Người đăng: thusinh_dalat
Bình An đi đến trước mặt vị Trưởng lão nọ, lễ phép nói.
Ông già râu bạc khẽ gật đầu, liếc nhìn Bình An rồi nói:
Bình An khom mình vâng dạ, nhìn lên trên đài thì không thấy một bóng người nào
cả, có lẽ vị sư huynh tên là Phạm Đắc Nguyên kia còn chưa đến. Hắn chậm rãi
tiến lên đài cao, bên tai vang đến tiếng xì xầm của đám đệ tử bên Ngọc Hoa
Điện đứng phía bên dưới, dường như là bọn họ đang xì xầm bàn tán về hắn. Bình
An mặc kệ những người đó, bình tĩnh đứng lặng yên ở trên đài cao chờ đợi. Lúc
này, mặt trời đã hoàn toàn lên cao, ánh nắng ấm áp rơi trên thân mình khiến
cho hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Bình An đứng ở trên đài, đưa ánh mắt ngắm nhìn về phía phương xa, chỉ thấy một
bầu trời xanh thẳm thuần khiết, rộng lớn bao la, mây trời nhẹ nhàng phiêu hốt
theo gió, cảnh vật khiến cho cõi lòng con người ta cảm thấy thật là tự do
phóng khoáng, tâm hồn vô cùng nhẹ nhõm.
Thoạt nhiên, Bình An thở ra một hơi đầy cảm thán, mới ba năm trước thôi hắn
vẫn còn là một đứa trẻ nhà quê trong thế tục, suốt ngày mộng tưởng mình hóa
thành Tiên nhân cưỡi gió đạp mây, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày được đứng
trên ngọn núi Tản Viên này, ấy thế mà bây giờ mộng tưởng đã trở thành sự thật,
ngày hôm nay hắn chính là Tiên nhân.
Chỉ nháy mắt thôi, thời gian như gió thoảng, nhân sinh mờ mịt như mây.
Bình An nở nụ cười tự giễu.
“Tiên nhân” chính là hai chữ mà những người phàm trong thế tục thường dùng để
ám chỉ những người tu đạo như bọn hắn. Kể từ khi gia nhập vào Ba Vì tiên phái,
hắn đã hiểu rất rõ rằng hai chữ “Tiên nhân” không phải dễ dàng đạt được như
vậy. Tiên nhân thật sự chính là những người có pháp thuật thông thiên triệt
địa, có thể sống mãi không chết, thọ cùng trời đất, những người đó mới chính
là Tiên nhân mà vô số người tu đạo muốn trở thành.
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy tư khiến cho Bình An giật
mình sực tỉnh. Hắn ngoảnh đầu trông sang phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy
ở phía đối diện đã có một người đứng đấy không biết từ bao giờ, đó là một nam
nhân cao lớn, tuổi khoảng ba mươi, phía sau lưng cõng theo một thanh kiếm rất
lớn có vẻ vô cùng nặng nề, thanh kiếm to gần bằng cả thân người hắn, gã nhìn
về phía Bình An mà mỉm cười:
Bình An lúng túng nói:
Đắc Nguyên nhìn vẻ lúng túng ấy của gã thiếu niên, trong lòng vui như mở hội,
với tay cầm thanh kiếm sau lưng cắm xuống trước mặt:
Khi Trọng Sơn Kiếm cắm xuống bề mặt Võ đài, sức nặng của nó liền khiến cho mặt
sân làm bằng ngọc cứng cũng phải nứt toát ra.
Bình An cảm thấy kinh hãi trong lòng bởi vì khi thanh kiếm kia cắm xuống mặt
sân hắn còn có thể cảm giác được có một cơn địa chấn nho nhỏ lan đến dưới
chân, điều này chứng tỏ thanh kiếm này có trọng lượng rất là nặng.
Đắc Nguyên sau khi giới thiệu xong Tiên kiếm của mình thì liền nhìn về phía
Bình An với vẻ mong chờ.
