Người đăng: thusinh_dalat
Đứng trên đài cao, những tia nắng buổi sớm ấm áp rọi xuống làm ấm thân thể
Bằng Quân nhưng không hề làm ấm lòng hắn chút nào.
Hắn đứng đó, trầm mặc trên Võ đài, ánh mắt ẩn chứa sự khinh miệt, lạnh lùng
nhìn thẳng vào Bình An ở phía đối diện, trong lòng có vẻ kích động.
Bằng Quân nở nụ cười có phần dữ tợn.
Bình An trông về phía gã thiếu niên trước mắt, sau khi nhận thấy sự thù địch
đến hằn học từ trong ánh mắt của hắn đối với mình thì trong lòng có phần ngạc
nhiên khó hiểu.
Vẫn biết là giữa hai người có một chút xích mích xung đột nhưng trải qua
khoảng thời gian hai năm lâu như vậy, Bình An sớm đã đem chút mâu thuẫn trẻ
con bồng bột ấy mà quên mất rồi.
Hắn thật sự không hiểu tại sao, Bằng Quân lại có thái độ thù hằn đến ghi tâm
khắc cốt đối với hắn như vậy.
Một người khi sinh ra đã giống như là đứa con cưng của trời, không những được
ban cho thiên tư trác tuyệt là kỳ tài trăm năm khó gặp của Ngọc Tản Điện mà
còn có một gia thế mạnh mẽ sau lưng, là con của Thủ tọa Ngọc Tản Điện - Quang
Minh - Trưởng môn đời tiếp theo của Ba Vì tiên phái, là cháu ngoại của Trưởng
môn đương thời - Thiên Cảnh chân nhân.
Một người còn lại thì khi sinh ra vốn đã mồ côi cha mẹ, xuất thân ở một làng
nhỏ quê mùa hẻo lánh, thiên tư tầm thường đến nỗi không nỡ dùng hai từ “thê
thảm” để hình dung.
Một ở trên trời so với một ở dưới vực thẳm, vì một chút chuyện nhỏ nhoi năm
xưa lại khiến cho Bằng Quân ghi hận hắn cho đến tận bây giờ, điều đó thật sự
đáng giá hay sao?
Bình An khe khẽ lắc đầu, hắn không tài nào hiểu được những suy nghĩ của Bằng
Quân, chỉ biết thở dài cảm thán:
Trên quảng trường lớn lúc này đây chỉ còn lại có mười sáu Võ Đài, thế nhưng
nếu bàn về số đệ tử Ba Vì tiên phái bao quanh thì số người đến xem trận đấu
giữa Bình An và Bằng Quân lại có vẻ là đông nhất, gần như tất cả mọi người đều
bị hấp dẫn bởi danh tiếng của Bằng Quân có thực lực cực kỳ mạnh mẽ và gã thiếu
niên cao thủ mười phần cổ quái bí ẩn kia, ngay đến cả các vị Trưởng lão trong
môn phái cũng ngồi ở Võ Đài này rất nhiều.
Sau khi thấy hai người lên đài, đám khán giả đứng phía bên dưới liền bộc phát
ra một trận hoan hô vang dội, mọi người phấn khích bàn tán xem ai sẽ là người
chiến thắng trong trận chiến này, nhưng đa phần đều cho rằng Bằng Quân là
người có nhiều phần chiến thắng hơn cả.
Bình An ngơ ngác nhìn xuống bên dưới đài một vòng, chợt ngẩn người khi phát
hiện ra hai người Phạm Đắc Nguyên và Thanh Xuân cũng đứng lẫn ở trong đám đông
ấy, bọn họ nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ẩn chứa thật nhiều cảm xúc phức
tạp, chẳng biết là đang suy nghĩ về điều gì.
Tuy nhiên, Bình An cũng rất nhanh chóng bỏ qua hai người đó, hắn trông về phía
đài cao, ở nơi đó có một người thiếu nữ cũng đang lặng lẽ quan sát và cổ vũ
cho hắn.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau ở giữa không trung, Mai Hương khẽ cười với Bình
An một cái, nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở.
Bình An nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng không hiểu sao bỗng dưng dâng lên một
cảm giác rất là vui vẻ, có điều hắn thật sự không biết được, ẩn giấu sau nụ
cười đó lại chính là sự lo lắng căng thẳng vạn phần của Mai Hương.
