định vẻ như bất cứ lúc nào
cũng có thể tắt ngóm, có lẽ nó chỉ nhờ vào một chút ý chí kiên cường còn sót
lại mà cố gắng bảo vệ chủ nhân, sau khi đưa Bằng Quân hạ xuống đất an toàn, nó
liền ngâm lên một tiếng thê lương, sau đó toàn bộ hào quang vụt tắt, lâm vào
tình trạng ngủ say, vẻ như linh tính đã bị tổn hại rất nhiều.

Quang Minh và Nguyệt Nga lúc này đã phóng đến bên cạnh đỡ lấy hai gã thiếu
niên ấy, không chần chừ mà bỏ vào miệng mỗi người một viên Dưỡng Thần Đan,
viên thuốc vào miệng lập tức tan ngay.

Quang Minh không nói một lời nào, tự thân ôm lấy hai gã thiếu niên, tung người
nhảy lên, một đạo hào quang lập tức hiện ra dưới chân, Thuần Dương Kiếm mang
hắn bay vọt đi, phương hướng chính là Ngọc Tản Điện.

Nguyệt Nga và số đệ tử không phải thi đấu rối rít bám theo, chỉ có Mai Hương
bởi vì cuộc thi còn chưa có kết thúc cho nên bắt buộc phải ở lại, sắc mặt nàng
vào lúc này đã trở nên tái mét, hai bàn tay thon nắm lại thật chặt, đôi mắt
rưng rưng, nhìn về hướng Quang Minh vừa rơi đi mà tâm trạng thổn thức lo lắng
vạn phần.

Trận đấu này vậy mà không thể phân ra kết quả cuối cùng, nhưng mà tài năng và
thực lực của hai gã thiếu niên ấy đã chính thức định hình trong lòng mọi
người.

.......................

Bình An phảng phất như đang chìm sâu vào lòng đại dương, chỉ có điều đây là
một đại dương bằng máu, nước biển đỏ lừ nhưng lại trong như màu ngọc bích,
xung quanh hắn có vô số linh hồn bay múa, đủ mọi dạng sinh vật mà hắn không
thể nhận biết.

Tất cả những linh hồn đó đều vươn tay ra, giữ chặt lấy hắn, kéo hắn chìm xuống
càng lúc càng sâu.

Bên tai Bình An không ngừng vang vọng lên những tiếng thì thầm ai oán, âm
thanh lúc thì gần sát lúc thì xa xăm, hư vô mờ mịt.

Không cam lòng bị kéo sâu xuống đáy nước, hắn ra sức vùng vẫy, nhưng cho dù có
vùng vẫy thế nào đi chăng nữa hắn cũng không có cách nào thoát ra được.

Bất lực và vô vọng, Bình An cảm thấy giận dữ vô cùng, bỗng đâu môt luồng hung
sát ý chí chợt nổi lên, từ trong thân thể hắn tràn ra ngoài, khiến cho những
linh hồn vội vã tháo chạy.

Hắn mừng rỡ, ra sức bơi lên...

Bình An từ từ mở mắt ra tỉnh dậy, ánh sáng nhu hòa tỏa khắp căn phòng quen
thuộc.

Hắn từ từ ngồi dậy lấy tay lau mồ hôi trên trán, khắp nơi trên cơ thể đều
truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt, cho dù là hít thở cũng đau đến tái
mặt.

Hắn ngồi yên trên giường không dám cử động, mãi một lúc sau, cơn đau mới từ từ
dịu đi.

Giờ cũng đã quá trưa, ngoài sân cây dương liễu xanh rì không ngừng đung đưa
trong gió, gió mát lạnh lùa qua ô cửa, mang đên làn không khí trong lành vô
cùng sảng khoái.

Có tiếng cửa mở ra “kẻo kẹt”, Đặng Anh Tài từ phía bên ngoài tiến vào.

Bình An muốn đứng dậy kêu một tiếng “Sư huynh!”, nhưng hắn không có cách nào
đứng dậy, khuôn mặt co rút lại vì đau đớn.

Đặng Anh Tài thấy vậy liền bảo:


  • Sư đệ hãy ngồi xuống đi! Đệ bị trọng thương rất nặng, mới vừa hồi phục,
    đừng cử động mạnh.

Bình An đợi cơn đau dịu bớt đi, hướng về phía Đặng Anh Tài nói:


  • Cảm ơn đại sư huynh!

Đặng Anh Tài khẽ gật đầu, biểu hiện là không có việc gì.

Hắn dùng một ánh mắt sáng quắc, nhìn thật sâu vào gã thiếu niên phía đối diện,
thật không ngờ đến Bình An lại có thể tỉnh dậy trước cả Bằng Quân, điều này
chứng tỏ rằng ý chí của Bình An thật sự rất là quật cường cứng cỏi.