Bình An cổ họng khô khan, do dự mãi, cuối cùng cũng đành thở dài một hơi, đeo
theo vẻ mặt bất đắc dĩ cùng khổ sở, rút ra thanh kiếm nát sau lưng, cầm trên
tay.
Tất cả mọi người, từ Đắc Nguyên cho đến đám người đứng dưới đài đều đổ dồn ánh
mắt nhìn vào thanh kiếm nát ấy.
Một sự im lặng bao trùm.
Qua một khắc, cả đám cùng cười phá lên, lẫn vào một cái giọng của ai đó làm
như khó khăn lắm mới thốt ra được:
Ngay cả vị Trưởng lão đầu tóc bạc phơ với đạo hạnh cao thâm kia cũng không
ngừng lắc đầu cười khổ.
Đắc Nguyên cố gắng lắm mới nén được tiếng cười, trong ý nghĩ của hắn thanh
kiếm nát kia còn tệ hơn những thanh kiếm rỉ trong thế tục, chính là thứ đồ
đồng nát chỉ có bỏ đi, một thanh kiếm như thế thật không hiểu tại sao lại có
thể nằm ở trong Kiếm Trì. Hắn hướng về phía Bình An vừa thở hỗn hễn vừa nói:
Bình An nhìn đám người xung quanh, thấy bọn họ cứ cười mãi thì mặt mày đỏ
lựng, không thốt ra được một câu. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi
rút thanh kiếm này ra nhưng mà trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi dâng lên
một cảm giác phẫn nộ, đối với một thiếu niên, bị nhiều người cười nhạo như thế
thì cho dù có vững vàng đến mấy cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương. Thanh kiếm nát
này tuy khó coi một chút nhưng dù sao nó vẫn là thanh Tiên kiếm duy nhất của
hắn, là di vật của mẹ hắn để lại.
Bọn họ cười nhạo nó, chính là cười nhạo người mẹ đã sinh thành ra hắn.
Phẫn nộ!
Cực kỳ phẫn nộ!
Thanh kiếm nát lúc này giống như cảm ứng được nỗi lòng của chủ nhân, nó khẽ
ngâm lên một tiếng rồi đằng không bay lên phía trước mặt hắn, phát ra một
luồng ánh sáng xanh đen. Trong phút chốc, một luồng ý chí hung sát chẳng biết
ở đâu truyền đến khiến cho Bình An có cảm giác như là tất cả máu ở trong người
đang sôi lên.
Người vô danh, kiếm cũng vô danh.
Bình An trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Đắc Nguyên, trong
đôi mắt bỗng dưng nổi lên một vài tơ máu li ti.
Đắc Nguyên trông thấy Bình An không cần dẫn kiếm quyết mà vẫn có thể điều
khiển thanh Tiên kiếm kia thì trong lòng lấy làm ngạc nhiên vô cùng, nhưng cho
dù có ngạc nhiên thì hắn vẫn không cho rằng thanh kiếm đồng nát của gã thiếu
niên trước mặt có thể chịu nổi một đòn của Trọng Sơn Kiếm.
Cong!
Tiếng chuông ngân nga vang lên, trận đấu cuối cùng đã bắt đầu.
Chỉ thấy Đắc Nguyên vừa dẫn kiếm quyết vừa hô lên một tiếng, Trọng Sơn Kiếm
lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, đằng không bay lên, thân kiếm hóa lớn
thêm mấy trượng, to như thân một cây thông cổ thụ khổng lồ.
Đám đệ tử đứng bên dưới đài, trông thấy sự biến hóa đó của Trọng Sơn Kiếm mà
không khỏi âm thầm tặc lưỡi, lo lắng cho gã thiếu niên kia nếu lát nữa không
cẩn thận thì sẽ bị thanh kiếm khổng lồ này đập cho nát bét ra.
Một luồng khí thế vô cùng trầm trọng đập vào người Bình An, nhưng đáy mắt hắn
vẫn cháy lên một ngọn lửa điên cuồng.
