Người đăng: thusinh_dalat
Bình An nghe thấy Quang Minh hỏi, do dự một lúc, khẽ khàng thưa:
Mọi người lập tức ồ lên kinh ngạc, ánh mắt đánh giá Bình An một cách kỹ càng
hơn, bọn họ muốn xem xem gã thiếu niên này có phải là kỳ tài bị bỏ sót gì đó
hay không nhưng nhìn tới nhìn lui thế nào cũng chỉ thấy đó là một gã thiếu
niên vô cùng bình thường, có phần hơi ngốc nghếch ngây ngô.
Bình An đỏ mặt, nhưng lần đầu tiên được đứng trước nhiều ánh mắt chăm chú như
thế, nhất là trước ánh mắt kinh ngạc đầy vui mừng của Mai Hương, trong lòng
hắn bỗng nhiên nổi lên một niềm hưng phấn hư vinh, bèn thẳng người nhìn về
phía sư phụ, dõng dạc nói lại một lần nữa:
Đám người ngồi trong phòng như vỡ òa, lúc này bọn họ mới tin rằng điều đó là
sự thật..
Đặng Anh Tài giật mình thốt lên.
Bình An chỉ biết gãi đầu cười khổ, thầm nghĩ đại sư huynh chưa từng hỏi đến
hắn thì hắn làm sao mà nói.
Bằng Quân lúc này cũng mang theo ánh mắt không tin nhìn về phía Bình An.
Quang Minh cất giọng nói khiến cho đám đệ tử đang ồn ào chợt yên lặng xuống,
trong lòng hắn lúc này cũng đang có một cảm giác vui mừng dâng lên, mơ hồ
không rõ.
Bình An lễ phép nói, sau đó bắt đầu bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.
Đặng Anh Tài không dám tin vội hỏi kỹ lại lần nữa.
Bình An khổ sở nói.
Đặng Anh Tài cười khan, nhẹ nhàng giải thích.
Đám đồng môn lúc này lại ồ lên lần nữa như vỡ lẽ ra, trong lòng mọi người thầm
chửi rủa tại sao ông trời lại bạc đãi bọn hắn, không để cho bọn hắn được may
mắn như vậy mà lại cho cái gã thiếu niên ngốc nghếch kia.
Quang Minh cao giọng nói.
Mười hai người có thành tích chiến thắng vội vàng đứng dậy đồng thanh hô to.
..................
Đêm đã về khuya, một vầng trăng lạnh treo cao trên trời.
Quảng trường lớn lúc này đã không còn một bóng người, chỉ có gã thiếu niên một
mình bước mãi dưới ánh trăng suông, rẽ qua mây mù quanh quẩn hư vô.
Hắn đi đến bên cạnh lan can bạch ngọc, lặng người đứng nhìn biển mây.
Gió mát từ xa thổi đến khiến cho biển mây dập dềnh biến ảo, phía trên cao là
một bầu trời đầy sao lấp lánh đẹp đẽ vô ngần.
Đêm lành cảnh đẹp...
Bình An lại không ngủ được, hắn nhớ nhà, nhớ đến ông bà ngoại của hắn.
Đã bốn năm rồi Bình An chưa được nhìn thấy ông bà ngoại thân yêu, hắn quyết
định đợi sau khi kỳ Võ hội này kết thúc thì sẽ tìm kiếm cơ hội xin sư phụ cho
hắn xuống núi một lần để về thôn Phúc Lộc, sau đó hắn sẽ thử đi tìm tung tích
của mẹ hắn.
Cho dù biển người rộng lớn mênh mông, cho dù chỉ có một chú hy vọng, Bình An
nhất định cũng phải thử một lần.
Hắn muốn biết rõ về thân thế của mình.
Trận đấu sáng hôm nay đã để lại trong lòng hắn nhiều suy nghĩ, thanh Vô Danh
Kiếm này vậy mà lại thật sự có thể giúp cho hắn dễ dàng dành chiến thắng trước
một đối thủ nặng ký, nó là kỷ vật duy nhất mà mẹ hắn còn để lại trên đời.
Nhớ đến những chuyện diễn ra lúc ban sáng, Bình An liền với tay ra sau lưng
lấy thanh kiếm nát xuống ngắm nghía, rõ ràng đây chỉ là một thanh kiếm đồng
nát đáng ra phải bỏ đi nhưng tại sao hết lần này đến lần khác nó lại làm cho
hắn hết sức kinh ngạc.
Lúc này từ trên thanh kiếm bỗng nhiên ẩn ẩn truyền đến một luồng khí lạnh lẽo
nhưng hắn hoàn toàn không để ý, cứ tưởng là gió núi thổi tới.
Rồi đột nhiên, những kẻ nứt trên thân kiếm dần dần đỏ rực lên giống như là nó
đang cảm ứng điều gì đó, trái tim Bình An bỗng dưng đập lên thình thịch như
đang cộng hưởng với thanh kiếm, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy hết sức kinh
hãi, dường như có một mối liên hệ nào đó cực kỳ gần gũi giữa hắn và thanh
kiếm.
Trong lòng Bình An chợt dâng trào một niềm xúc động không tả nổi.
Hắn nhắm chặt mắt, buông lỏng tinh thần, không hề kháng cự lại lời kêu gọi của
thanh kiếm ấy nữa.
Trong khoảnh khắc, cảm giác băng giá lướt dọc toàn thân, bốn bề đột nhiên tĩnh
lặng, nhưng sâu trong lòng hắn rõ ràng nghe thấy những tiếng gầm rống điên
cuồng của những oan hồn đã chết bởi thanh kiếm, sát khí vô tận ngùn ngụt nổi
lên.
Xương trắng, máu tươi, rú gào, tanh tưởi.
Bình An mở bừng đôi mắt thở hỗn hễn, song chỉ giây lát sau hắn nín thở.
Thanh tàn kiếm theo ý hắn bay lên lơ lửng, tỏa ra luồng ánh sáng xanh đen, ánh
sáng quét qua một cái chậu cây cảnh bên dưới lan can, chậu cây đột nhiên từ từ
khô héo, cành lá tàn lụi, giống như là sự sống trong nháy mắt bị hút đi đến
cạn kiệt.
Một luồng sinh khí mát lành nhỏ nhoi truyền vào trong cơ thể.
Bình An lần đầu tiên cảm thấy gần gũi với thanh tàn kiếm đến thế, cho dù thanh
kiếm đang lơ lửng cách một khoảng cách trước mặt nhưng hắn vẫn có cảm giác như
thanh kiếm kia chính là tay chân của mình vậy, tâm động kiếm động hoàn toàn tự
nhiên.
Thoạt nhiên, từ xa hình như vọng lại tiếng bước chân.
Bình An vội vàng ẩn mình vào trong góc khuất của Nghênh Tiên Đài.
Cùng với tiếng nói có bốn bóng người xuất hiện, Bình An mở to mắt ngạc nhiên,
đó là Thủ tọa của Ngọc Tản Điện - Quang Minh, Thủ tọa Ngọc Hoa Điện - Tuấn
Hằng, Thủ tọa Phù Vân Điện - Xuân Trường, Thủ tọa Phượng Hoàng Điện - Như
Quỳnh.
Bốn người bọn họ cùng nhau hướng về phía Tổ Sư Điện, bước chân rất vội.
Sau khi đám người đó đã đi xa, Bình An mới chậm rãi bước ra, thở phào một hơi
nhẹ nhõm, thật may mắn, nếu như mà lúc nãy hắn bị những vị trưởng bối đó bắt
gặp thì sẽ không cách nào tránh khỏi một phen phiền phức rắc rối.
Bình AN không dám lang thang nữa, vội vàng quay về nơi nghỉ ngơi của Ngọc Tản
Điện.
.................
Trong Tổ Sư Điện, nơi Thủ tọa của các Điện tụ họp, lúc này mọi người đang dồn
sự chú ý, nhìn chằm chằm vào Trưởng môn Thiên Cảnh chân nhân.
Thủ tọa của Ngọc Hoa Điện - Tuấn Hằng lên tiếng hỏi.
Trưởng môn Thiên Cảnh thở dài, chậm rãi đáp:
Nghe xong đáp án, sắc mặt những người khác đều trở nên kinh nghi, Ma giáo mấy
chục năm nay đều kiên nhẫn ẩn mình, lần này bọn chúng lại không thèm né tránh
mà có hành động quy mô như thế quả là điều bất ngờ, trong chuyện này tất có
nguyên nhân sâu xa, không hề đơn giản.
Xuân Trường trầm ngâm một chút rồi nói:
Trưởng môn Thiên Cảnh nhìn các sư huynh đệ đồng môn bảo:
Ngập ngừng một chút, Trưởng môn Thiên Cảnh liền hít sâu một hơi nói:
Các vị sư đệ, mọi người có biết rằng chỉ còn mấy tháng nữa là đã đến kỳ hạn
một ngàn năm rồi không?
Cái gì?
Mọi người đều đồng thanh thốt lên, giọng nói run rẫy sợ hãi.
Thủ tọa của Phượng Hoàng Điện - Như Quỳnh mang theo sắc mặt trắng bệch nói.
Trưởng môn Thiên Cảnh sắc mặt ngưng trọng khẽ gật đầu.
Quang Minh hoảng hốt thốt lên.
Không khí giữa mọi người theo lời nói đó của Trưởng môn Thiên Cảnh mà đột
nhiên trầm xuống, mọi người đều hiện vẻ suy tư, sự kiện này thật sự là quá
chấn động nhân tâm.
Truyền thuyết xa xưa có nói rằng, Thiên Thư thật sự chính là từ trên Tiên Giới
truyền xuống, người có được Thiên Thư thì có thể một đêm đắc đạo thành Tiên,
thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo.
Đó thật sự là Tiên nhân, là trừơng sinh đúng nghĩa!
Sức cám dỗ của nó thật sự quá lớn, cho nên mọi người có mặt ở nơi đây, sau khi
nghe tin Thiên Thư xuất thế, ban đầu tất cả đều giật mình kinh sợ nhưng sau đó
chính là vui mừng cùng kích động. Chỉ là mỗi người có mặt ở nơi đây, người nào
cũng có một thân đạo pháp cao thâm, tia kích động đó đều đã được bọn họ mạnh
mẽ đè nén chôn sâu ở trong đáy lòng, không có một bất cứ biểu hiện gì lọt ra
ngoài.