Người đăng: thusinh_dalat
Trong nhà ăn tại nơi đóng quân của Ngọc Tản Điện.
Đám đệ tử lúc này đã tụ tập đầy đủ, trải qua một ngày thi đấu vất vả, số đệ tử
còn lại có thể trụ vững đến vòng thứ ba vẫn còn tương đối khá, Ngọc Tản Điện
năm nay có tám người lọt vào vòng thi đấu thứ ba, một con số đáng tự hào.
Trong kỳ Võ Hội lần này, thể diện và khí thế của Ngọc Tản Điện được nâng cao
hơn bao giờ hết, làm cho Quang Minh cảm thấy vô cùng phấn khởi, chỉ là khi hắn
nhìn lướt qua một lượt đám đệ tử đang đứng xếp hàng nghiêm chỉnh ở phía bên
dưới lại không hề trông thấy bóng dáng của gã thiếu niên kia, khiến cho trong
lòng có chút muộn phiền.
Quang Minh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Đặng Anh Tài vội vàng cung kính thưa, cố ý nói giúp cho Bình An, nói chung đối
với vị tiểu sư đệ này, hắn rất là có cảm tình, hơn nữa hắn còn cảm thấy được
một sự vi diệu không thể diễn tả bằng lời về mối quan hệ giữa Bình An và Quang
Minh.
Thấy Quang Minh vẫn một mực im lặng trầm ngâm, Đặng Anh Tài lại lo lắng nói.
Quang Minh khẽ lắc đầu, sau đó bỗng dưng trông thấy đám đông đệ tử ở phía cuối
đội ngũ đột nhiên lao xao một trận. Hắn nhíu mày nhìn về phía đó rồi bỗng chốc
ngây ngẩn cả người ra, sắc mặt chợt sa sầm xuống, bất chấp tu vi cao thâm.
Đám đệ tử lúc này đã tách ra một lối đi hẹp, từ phía ngoài cửa lớn, Bình An
chậm rãi đi vào, lúc này y phục toàn thân của hắn thấm đầy máu, có mấy chỗ
rách nát còn lộ ra cả vết thương chưa khép miệng, những vết thương này đều là
do Vũ Hoa Kiếm của Thanh Xuân gây ra.
Mọi người thấy hắn bước đi rất khó khăn, mỗi một cử động đều khiến cho đôi
lông mày nhíu lại, sắc mặt thêm phần tái nhợt, phảng phất có nét đau đớn,
nhưng mà trên khuôn mặt sáng ngời ấy của gã thiếu niên vẫn hiện ra một vẻ quật
cường vô cùng, hắn cắn răng chịu đựng, cứ thế chậm rãi từng bước từng bước đi
tới.
Mai Hương vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ lấy Bình An, bất chấp những người khác
nghĩ về nàng như thế nào, trong đáy mắt của nàng giờ đây chỉ còn tồn tại duy
nhất bóng hình của hắn. Nàng nhìn hắn đau đớn mà trong lòng vô cùng xót xa,
cảm giác cứ như là bị ai đó xát muối vào vết thương, đôi mắt đẹp bỗng chốc đỏ
quạnh lên chực trào nước mắt.
Bằng Quân trông thấy hành động của Mai Hương như thế, trong lòng hụt hẫng,
trái tim giống như bị thứ gì đó xiết chặt lại một cái, hơi thở dần dần nặng
nề.
Quang Minh nóng lòng bước vội xuống dưới, đi đến bên cạnh Bình An, khẩn trương
cầm lấy tay hắn bắt mạch kiểm tra, qua một lát mới thở ra một hơi nhẹ nhõm:
Nói xong, khẽ lật tay một cái, theo đó một cái bình ngọc màu trắng tinh khiết
lập tức xuất hiện.
Quang Minh nhanh chóng đổ ra một viên thuốc màu trắng sữa, hương thơm ngào
ngạt, to bằng quả nho, đưa cho Bình An, bảo hắn uống vào ngay lập tức.
