Người đăng: thusinh_dalat
Bạch Tuyết trông thấy dáng vẻ của Đặng Anh Tài hiện rõ vẻ si ngốc như thế thì
sắc mặt của nàng bỗng dưng hơi ửng đỏ, mặc dù trong lòng có chút ngượng ngùng
nhưng vẫn cất giọng lạnh lùng nói:
Bình An nghe vị đại sư tỷ kia nói xong thì trong lòng không khỏi ngạc nhiên
đến há mồm trợn mắt, hắn có cảm tưởng như là cái thế giới này thực sự đảo điên
mất rồi.
Cái gì mà yếu đuối mỏng manh?
Nếu không phải nhờ thanh Vô Danh kiếm của hắn có uy lực cổ quái khó lường thì
trong trận đấu đó hắn đã bị Vũ Hoa kiếm của Thanh Xuân xiên thành cái sàng mất
rồi.
Đặng Anh Tài giả vờ tảng lơ nói.
Bạch Tuyết sa sầm nét mặt nói.
Đặng Anh Tài xấu hổ cười khan, vô thức nhìn về phía Thanh Xuân, liền thấy lúc
này đây sắc mặt của nàng hình như vẫn còn mang theo vẻ nhợt nhạt, chắc là bị
nội thương không nhẹ, nét tinh nghịch thường ngày cũng vì thế mà mất đi.
Thanh Xuân nghe sư tỷ của mình nói xong, khuôn mặt hơi đỏ ửng, len lén liếc
nhìn Bình An ở phía đối diện, vẫn biết là đại sư tỷ vì tình cảm mới bao che
cho mình nhưng nói đúng ra thì khi ấy chính nàng đã mạnh tay trước, nếu như
thực lực của đối phương không cao cường thì bây giờ ắt đã nằm trên giường
không dậy nổi.
Thế nên, trong trận đấu đó, đối phương chỉ đánh cho nàng chấn động kinh mạch
đã là nương tay lắm rồi.
Nghĩ như thế, Thanh Xuân cảm thấy có phần áy náy, bước lên níu tay Bạch Tuyết,
ánh mắt cầu xin nàng bỏ qua.
Bạch Tuyết trừng mắt nhìn đám người bên Ngọc Tản Điện thêm mấy cái sau đó mới
hậm hực dẫn theo chúng nữ đệ tử rời đi, để lại Đặng Anh Tài và Bình An đứng
nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ con gái đúng là không dễ trêu vào.
Đám đệ tử Ngọc Tản Điện sau một phen bị người ta hù dọa liền cùng nhau đi đến
quảng trường lớn, sau đó chia làm mấy đội ngũ khác nhau đi đến các Võ Đài khác
nhau.
Quang Minh cùng Đặng Anh Tài dẫn theo Bình An đi đến Võ Đài số bốn, ngày hôm
nay, hắn muốn đích thân quan sát Bình An thi đấu.
Trên đường đi, trông thấy sư đồ của Ngọc Tản Điện, mọi người đều nhao nhao
tránh ra nhường lối, lúc đến nơi, Quang Minh liền đưa mắt nhìn khắp nơi, đánh
giá bốn phía xung quanh, thấy người xem thi đấu tụ tập ở Võ Đài này khá là
đông đảo, không biết vì điều gì.
Trên đài, vị Trưởng lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, Bình
An nhận ra người này, lão chính là vị trọng tài trong trận đấu lần đầu tiên
của hắn với Phạm Đắc Nguyên.
Vị Trưởng lão sau khi trông thấy Bình An, hiển nhiên là nhận ra hắn, liền bước
xuống dưới đài, tiến đến trước mặt Quang Minh nói:
Quang Minh có vẻ như cũng thân với vị Trưởng lão đó, cười ha ha nói:
Sau đó dẫn theo chúng đệ tử của Ngọc Tản Điện đi lên phía trên đài cao, đúng
lúc Vũ Xuân Trường - thủ tọa Phù Vân Điện cũng đến, hai người này không gặp
nhau thì thôi, hễ thấy mặt nhau rồi thì gườm nhau tóe lửa.
Quang Minh nhẹ nhàng nói.
Bình An khom người đáp, sau đó khinh thân nhảy xuống Võ Đài.
Thoạt nhiên mấy trăm ánh mắt tức thời soàn soạt quét tới, đổ dồn lên người
hắn, từ trước đên nay, Bình An chưa bao giờ bị nhiều người nhòm ngó đến như
vậy cho nên khuôn mặt bỗng dưng trở nên phát nóng.
Phía dưới đài, mọi người không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, đa phần
mọi người đều đang tò mò về lai lịch gã thiếu niên cao thủ mới nổi danh kia.
Bình An không hề biết được, kể từ khi hắn đánh bại Thanh Xuân thì danh tiếng
của bản thân đã dần dần nổi lên, khiến cho người khác chú ý, sau khi tìm hiểu
qua các lần thi đấu của hắn, mọi người trong Ba Vì tiên phái đều cho rằng hắn
là một cao thủ có thực lực thâm sâu, là át chủ bài ẩn dấu của Ngọc Tản Điện,
bởi vì hắn chỉ dùng có hai chiêu đã đánh bại Phạm Đắc Nguyên, lúc đấu với
Thanh Xuân lại còn khoa trương hơn nữa đó là chỉ xài đúng có một chiêu duy
nhất, đây là chuyện vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, hai người kia dường như vì sợ mất mặt khi thất bại dưới tay của một
kẻ vô danh như Bình An, cho nên lúc kể lại sự tình với người khác liền đem hắn
thổi phồng lên, thành ra càng khiến cho mọi người không thể không tin gã thiếu
niên ấy chính là một cao thủ kỳ tài.
