Một Chiêu.


Người đăng: thusinh_dalat

Trưởng môn Thiên Cảnh thấy mọi người đều trầm mặc như thế thì sắc mặt ngưng
trọng nói:


  • Thiên Thư xuất thế đã là chuyện hiển nhiên, trong thời gian sắp tới tiên
    giới Lạc Hồng tuyệt đối sẽ không thể tránh khỏi một hồi gió tanh mưa máu, đây
    là một hồi kiếp nạn to lớn, nếu như chúng ta không cẩn thận thì Ba Vì tiên
    phái sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử, bây giờ chuyện trước mắt cần phải làm ngay
    chính là việc cử người gấp rút chi viện cho Lục Động tiên phái đối kháng với
    Ma giáo, đồng thời củng cố lại thực lực bổn môn, sẵn sàng cho mọi tình huống.

Mọi người nghe xong đều gật đầu khen phải.


  • Nếu mọi người đã nhất trí thì ta quyết định sau khi Võ Hội kết thúc, sẽ cử
    ra một đám đệ tử tinh anh xuống núi đi trước, kế tiếp Quang Minh và Tuấn Hằng
    sẽ dẫn dắt một đám Trưởng lão theo sau, mọi người phải hết sức cẩn thận trong
    mọi chuyện.

Trưởng môn Thiên Cảnh ngữ khí quyết đoán nói.


  • Vâng thưa Trưởng môn sư huynh!

Mọi người vội vàng đứng dậy chắp tay.

Sau khi đám người Thủ tọa của các Điện rời đi, lúc này trong Tổ Sư Điện chỉ
còn lại một mình Trưởng môn Thiên Cảnh, ông ta bèn mệt mỏi ngồi trên ghế, ánh
mắt mơ màng, chẳng biết là đang suy nghĩ về điều gì đến xuất thần, qua một lát
chỉ thấy trên nét mặt già nua bỗng dưng thoáng qua một tia kích động, thì thào
nói:


  • Thiên Thư! Thiên Thư! Ha ha...!

...............

Hôm sau, Tứ Điện Võ Hội của Ba Vì tiên phái bước vào vòng thứ hai, trải qua
vòng thi đấu đầu tiên, số người còn trụ vững lại chỉ có sáu mươi tư người, qua
ngày hôm nay sẽ tiếp tục vơi đi, một nửa số người đó sẽ phải ôm theo sự luyến
tiếc rời khỏi Võ Hội.

Bình An lúc này đang lặng lẽ đứng trên đài cao, chờ đợi đối thủ, lần này hắn
thi đấu ở Võ Đài số một.

Võ Đài này mang theo một vẻ đìu hiu giống như là tình trạng của Võ Đài số ba
hôm qua, chỉ có lác đác một vài người đến xem, đa phần là nữ đệ tử của Phượng
Hoàng Điện, hiện tại hầu như tất cả mọi người khác đều đổ dồn về những Võ Đài
có những người nổi danh thi đấu, không ai bận tâm đến một kẻ vô danh.

Trong số những đệ tử mới nổi danh đó có Mai Hương, vẻ đẹp và thực lực của nàng
qua lần thi đấu đầu tiên đã được truyền đi khắp Ba Vì tiên phái, khiến cho mọi
người vô cùng hiếu kỳ.

Dạo này, mỗi lần nghĩ tới Mai Hương, trong lòng Bình An không hiểu tại sao lại
chợt dâng lên một cỗ ý chí phấn đấu mạnh mẽ, hắn thật lòng không muốn bản thân
mình bị nàng bỏ quá xa, nhưng mà đối với thực lực hiện tại của bản thân mình,
Bình An vẫn còn cảm thấy mơ hồ, không được tự tin cho lắm.

Đối với chiến thắng lúc trước, hắn cho rằng bản thân mình thật ra chỉ ăn may
mà thôi cho nên đối với trận thi đấu thứ hai này, Bình An chẳng có một chút kỳ
vọng nào cả, hắn chỉ mong rằng bản thân mình đừng có bại quá thảm là tốt rồi.

Đối thủ lần này của Bình An là một nữ đệ tử của Phượng Hoàng Điện, lúc nàng
bước lên Võ Đài, ngay lập tức hắn đã nhận ra nàng là ai, nàng chính là cô gái
tinh nghịch luôn trêu chọc đại sư huynh Đặng Anh Tài lúc trước.


  • Thanh Xuân, đệ tử Phượng Hoàng Điện xin được thỉnh giáo sư huynh!

Người thiếu nữ xinh xắn mỉm cười thủ lễ, ánh mắt lanh lợi không ngừng đánh giá
gã thiếu niên cổ quái trước mắt.

Bình An nhận ra nàng nhưng nàng lại không nhận ra hắn.