Nếu không phải là chính mắt nhìn thấy trận đấu giữa hai người, Đặng Anh Tài
dẫu có bị đánh chết cũng không thể tin rằng gã sư đệ trông bề ngoài bình
thường có vẻ ngây ngốc kia lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, có thể xem là kỳ
tài cũng không quá đáng.

Có điều, việc khiến cho mọi người khó hiểu là, một thân tu vi của Bình An rõ
ràng vẫn còn nông cạn lắm, vậy thì tại sao hắn lại có được thực lực ghê gớm
đến như vậy, chẳng lẽ thanh Tiên Kiếm nát kia của hắn chính là một thanh tuyệt
thế Tiên Kiếm ở trong Kiếm Trì trước nay vẫn một mực ngủ say chưa từng xuất
hiện ư?

Nếu là như vậy, cơ duyên của gã sư đệ này thật không khỏi quá là may mắn đi.

Nghĩ đến điều đó, ánh mắt cuả Đặng Anh Tài không khỏi nổi lên một tia cực kỳ
hâm mộ.

Bình An trông thấy đại sư huynh bỗng dưng nhìn mình chăm chăm như vậy thì
trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ, chột dạ nói:


  • Đại sư huynh! Đệ đã bất tỉnh bao lâu rồi?

Đặng Anh Tài bị tiếng nói của Bình An làm cho sực tỉnh, lúc này mới thu liễm
lại vẻ thất thố, cười cười nói:


  • Sau trận đấu đó, đệ bị thương rất nặng, vết thương bên ngoài mặc dù không
    đáng kể nhưng mà kinh mạch toàn thân có dấu hiệu tổn hại vô cùng nghiêm trọng,
    nếu không phải sư phụ không tiếc tiên đan diệu dược thì đệ có thể phải mất một
    khoảng thời gian rất lâu mới có thể hồi phục.

Ngừng một chút, lại nói:


  • Tính cho đến bây giờ thì đệ đã bất tỉnh suốt một tháng rồi đó!

Bình An nghe xong liền cảm thấy giật mình, trong lòng kinh hãi:


  • A! Một tháng ư? Không ngờ đệ lại bất tỉnh lâu như vậy, nếu như thế thì Tứ
    Điện Võ Hội chắc cũng đã kết thúc rồi, chẳng biết là ai chiến thắng, Bằng Quân
    hay Mai Hương?

Đặng Anh Tài ngẩn ra, lại một lần nữa không kiềm lòng được mà dùng ánh mắt
quái lạ dò xét Bình An, qua một khắc liền nói:


  • Bằng Quân sự đệ bị trọng thương đến nay còn chưa có tỉnh lại, kỳ Võ Hội lần
    này chính là Mai Hương sư muội giành giải đầu.


  • Mai Hương chiến thắng ư?


Bình An nghe nói Mai Hương giành chiến thắng chung cuộc, trở thành đệ tử mạnh
nhất của Ba Vì tiên phái thì trongg lòng không khỏi lấy làm vui vẻ, nhưng qua
một lát, như chợt nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc thốt lên:


  • Đại sư huynh! Huynh nói Bằng Quân cho đến nay vẫn còn có thể bất tỉnh ư?
    Sao có thể như vậy được?

Đặng Anh Tài thở dài cảm thán nói:


  • Trong một thức giao tranh cuối cùng đó, Hàn Băng Kiếm của hắn đã bị Tiên
    Kiếm của sư đệ đánh cho linh tính tổn thương nghiêm trọng, điều này khiến cho
    tinh thần của Bằng Quân sư đệ tổn thương rất lớn, bây giờ sư phụ đã đưa Hàn
    Băng Kiếm vào trong Kiếm Trì để cho nó hồi phục, chỉ có khi nào linh tính của
    nó được chữa trị thì Bằng Quân mới có thể tỉnh lại.

Bình An nghe xong thì há hốc cả mồm ra, hắn hoàn toàn không ngờ đến thanh kiếm
nát kia của mình lại có thể khiến cho một thanh thượng phẩm Tiên Kiếm bị trọng
thương, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhớ đến thanh kiếm nát, Bình An đột nhiên bừng tỉnh, ngó dáo dác bốn phía
nhưng lại không thể nào tìm thấy thanh kiếm nát quen thuộc.

Đặng Anh Tài thấy bộ dạng Bình An như vậy liền từ tốn bảo:


  • Sư đệ đừng lo! Vô Danh Kiếm của đệ hiên đang được sư phụ bảo quản.

Trong lòng Bình An giật thót một cái, cảm thấy lo sợ điều gì đó, bao năm qua,
đây là lần thứ nhất thanh kiếm nát rời xa hắn, đáy lòng bỗng chốc dâng lên một
cảm giác mất mát vô cùng khó chịu.


Ác Thần - Chương #35