Nguyệt Nga đứng ở bên cạnh, đang định tiến đến hỏi han nhưng lúc trông thấy
viên thuốc kia xuất hiện thì đột nhiên giật mình khựng người lại, nàng không
dám tin vào mắt mình bởi vì viên thuốc đó rõ ràng chính là một viên Dưỡng Thần
Đan vô cùng trân quý. Viên đan dược này có thể nói là báu vật của Tiên gia, nó
không những có thể giúp cho con người ta ngưng cố tâm thần tránh khỏi Tâm Ma
nhằm tăng cường tỷ lệ đột phá bình cảnh mà còn có thể chữa trị những thương
tổn của cơ thể một cách nhanh chóng.
Nguyệt Nga còn nhớ rất rõ, khi trước, mấy vị Thủ tọa của các Điện kia đã từng
tìm mọi cách để cầu Quang Minh trao đổi lấy một viên thuốc Dưỡng Thần Đan
nhưng mà cho dù họ có đưa ra đề nghị như thế nào đi chăng nữa thì cũng chưa
từng có một ai được chồng nàng đổi cho cả, thế mới biệt được độ trân quý của
nó.
Quý giá là vậy thế mà hôm nay, Quang Minh lại có thể không cần suy nghĩ một
chút nào đã đem một viên Dưỡng Thần Đan ra cho gã thiếu niên kia uống, điều
này khiến cho Nguyệt Nga cảm thấy kinh ngạc vô cùng, càng muốn tìm hiểu thêm
về thân phận của gã đệ tử ấy, chẳng biết là vị cố nhân nào lại có thể khiến
cho Quang Minh quan tâm nhiều như thế. Có điều bây giờ không phải là lúc thích
hợp để truy hỏi những chuyện này, Nguyệt Nga thức thời lựa chọn im lặng.
Bình An sau khi nuốt Dưỡng Thần Đan vào trong bụng liền cảm thấy có một dòng
khí mát lành tràn đến tứ chi bách hải, thông suốt kinh mạch, cọ rửa tinh thần,
khiến cho hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, những cảm giác đau đớn từ những vết
thương do Vũ Hoa Kiếm gây ra trong phút chốc dường như đã hoàn toàn biến mất
vô tung vô ảnh.
Tâm trí của hắn lúc này bỗng nhiên trở nên vô cùng minh mẩn và sáng sủa giống
như là một tấm gương soi được tẩy sạch đi lớp bụi bẩn bám bên ngoài, lộ ra mặt
gương sáng trong chưa từng thấy. Đồng thời, những vết thương bên ngoài da thịt
cũng bắt đầu khép miệng với một tốc độ rất là nhanh chóng, dùng mắt thường có
thể thấy được, qua một lát nữa, ngay đến cả một vết sẹo cũng không có, thật là
kỳ diệu vô cùng.
Đám đệ tử đồng môn thấy Bình An được uống thuốc quý, trong lòng ngưỡng mộ vô
cùng nhưng cũng không có ai dám nói điều gì.
Đặng Anh Tài đứng kế bên, thấy sư phụ của mình quan tâm đến Bình An như vậy
thì khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu kín, chẳng biết là đang nghĩ đến điều gì đó.
Bình An sau khi hồi phục đã có thể đứng thẳng dậy, xúc động hướng về phía
Quang Minh vái dài một cái.
Quang Minh không nói gì, ánh mắt nhìn gã chăm chăm, đáy lòng nhiều cảm xúc
phức tạp rối rắm, nhưng thấy gã đã không sao nữa, trong lòng bỗng chốc như nhẹ
nhõm đi.
Sau đó, Bình An nhìn Mai Hương mỉm cười gật đầu cảm kích.
Mai Hương thấy Bình An đã khôi phục thương thế, trong lòng lấy làm vui mừng
phấn khởi, bất chợt nhớ đến hành động cuống cuồng lo lắng cho hắn lúc nãy của
mình, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên ngượng ngùng.
Đặng Anh Tài tiến đến vỗ vai Bình An cười nói an ủi.
Bình An nghe những lời ấy của đại sư huynh thì thoáng ngơ ngẩn một chốc, lát
sau khẽ lắc đầu cười khổ, ngượng ngùng nói ra:
Oanh!