Không ai hiểu rõ về thực lực của Bằng Quân bằng Mai Hương, kể từ sau khi hắn
đoạt được Hàn Băng Kiếm từ trong Kiếm Trì trở về thì tu vi ngày một tăng tiến
nhanh chóng, cơ hồ không hề thua kém so với nàng, chính vì thế cho dù có chán
ghét hắn rất nhiều đi chăng nữa thì nàng cũng phải công nhận kẻ này chính là
kỳ tài trăm năm có một.
Nàng thực sự lo lắng cho Bình An.
Lúc ấy, Bằng Quân cũng đồng thời ngước nhìn lên đài cao, hắn trông thấy nụ
cười rạng rỡ của Mai Hương, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy vô cùng xót
xa bởi vì hắn biết rõ, nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng đều không phải dành
cho hắn, tất cả đều rơi trên người gã thiếu niên tầm thường kia.
Đáy lòng hắn bỗng chốc cuộn trào lên một sự giận dữ, ghen tuông, giống như đại
dương bao la dồn dập sóng dữ.
Trong thâm tâm sâu thăm thẳm, nỗi thống khổ như đang gào lên:
Bất chợt, Bằng Quân lại nhớ về cái đêm trăng ấy, khi ấy hắn lặng người lén lút
lẫn trốn ở trong bóng tối, đau khổ nhìn người con gái vốn phải thuộc về hắn ở
bên cạnh người con trai khác, cùng nắm tay hắn nhìn về biển mây mênh mông.
Kể từ khi sinh ra cho đến bây giờ, chưa bao giờ hắn phải lén lút như vậy, chưa
từng có thứ gì hắn muốn mà không đạt được, trong suy nghĩ của Bằng Quân, bản
thân hắn chính là trung tâm của thế giới, tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ
hắn và vì hắn.
Thế nhưng, chỉ có người con gái ấy là Bằng Quân không sao chiếm hữu được, cho
dù hắn có ngày đêm kề cận nhưng khoảng cách lại quá xa xôi, thậm chí nàng còn
không thèm để ý đến sự tồn tại của một người như hắn, trong lòng nàng chỉ có
mỗi một hình bóng của gã thiếu niên tầm thường kia, điều đó khiến cho lòng tự
tôn vốn cao ngạo của hắn bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi lúc nhìn thấy Bình An và Mai Hương ở bên cạnh nhau, Bằng Quân lại có cảm
giác giận giữ nhưng phần nhiều là sự nhục nhã.
Ngày hôm nay, ông trời đã ban cho hắn môt cơ hội tốt như vậy, Bằng Quân quyết
tâm sẽ chứng minh cho mọi người thấy được thực lực của mình,thấy được rằng hắn
và kẻ tầm thường kia chênh lệch như thế nào, đặc biệt là hắn sẽ khiến cho Bình
An thất bại một cách nhục nhã nhất để cho Mai Hương chính mắt nhìn thấy, để
cho nàng sẽ suy nghĩ lại mà chọn ở bên hắn.
Tiếng chuông bắt đầu trận đấu ngân nga vang lên.
Hàn Băng Kiếm lập tức xuất khỏi vỏ, đằng không bay lên, tỏa ra ánh sáng rực
rỡ, nhiệt độ không khí theo sự xuất hiện của nó mà đột ngột giảm xuống một
cách nhanh chóng khiến cho mọi người đứng ở bên dưới đài xem trận đấu phải
rùng mình ớn lạnh, ngay cả hơi thở cũng bỗng nhiên hóa thành băng sương, vô
thức bước lui về phía sau mấy bước, cách xa Võ Đài.
Trên đài, một tầng băng mỏng manh đột nhiên xuất hiện xung quanh nơi Bằng Quân
đang đứng, sau nó lớp băng lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra khắp nơi, tiến
thẳng về phía Bình An, cơ hồ muốn đóng băng toàn bộ Võ Đài.
Khí thế này vừa ra, lập tức khiến cho mọi người đứng xem bên dưới không khỏi
hít sâu vô một hơi thật dài.
Không kể đến thanh thượng phẩm Tiên kiếm - Hàn Băng Kiếm kia của hắn, chỉ nói
riêng về tu vi đạo pháp, thật sự không ai ngờ đến, tuổi của Bằng Quân còn trẻ
như vậy mà đã có được tu vi thâm sâu đến mức này, quả không hổ danh là kỳ tài
hiếm có của Ngọc Tản Điện.
Bình An đứng ở phía đối diện, cảm nhận làn khí lạnh lẽo mạnh mẽ ập tới bao
trùm lên thân thể, nhưng không hiểu tại sao hắn lại chẳng cảm thấy sợ hãi một
chút nào, trong lòng thậm chí còn nổi lên một cảm giác chờ mong khó hiểu.