Thanh Xuân tỏ ra rất khách sáo, nàng tuy tự tin vào thực lực của mình nhưng dù
sao những đệ tử vào được đến vòng thứ hai này thì đều là những kẻ có tiềm lực
cả, không thể xem nhẹ, huống chi trước đó vì để chắc chắn nàng đã tìm hiểu kỹ
càng thông tin về gã thiếu niên kia, gã chỉ dùng có hai chiêu mà đã đánh thắng
được sư huynh Phạm Đắc Nguyên có thực lực không kém của Ngọc Hoa Điện, điều
này chứng tỏ thực lực của hắn rất đáng gờm.


  • Bình An, đệ tử của Ngọc Tản Điện, xin chào sư tỷ!

Bình An nở nụ cười đáp lại, nét mặt có vẻ ngây ngô.


  • Kiếm này tên gọi là Vũ Hoa!

Thanh Xuân nhẹ nhàng gật đầu nói, sắc mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc, hai
tay kết kiếm quyết, liền đó một thanh Tiên kiếm sắc trắng đằng không bay lên,
tỏa ra một quầng sáng rực rỡ.

Bình An trông vào thanh Tiên kiếm đẹp đẽ tinh tế kia của Thanh Xuân, ánh mắt
có vẻ hâm mộ, lại nghĩ đến thanh kiếm nát sau lưng mình mà sắc mặt không khỏi
nhăn nhó, trong lòng buồn bực, nhưng cuối cùng hắn cũng đành thở dài một
tiếng, cắn răn nói ra:


  • Kiếm này tên gọi Vô Danh!

Ứng với lời nói của hắn, thanh kiếm nát nhẹ nhàng bay ra khỏi vỏ, lơ lửng
trước mặt, tán phát một luồng ánh sáng xanh đen.

Bên dưới đài lại là một trận cười chói tai vang lên, các nữ đệ tử của Phượng
Hoàng Điện ôm bụng cười đến gập cả mình.

Có điều lần này, khi đứng trước những tiếng cười nhạo kia, trong lòng Bình An
đã không còn cảm thấy tức giận như lần trước nữa mà chỉ cảm thấy hơi ngượng
ngùng một chút mà thôi.

Nhưng người thiếu nữ đứng ở phía đối diện thì không cười, nàng liếc nhìn thanh
Vô Danh Kiếm có vẻ như cũ nát kia, trịnh trọng nói:


  • Sư huynh mời!

Nói xong, nàng hít sâu một hơi, kiếm quyết trên tay biến ảo vô cùng hoa lệ,
nàng dùng chính là một chiêu mạnh nhất của bản thân.

Vũ Hoa Kiếm nương theo kiếm quyết trên tay Thanh Xuân mà không ngừng biến đổi,
ánh sáng phát ra càng lúc càng sáng ngời đến mức chói mắt, rồi đột nhiên thanh
Tiên kiếm ngâm lên một tiếng sau đó huyễn hóa ra đầy trời những cánh hoa rơi
khả ái màu trắng muốt nhưng mà hình dáng thì có vẻ mờ ảo.

Có chừng một trăm cánh hoa như vậy tụ tập, không ngừng bay múa xung quanh thân
mình Thanh Xuân một cách hài hòa, có điều, cảnh tượng ấy mặc dù bề ngoài trông
thật diễm lệ nhưng lại ẩn chứa trong đó một sự sắc bén vô ngần.


  • Hóa hình kiếm quyết! Tuy còn chưa ngưng thực nhưng đã có hình dáng ban đầu,
    thật không ngờ đến, cô bé kia còn trẻ như vậy mà đã có thể nắm giữ được thần
    thông bậc này. Hiếm có! Hiếm có!

Vị Trưởng lão được phân làm giám khảo của Võ đài số một sau khi trông thấy
chiêu thức của Thanh Xuân thì liên tục gật gù khen ngợi.

Lúc này, thân hình Thanh Xuân hơi run rẩy, có vẻ như một chiêu này đối với
nàng là quá sức, chỉ thấy nàng khẽ hô lên một tiếng, vô số cánh hoa đang bay
múa lập tức nhắm về phía Bình An mà vù vù lao đến, thanh thế như gió táp mưa
sa, bên rìa cánh hoa không ngừng lóe lên sắc trắng lạnh lẽo.

Dưới đài, tiếng cười đã dần dần lặng đi, ai nấy đều nín thở.

Thanh Xuân quả nhiên không hổ là kỳ tài của Phượng Hoàng Điện, thực lực có thể
xếp trong mười người đứng đầu của những nữ đệ tử, thế nhưng nhìn bộ dáng biểu
hiện của nàng hiện tại dường như là quyết ý, muốn một đòn phân định sinh tử.