Giống như là bị sét đánh, cánh tay của Đặng Anh Tài đang vỗ vai Bình An đột
nhiên cứng lại, cả người chết điếng, qua một lát, hắn mới có thể khôi phục
tinh thần, lắp bắp nói:
Đệ..! Đệ chiến thắng ư?
Đúng vậy!
Bình An gật đầu khẳng định.
Chúng đệ tử của Ngọc Tản Điện lúc này lại bắt đầu ồn ào náo động lên, tất cả
bọn họ đều không dám tin vào những điều mình mới nghe được, nhưng mà đợi đến
khi nghe Bình An kể xong về tình hình trận đấu thì cả bọn mới há hốc mồm hơn
nữa.
Đặng Anh Tài giật mình kinh hô.
Đám đông đệ tử đồng môn hít sâu vô một hơi khí lạnh, thanh danh của Thanh
Xuân, một trong mười nữ đệ tử đứng đầu của Phượng Hoàng Điện dù sao cũng không
phải là nhỏ, nàng cứ đơn giản như vậy mà dừng chân ở vòng thứ hai, thất bại
trước một kẻ tay mơ như Bình An, điều này khiến cho con người ta thật sự không
thể nào chấp nhận được.
Chuyện này ở trong Ba Vì tiên phái từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Đặng Anh Tài khó khăn lắm mới thốt ra được.
Không chấp nhận sự thật, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Bình An chiến
thắng là hoàn toàn dựa vào may mắn.
Bình An thấy mọi người đều nghĩ như vậy thì cũng không tranh biện giải thích
cái gì, chỉ một mực đứng đó lúng túng gãi đầu cười khổ.
Quang Minh từ nãy đến giờ vẫn một mực nhìn chăm chú vào gã thiếu niên ấy,
trong lòng có chút cảm giác gì đó kỳ lạ, nhưng hắn cũng không có hỏi thêm điều
gì nữa, chỉ bảo chúng đệ tử đi ăn cơm rồi trở về nghỉ ngơi.
Hôm sau, ngày thi đấu thứ ba của Tứ Điện Võ Hội bắt đầu.
Mặt trời nhô lên như thường, chiếu rọi ánh nắng ấm áp lên mọi cảnh vật, Bình
An theo chân đám người của Ngọc Tản Điện đến quảng trường lớn.
Quang Minh và Nguyệt Nga đi ở hàng đầu tiên, Bình An cùng với tám người khác
đi ở giữa, khí thế tiền hô hậu ủng. Lần đầu tiên được mọi người coi trọng như
thế, trong lòng hắn cứ có cảm giác gì đó là lạ, không được tự nhiên cho lắm.
Bình An mang theo cảm giác lo lắng, khe khẽ hỏi Đặng Anh Tài đang đi bên cạnh.
Nói xong lời này, Đặng Anh Tài đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dùng ánh mắt
quái lạ nhìn sang Bình An.
Đang lúc hắn định nói thêm gì đó, thì đột nhiên thân hình chấn động, thấy một
toán nữ đệ tử khá đông đảo từ mé bên vượt lên. Đám người này khi phát hiện ra
đám người của Ngọc Tản Điện thì đều nhìn chòng chọc vào Bình An, ánh mắt không
có thiện cảm giống như là oán phụ khiến cho gã thiếu niên toàn thân lạnh lẽo
đến nổi da gà.
Dẫn đầu đám nữ đệ tử xinh đẹp đó không phải ai khác mà chính là đại sư tỷ của
Phượng Hoàng Điện - Bạch Tuyết cùng Thanh Xuân.
Đặng Anh Tài vừa nhìn thấy Bạch Tuyết thì ánh mắt lập tức sáng như sao, phi
thân lên đứng chắn trước mặt Bình An, mỉm cười nói:
Hành động bất ngờ ấy của Đặng Anh Tài khiến cho chúng đệ tử đột nhiên ngây dại
cả ra, sau đó cùng phì cười “ha ha”, không khí vì thế hòa hoãn xuống không ít.