Đùng!
Một tiếng nổ vang lên, Trọng Sơn Kiếm nhanh chóng chém về phía Bình An, mang
theo một cơn kình phong ác liệt áp xuống.
Đám người đứng phía dưới đều cảm thấy áp lực trầm trọng như núi lan tới, tất
cả đều thấy tội nghiệp cho gã thiếu niên kia.
Bình An ngước nhìn Trọng Sơn Kiếm đang chém xuống, trong đáy mắt hiện lên vẻ
điên cuồng, hắn không lùi lại mà bước tới, tay phải nhẹ nhàng phất lên trên
một cái, động tác nhẹ nhàng giống như là đuổi ruồi vậy.
Không có kiếm quyết màu mè hoa lệ, Bình An chỉ phất tay lên một cái như vậy,
Vô Danh Kiếm ngay tức khắc liền phát ra ánh sáng màu xanh đen sáng rực, mang
theo một tiếng rít chói tai chém lên phía trên, nghênh đón Trọng Sơn Kiếm,
thuần túy là lấy cứng chọi cứng.
Tất cả mọi người đều cùng chung ý nghĩ như thế, thanh kiếm nát kia so với
Trọng Sơn Kiếm thì chẳng khác nào con Kiến so với con Voi, chỉ cần một cú chạm
nhẹ thôi thì cũng đủ để có thể khiến cho nó tan tành đúng nghĩa.
Lúc này, có một vài nữ đệ tử nhắm đôi mắt lại, không nhẫn tâm nhìn.
Trên Võ đài, nhìn thấy hành động của Bình An, Đắc Nguyên vui mừng khôn xiết,
gã cảm thấy bản thân mình vào lúc này dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ
hết, sau khi chiến thắng đối thủ không đáng là gì kia, biết đâu đấy gã sẽ tiến
nhanh tiến mạnh lọt vào hàng tứ cường, trở thành kỳ tài được vô số đồng môn
ngưỡng mộ. Nghĩ đến những điều đấy, gã không khỏi toét miệng cười, công lực
tăng thêm ba phần, gã muốn dùng một chiêu đánh trọng thương gã thiếu niên
không biết trời cao đất dày kia để chứng minh cho mọi người thấy thực lực mạnh
mẽ của mình.
Ầm!
Hai thanh Tiên kiếm mạnh mẽ va vào nhau, khí lãng bắn ra bốn phía khiến cho
mọi người phải lùi lại phía sau.
Một cảnh tượng không thể tin nổi xảy ra khiến cho mọi người phải trợn tròn con
mắt.
Trọng Sơn Kiếm nhìn như con Voi vậy mà lại bị Vô Danh Kiếm nhìn như con Kiến
chém một phát bắn ngược trở lại, sau đó thừa thế bắn đến trước mặt Đắc Nguyên,
mũi kiếm dừng lại, cách mi tâm của hắn ba phân không ngừng run lên bần bật.
Đắc Nguyên đứng như trời trồng, không dám động đậy, mồ hôi không ngừng chảy
xuống, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, nhìn về phía thanh
kiếm nát như là nhìn thấy quỷ.
Phía bên kia, Bình An không ngừng thở hỗn hễn, giống như là khó khăn lắm mới
có thể dừng Vô Danh Kiếm lại kịp thời, đôi mắt của hắn lúc này đã khôi phục
lại vẻ sáng trong vốn có.
Trên đài, dưới đài là một mảng tịch mịch mọi người ngơ ngác nhìn nhau, kinh
hãi không nói được thành tiếng.
Ông lão râu tóc bạc phơ dõng dạc tuyên bố, ánh mắt khẽ liếc nhìn đánh giá Bình
An.
Sau khi lời tuyên bố của ông lão cất lên, đám người bên dưới mới sực tỉnh lại,
bạo phát ra một hồi náo động.
Tất cả đệ tử của Ngọc Ha Điện đều không dám tin vào kết quả trước mắt.