Điều này khiến cho mọi người ngạc nhiên tự hỏi, chẳng biết gã thiếu niên kia
là ai, chẳng biết hắn có thù oán gì với nàng hay không mà tại sao lại có thể
khiến cho Thanh Xuân coi trọng như vậy?

Thế nhưng, mọi người cho dù có nhìn tới nhìn lui bằng cách nào đi chăng nữa
thì cũng chỉ thấy đó là một gã thiếu niên hết sức bình thường, có phần ngây
ngô, tu vi biểu hiện ra bên ngoài vẫn còn nông cạn lắm, còn cái thanh kiếm nát
Vô Danh kia của hắn, nếu đem ra so sánh với Vũ Hoa Kiếm thì quả là cách biệt
một trời một vực.

Phải biết rằng, Vũ Hoa Kiếm tuy không thể tề danh cùng Thập Đại Tiên kiếm của
Tiên giới Lạc Hồng nhưng dù sao nó cũng là một thanh Tiên kiếm hiếm có, các
loại Tiên kiếm bình thường không thể so sánh với nó.

Lúc này, nhìn những cánh hoa bay đầy trời cuốn về gã thiếu niên kia, một số nữ
đệ tử của Phượng Hoàng Điện bỗng dưng cảm thấy thương xót, chuyến này gã không
chết cũng bị trọng thương.

Thanh Xuân thật sự ra đòn quá nặng.

Khi ấy, Bình An bị thế công mạnh mẽ của cơn mưa hoa kia làm cho luống cuống
tay chân, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.

Áp lực tỏa ra từ vô số cánh hoa làm cho hắn khó thở và kinh hãi, Bình An thở
dài một tiếng, đứng trước chiêu thức mạnh mẽ này, hắn biết là mình đã bại rồi.

Thế nhưng mà tính tình của hắn vốn quật cường, không muốn dễ dàng buông xuôi,
Bình An đột nhiên hét to một tiếng, cố gắng áp chế nỗi kinh hãi trong lòng,
tay kết kiếm quyết, dồn hết pháp lực đánh ra một đòn.

Vô Danh Kiếm bùng lên ánh sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chói sáng rực rỡ, mang
theo tiếng rít gào, lao về phía trước nghênh đón, hầu hết những cánh hoa kia
khi tiếp xúc với luồng ánh sáng xanh đen đều rơi xuống, nhưng cũng có một vài
cánh hoa ương ngạnh vượt qua, cắt phá lên thân thể Bình An, có điều dường như
dư lực của chúng đã hết, chỉ có thể tạo thành mấy vết thương ngoài da không
đáng kể.

Thanh kiếm nát cứ như vậy mà đột phá xuyên qua màn hoa kiếm, mang theo khí thế
không gì cản nổi mạnh mẽ chém xuống, ánh sáng màu đen từ trên thân kiếm bộc
phát ra như thủy triều tràn đến, phủ chụp lên thân mình người thiếu nữ.

Phút giây bị luồng sáng từ Vô Danh Kiếm bao phủ, toàn thân Thanh Xuân đột
nhiên cảm thấy căng thẳng, tâm trí nàng bị một thứ gì đó kích động, máu huyết
trong người giống như sôi lên như muốn phá thể mà ra.

Thanh Xuân lấy làm kinh hãi trong lòng, vội vàng dùng hết ý chí và pháp lực
của mình áp chế sự kích động đó.

Lúc nàng phân tâm, Vô Danh Kiếm đã mang theo hắc khí đằng đằng từ phía trên
cao chém xuống.


  • Xoẹt!

Thanh kiếm nát dễ dàng chém qua thân thể nàng một cách ngọt xớt.

Dưới đài, chúng nữ đệ tử của Phượng Hoàng Điện thất kinh hô lên một tiếng.

Chỉ thấy thân thể Thanh Xuân đột ngột tan biến, hóa thành vô số những cánh hoa
phiêu tán đầy trời, chốc lát sau những cánh hoa hướng về một bên tụ tập, ánh
sáng chói lòa, thân hình Thanh Xuân lại hiện ra một cách nguyên vẹn.

Nhưng mà sắc mặt nàng lúc này vô cùng tái nhợt, qua một lát, nàng không tự chủ
được mà phun về phía trước một ngụm máu, sau đó chống kiếm thở hỗn hễn, vẻ
lung lay sắp đổ.

Ngay cả ánh sáng trên Vũ Hoa Kiếm cũng nhạt nhòa đi, giống như là đã bị tổn
hao không ít.

Vô Danh Kiếm quay về bên cạnh Bình An, thanh quang đại thịnh, hắn nhìn người
thiếu nữ bị trọng thương phía trước mà vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào
kết quả.

Hắn chỉ dùng một chiêu trong vô danh kiếm quyết vậy mà lại có thể dễ dàng phá
tan chiêu thức mạnh mẽ của Thanh Xuân.


Ác Thần - Chương #30