Bình An đứng ở trên đài, đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối thủ của mình xuất
hiện thì lấy làm kỳ quặc.
Phía trên đài cao, Vũ Xuân Trường cũng cảm thấy sốt ruột liền quay sang nói
với một người đệ tử đang đứng bên cạnh:
Đám đệ tử của Phù Vân Điện nghe xong, ai nấy đều biến sắc.
Chỉ thấy lúc này đây, ở phía cuối đám đông đứng dưới đài đột nhiên lao xao một
trận, sau đó có một đệ tử mặc trang phục Phù Vân Điện không biết tên phóng
nhanh qua đám đông, chạy lên đài nói thầm gì đó vào tai của vị Trưởng lão râu
tóc bạc phơ kia.
Vị Trưởng lão sau khi nghe hắn nói xong thì sắc mặt đại biến, hỏi dồn:
Đệ tử đó uể oải gật đầu, có vẻ như không cam lòng.
Vị Trưởng lão đó thấy vậy liền dùng một ánh mắt cổ quái liếc nhìn Bình An, rồi
lại nhìn lướt qua Vũ Xuân Trường đang ngồi ở phía trên đài cao, sau đó hít sâu
một hơi cao giọng nói:
Trên đài, dưới đài là một mảng tịch mịch.
Sau đó là một trận nhốn nháo nổi lên, có người không kìm được tức giận mà thô
tục chửi bới một câu.
Phần đông đám đệ tử Ngọc Tản Điện thì đỡ hơn một chút, bọn họ có vẻ đã sinh ra
miễn nhiễm với sự may mắn của Bình An, nhưng mà sắc mặt mỗi người đều hiện lên
vẻ kỳ quái, không ngừng cảm thán trong lòng.
Quang Minh sau giây phút ngẩn người liền không kiềm được mà ném cho Vũ Xuân
Trường một nụ cười nhạt khinh khỉnh, khiến cho hắn tức giận vô cùng, ánh mắt
dường như muốn phun lửa, miệng rít gào:
Vương Huy lúc này vừa mới từ trong nhà xí run rẩy bước ra, không hiểu vì sao
lại tự dưng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cho dù khuôn mặt hắn tái nhợt đi vì bị
tào tháo rượt nhiều lần, nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy bái phục vì mưu
kế của mình.
Càng nghĩ, Vương Huy càng cảm thấy vô cùng tự đắc, hắn vô tư không biết rằng
một hồi xui xẻo đau khổ đang chờ đợi hắn, lửa giận của Vũ Xuân Trường không
phải dễ dàng dập tắt như vậy.
Bình An trải qua một ngày hôm ấy, thanh danh lại càng trở nên nổi như cồn, trở
thành một trong những nhân vật có thực lực bí ẩn nhất của Tứ Điện Võ Hội.
Đặng Anh Tài lúc này trông vào bóng dáng đang ngơ ngẩn trên Võ Đài của vị tiểu
sư đệ nhà mình mà không ngừng cười khổ, âm thầm cảm thán cho sự may mắn của
hắn, ngay cả Quang Minh cũng không biết nói gì hơn.
Bình An cứ như vậy mà thuận lợi tiến vào vòng đấu thứ tư, mọi người nhìn vào
hắn lúc này cứ như nhìn vào một thứ kỳ trân dị thú.
Trên quảng trường lớn, ba mươi hai người mạnh nhất đứng xếp hàng nghiêm chỉnh
trước Nghênh Tiên Đài để tiến hành bốc thăm lại, trước mặt mọi người là Trưởng
môn Thiên Cảnh chân nhân, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười hiền hòa,
khích lệ chúng đệ tử.
Dưới cái nhìn chăm chăm của hơn một ngàn đệ tử Ba Vì tiên phái.
Trong số ba mươi hai người này, ai ai cũng có một khí chất riêng, mỗi người
một vẻ, nam thì khí vũ hiên ngang tiêu sái, nữ thì xinh đẹp lạnh lùng thông
minh, duy chỉ có gã thiếu niên kia thì nhìn có vẻ chướng mắt hơn cả.
Hắn là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, lúc này hắn
đang đứng đực ra một chỗ, đôi mắt nhìn xuống đất, hai tay lúng túng chẳng biết
để đâu cho khỏi thừa.
Nói xong, Quang Minh không tránh khỏi quét mắt về phía Bình An, khe khẽ lắc
đầu, sau đó lại tiếp lời:
Kết thúc lời thông báo, ba mươi hai người lần lượt tiến lên bốn thùng phiếu đã
để sẵn trên đài để bốc số, sau khi bốc xong, tên của các cặp đấu sẽ tự động
hiện lên trên một chiếc bảng lớn bằng ngọc.
Bình An nhìn thấy tên đối thủ tiếp theo của mình mà không khỏi ngẩn người ra,
trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, lát sau chỉ thấy hắn khe khẽ thở dài một
tiếng: