Uống Rượu.


Người đăng: thusinh_dalat

Đám đệ tử Ngọc Hoa Điện đứng ở phía dưới nhốn nháo cả lên, nhưng sự thật bày
ra trước mắt, bọn họ chẳng thể nói gì được, chỉ có điều trận đấu này Đắc
Nguyên bị thua một cách quá kỳ lạ quá oan ức, rõ ràng là đã nắm chắc một trăm
phần trăm chiến thắng trong tay nhưng lại bại ở trong vòng hai chiêu của đối
thủ, hơn nữa lại chính là hai chiêu đơn giản nhất, ngay cả một thân pháp thuật
thần thông lợi hại còn chưa kịp thi triển ra thì đã triệt để bại rồi, điều này
quả thật khiến cho con người ta không thể nào tưởng tượng và chấp nhận nổi.

Trong ánh mắt của đám người xem trận chiến, tình cảnh của trận đấu lúc nãy
diễn ra như vầy: thanh Trọng Sơn Kiếm mang theo khí thế vô cùng mạnh mẽ chém
xuống đầu gã thiếu niên kia nhưng lại bị thanh kiếm nát của hắn bay lên đón
đỡ, hất bay đi, nhẹ nhàng như hất một cục bông gòn, sau đó thanh kiếm nát thừa
thế đâm về phía mi tâm của Đắc Nguyên.

Tuy tốc độ của Vô Danh Kiếm rất nhanh nhưng đối với một người có đạo pháp thâm
hậu và nhiều kinh nghiệm chiến đấu như Đắc Nguyên mà nói thì muốn chống đỡ một
đòn đánh này là không có gì khó khăn cả, có điều chẳng hiểu tại sao vào lúc ấy
hắn chỉ một mực đứng trơ trơ ra, không có một chút phản ứng, mặc cho Vô Danh
Kiếm đâm đến nơi thì mới tỉnh lại.

Chuyện này trong mắt mọi người đứng xem quả thật là quá quỷ dị, Đắc Nguyên
hành động thế này đúng thật chẳng khác nào là bản thân tự nguyện đưa đầu cho
người ta đánh.

Phạm Đắc Nguyên bị điên chăng?

Không! Hắn không điên!

Người ngoài cuộc không thể hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới sáng tỏ.

Lúc ấy, Vô Danh Kiếm nhìn như sắp bể nát lại đột nhiên bộc phát ra một luồng
sức mạnh rất to lớn, đánh bay Trọng Sơn Kiếm, sau đó đâm về phía Đắc Nguyên,
vốn Đắc Nguyên định triệu hồi Trọng Sơn Kiếm quay về bày ra thế phòng thủ
nhưng từ phía Vô Dang Kiếm thoạt nhiên có một luồng hung sát ý chí khổng lồ
tràn đến, bao phủ lấy ý chí của hắn.

Luồng hung sát ý chí ấy mặc dù chỉ nhoáng lên trong tích tắc nhưng lại khiến
cho thân thể của Đắc Nguyên đông cứng lại.

Thân thể đông cứng không phải vì lạnh mà là vì sự sợ hãi vô bờ ở trong lòng.

Khi ấy, hắn có cảm tưởng giống như là mình đang phải đối mặt với một con quái
vật khủng khiếp vô cùng khát máu, so với nó thì sức mạnh ý chí của hắn chỉ
giống như là một con Kiến hôi vô cùng nhỏ yếu không thể phản kháng.


  • Mình sẽ chết!

Đó là ý nghĩ tồn tại duy nhất của Đắc Nguyên lúc ấy.

Rồi thoạt nhiên, luồng hung sát ý chí ấy không hiểu sao bỗng dưng lại đột ngột
rút đi, khiến cho ý thức của Đắc Nguyên khôi phục, khi hắn tỉnh lại thì đã
thấy mũi kiếm Vô Danh chỉ sát vào mi tâm, thế nhưng sự sợ hãi khi đối mặt với
cái chết trong khoảnh khắc ấy lại đã khắc thật sâu vào tâm trí của hắn.


  • Sự đệ tuổi trẻ tài cao, sư huynh xin thua tâm phục khẩu phục!

Phạm Đắc Nguyên chắp tay với Bình An, sau đó nhảy xuống khỏi Võ đài, đi thẳng
một mạch, bước chân gấp gáp, giống như là đang sợ hãi điều gì đó.

Vô Danh Kiếm lúc này đã trở về phía sau lưng Bình An, lẳng lặng nằm yên trong
chiếc bao kiếm bằng gỗ thông, đầy vẻ vô hại.

Đối với chiến thắng của mình, Bình An vẫn còn cảm thấy mơ màng hồ đồ lắm, chỉ
nhớ lúc ấy khi đối diện với những lời chế nhạo của đám đồng môn kia hắn bỗng
trở nên vô cùng tức giận, tất cả máu trong người như sôi lên, chỉ muốn một
kiếm chém chết gã sư huynh đang đứng cười miả mai trước mặt kia nhưng đến phút
cuối cùng hắn đã cứng rắn đè nén lại thứ cảm xúc muốn giết người ấy.

Điều này khiến cho Bình An cảm thấy sợ hãi vô cùng, bởi vì từ trước đến giờ
hắn chưa từng muốn làm hại ai cả, bản tính hắn hiền lành chất phát, chỉ luôn
giúp đỡ người khác chứ chưa bao giờ có ý nghĩ hại người hay thù ghét một ai
đó.


  • Mình làm sao vậy nhỉ?

Bình An suy tư tự hỏi.


  • Này! Con đã thắng trận đấu rồi, còn định đứng đây cản trở người khác đến
    bao giờ?

Vị Trưởng lão râu tóc bạc phơ trừng mắt nhìn sang, trầm giọng nói một câu,
trong lòng thầm nghĩ gã thiếu niên này sao lại không biết điều như thế, thắng
thì đã thắng rồi, còn đứng làm dáng cái gì nữa..

Bình An nghe thấy tiếng nói của vị Trưởng lão râu tóc bạc phơ vọng vào tai thì
lúc này mới giật mình sực tỉnh, thoát khỏi cơn mê, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng
chắp tay chào ông lão rồi lủi nhanh xuống đài, đi về phía khu vực đóng quân
của Ngọc Tản Điện.

Vị Trưởng lão trông theo bóng dáng gã thiếu niên ấy, khe khẽ lắc đầu, chẳng
biết là ông ta đang chê trách điều gì.

Bình An cho đến lúc này vẫn không dám tin là mình có thể chiến thắng người
khác một cách dễ dàng như thế, trong lòng mang theo một sự nghi hoặc cùng một
niềm vui sướng lâng lâng bước vào khoảnh sân nơi đóng quân của Ngọc Tản Điện.

Lúc này mới chỉ có nửa buổi sáng trôi qua, hầu hết mọi người vẫn còn hứng khởi
đi xem các trận đấu đang diễn ra, trong dãy nhà lặng lẽ vắng tanh.


  • Tiểu sư đệ! Đệ đã về rồi đấy à?

Một giọng nói quen thuộc từ phía trên truyền xuống.

Bình An ngẩng đầu ngó lên liền trông thấy đại sư huynh, hắn đang ngồi trên một
nhánh cây thông lớn, lưng tựa thân cây, nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm.


  • Đại sư huynh! Huynh không đi xem thi đấu ư?

Đặng Anh Tài khẽ lắc đầu:


  • Chỉ là một đám người cầm kiếm chém qua chém lại thì có gì mà xem.

Khẽ ngừng một chút, rồi lại nói:


  • Hơn nữa, nàng ấy cũng không có tham gia thi đấu nên cũng chẳng còn ý
    nghĩa...

Câu cuối này, hắn nói với một âm thanh rất nhỏ, giống như là tự mình lẩm bẩm
cho mình nghe, ánh mắt có phần mê hoặc tưởng nhớ.


  • Tiểu sư đệ, ngươi hãy lên đây!

Bình An nhún người một cái, nhẹ nhàng dẫm lên cành cây.

Chỉ thấy lúc này, Đặng Anh Tài cầm lên một cái hồ lô lớn, ngửa cổ làm một hớp,
đoạn khép hờ hai mắt, thở dài cảm thán:


  • Rượu ngon!

Sau đó, hắn nhìn sang Bình An, cười nói:


  • Tiếp lấy!

Bóng xanh lóe lên, hồ lô rượu màu xanh biếc bay tới bị Bình An dễ dàng bắt
được.

Hắn do dự một chút, nhưng dưới cái nhìn chờ mong của đại sư huynh cũng đành
ngửa cổ uống một hớp. Qua một lát, một mùi rượu thuần khiết chạm qua đầu lưỡi,
chảy qua cổ họng, mang theo một cảm giác ấm áp lẫn vào trong một tia mát lạnh,
khiến cho toàn thân sảng khoái, mùi vị tuyệt vời khó mà tả hết.


  • Rượu ngon!

Bình An không kiềm lòng được mà khen một câu, đây là lần đầu tiên hắn uống
rượu.

Sau đó, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đặng Anh Tài, vừa đưa trả lại cái hồ
lô vừa cười nói:


  • Đại sư huynh, đây là loại rượu gì mà ngon đến thê?

Đặng An Tài thấy có người cũng biết cảm rượu như mình thì trong lòng lấy làm
vui vẻ, cười ha ha:


  • Đây là rượu Tương Tư, uống một lần sẽ nhớ mãi không quên!


  • Tương Tư ư? Cái tên thật là thích hợp.


Bình An lẩm bẩm, loáng thoáng nghĩ đến một bóng hình nào đó.

Hai người sau đó vừa uống rượu vừa nói chuyện, chẳng biết là Đặng Anh Tài
trước đó có phải là đã uống quá nhiều rượu bị say hay không mà hôm nay đặc
biệt nói nhiều, chủ yếu là hắn kể cho Bình An nghe về những lịch duyệt của bản
thân, về những trận đánh oanh liệt giữa Chánh đạo và Ma đạo khiến cho Bình An
nghe rất mê say.

Lần đầu tiên, Bình An mới biết được thế giới bên ngoài rộng lớn và phức tạp cỡ
nào.


  • Đại sư huynh, có phải tất cả những người trong Ma đạo đều là người cùng
    hung cực ác hay không?

Gió mát miên man thổi qua, gã thiếu niên trẻ tuổi đột ngột hỏi một vấn đề.

Đặng Anh Tài thoáng ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền gật đầu:


  • Đúng vậy, người trong Ma đạo cực kỳ tàn độc, không một việc ác nào mà chúng
    không dám làm, hơn nữa chúng tin thờ hai dị thần Long Quân và Âu Mẫu, cho rằng
    đó là hai vị thần bảo vệ Lạc Hồng, không những thế, đám người Ma đạo ấy còn tự
    xưng mình là Thánh giáo, thật là nực cười thay! Sư đệ ngươi phải nhớ kỹ, sau
    này đi ra ngoài, nếu gặp phải đám người này thì không được sợ hãi lùi bước,
    nhất định phải dũng cảm tru Ma vệ Đạo, giết chết bọn chúng, trừ hại cho nhân
    gian.

Ngẫm nghĩ một chút lại nói:


  • Có điều, ngươi cũng phải hết sức cẩn thận, người trong Ma đạo đa đoan xảo
    trá, từ trước đến nay đã có rất nhiều đồng môn của chúng ta chết trong tay
    chúng.

Nói đến đây, ngữ khí của Đặng Anh Tài đột nhiên trầm xuống vài phần, pha thêm
sự căm phẫn.

Đúng lúc này, chợt có tiếng ồn ào từ phía bên ngoài cổng chính vọng vào khiến
cho cuộc nói chuyện của hai người phải dừng lại.

Một đám đệ tử của Ngọc Tản Điện tiến vào trong sân, vừa đi vừa bàn tán một
cách sôi nổi.


  • Bình An sư đệ, chúng ta mau đến dãy nhà ăn đi thôi.

Đặng Anh Tài nhìn thoáng qua sắc trời, lúc này đã vào buổi trưa.

Hai người đồng thời nhảy xuống khỏi cành cây, đi đến nhà ăn hội hợp.

Lần đầu tiên, Bình An được ngồi chung bàn lớn dùng cơm cùng với tất cả mọi
người, cảm giác có chút gì đó lạ lẫm khó nói.

Quang Minh cùng với Nguyệt Nga ngồi ở phía trên, nhìn chúng đệ tử mà trong
lòng vui như mở hội, trận đầu ra quân cả Bằng Quân và Mai Hương đều giành
chiến thắng oanh liệt, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, quan trọng nhất là có thể
khiến cho Lão rùa bất tử của Phù Vân Điện tức điên lên.


  • Anh Tài! Tình hình thi đấu của các đệ tử thế nào?

Nguyệt Nga nhẹ nhàng hỏi.


  • Thưa sư nương, hai mươi bốn người đều bốc thăm trúng thi đấu vào buổi sáng,
    năm nay Ngọc Tản Điện ta có mười một người vượt qua vòng thứ nhất.

Đặng Anh Tài cung kính trả lời, hắn hồn nhiên quên mất việc mình chưa từng hỏi
thăm qua kết quả thi đấu của Bình An, điều này cũng dễ hiểu, trừ khi là bậc kỳ
tài như Bằng Quân và Mai Hương, những đệ tử mới như đám người Bình An hầu như
đều không thể vượt qua được vòng thứ nhất.


  • Kết quả này rất tốt!

Nguyệt Nga hài lòng, mỉm cười trông về phía Quang Minh.

Chỉ thấy Quang Minh lúc này đang nhìn về một tên đệ tử có dáng vẻ ngây ngô
ngồi ở cuối bàn, ánh mắt lộ vẻ do dự, nhưng rất nhanh liền mở miệng hỏi:


  • Bình An! Con thi đấu ra sao?

Chúng đệ tử đột nhiên thấy Quang Minh lại quan tâm đặc biệt đến gã thiếu niên
kia thì đều lộ vẻ kinh ngạc, tất cả ánh mắt nhanh chóng đổ dồn về phía gã.

Bằng Quân khẽ hừ lạnh một tiếng, khóe miệng treo nụ cười mỉa mai khinh miệt.

Nguyệt Nga thấy chồng mình biểu hiện như vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên,
bởi vì nàng đã biết Bình An chính là con của một vị cố nhân nào đấy của Quang
Minh, gã đệ tử này cũng chính là được một tay chồng nàng dẫn dắt vào môn phái.

Tất cả mọi người tuy có ngạc nhiên nhưng phần lớn là sự tò mò phỏng đoán về
quan hệ của Bình An với Quang Minh, hầu hết bọn họ đều cho rằng Bình An thất
bại trong trận đầu là chuyện bình thường.


Ác Thần - Chương #28