Lần đầu tiên, hắn muốn toàn lực phóng tay đánh một trận, cho dù là đã định
trước sự thất bại.
Rất nhẹ nhàng, hắn vận khởi thanh Vô Danh Kiếm.
Không cần phải kết bất cứ thức kiếm quyết màu mè hoa lệ nào trên tay, thanh
kiếm nát kia cứ tự nhiên như vậy mà trôi nổi ở phía trước mặt của hắn, ánh
sáng xanh đen phát ra càng ngày càng sáng, càng ngày càng đậm đặc, nhanh chóng
đẩy lùi tất cả không khí lạnh lẽo đang lan tràn tới.
Dưới đài, sau khi Vô Danh Kiếm hiện thân, đầu tiên là vang lên một tràng cười
rất lớn, nhưng sau đó mọi người lại dần dần im lặng.
Ở trên Võ Đài lúc này đang diễn ra một tình trạng quỷ dị, một nửa mặt đài dưới
ánh sáng trắng của Hàn Băng Kiếm bị đóng lên một lớp băng mỏng trắng xóa vô
cùng lạnh lẽo, nửa còn lại dưới sự bao phủ của luồng ánh sáng xanh đen tỏa ra
từ Vô Danh Kiếm thì lại vô cùng ấm áp.
Hai luồng ánh sáng cứ thế liên tục giằng co va chạm với nhau khiến cho luồng
khí lưu ở giữa hai gã thiếu niên không ngừng tán loạn.
Vô Danh Kiếm xấu xí cũ nát so với Hàn Băng Kiếm trong suốt rực rỡ, hai bên
chênh lệch có thể nói là giống như trời với đất, thế nhưng không hiểu tại sao
thanh kiếm có bề ngoài cũ nát kia lại vô cùng cứng cỏi và bất khuất, cho dù
luồng ánh sáng trắng của Hàn Băng Kiếm có phát ra rực rỡ và hung mãnh đến thế
nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào lấn át được nó, luồng ánh sáng xanh
đen cứ như thế vững vàng như tường đồng vách sắt, mặc cho bão táp phong ba
thổi qua cũng không hề suy suyễn.
Vô Danh Kiếm cũng giống như là vị chủ nhân của nó, tính tình rất là quật
cường.
Phía trên đài cao, Quang Minh nhíu chặt đôi mày, nhìn hai gã thiếu niên đang
đứng gườm nhau ở trên Võ Đài mà trong lòng cuộn trào lên rất nhiều cảm xúc
không thể diễn tả bằng lời.
Trong mơ hồ, hắn loáng thoáng nhận ra sự thù địch của hai gã thiếu niên dành
cho nhau, thâm tâm bỗng nhiên ẩn ẩn một nỗi lo lắng không tên.
Nguyệt Nga từ nãy đến giờ vẫn chăm chú theo dõi mọi diễn biến xảy ra trên đài,
trong lòng nàng lúc nào cũng mong cho đứa con mà nàng hết thảy yêu thương kia
giành chiến thắng, nàng rất tin tưởng vào tài năng của Bằng Quân, thế nhưng mà
trông vào sự giằng co hiện tại ở trên đài vào lúc này, nàng không tránh khỏi
ngạc nhiên, hơi nhíu lông mày nói với Quang Minh:
Quang Minh nghe xong những lời của Nguyệt Nga thì khẽ giật mình sực tỉnh,
buông bỏ những suy tư trong lòng, chú ý quan sát nhiều hơn tình hình ở trên
đài, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bình An sử dụng Tiên kiếm, nhưng sau
khi nhìn thấy thanh Tiên Kiếm của Bình An, thân hình Quang Minh không tránh
khỏi chấn động, khẽ run rẩy.
Hắn nhận ra thanh kiếm nát đó, thanh kiếm đó chính là kỷ vật mà Xuân Mai để
lại cho Bình An, lúc Quang Minh đưa Bình An từ thôn Phúc Lộc đến Ba Vì tiên
phái cũng đã từng đích thân xem xét qua thanh kiếm này.
Quang Minh nhớ hết sức rõ ràng, lúc hắn xem xét thanh kiếm nát ấy chỉ thấy nó
là một thanh kiếm hết sức bình thường giống hệt như những thanh kiếm tầm
thường của thế tục, nhìn bề ngoài của thanh kiếm có vẻ như đồng nát nhưng lại
cứng cỏi dị thường, ngoài điều đó ra thì không còn gì khác biệt nữa.