Gay Cấn.


Người đăng: thusinh_dalat

Trần Hào Nam lúc này đã tỉnh táo lại, dù sao trận đấu này cũng can hệ rất lớn
đến danh dự của sư môn, hắn thật sự không dám khinh xuất. Ngay khi tiếng
chuông vừa vang lên, sắc mặt của Mai Hương liền thay đổi, lạnh lùng nhìn về
phía Hào Nam.

Lúc nhìn vào ánh mắt đó của nàng, Hào Nam bỗng dưng không tự chủ được mà rùng
mình lạnh lẽo, dường như ánh mắt của nàng có điều gì đó thật lạ lùng, giống
như là có thể thâu nhiếp tâm hồn của người khác. Hắn không dám nhìn nhiều nữa
mà vội tập trung tinh thần, tay phải dẫn kiếm quyết bật ra một thanh Tiên kiếm
màu nâu đỏ sáng ngời hào quang:


  • Kiếm này tên gọi là Hoàng Nhật Kiếm! Sư muội, xin mời!

Hào Nam dõng dạc nói.

Hoàng Nhật Kiếm vừa lên đã tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhiệt độ không khí xung
quanh chợt nâng cao lên rất nhiều khiến cho mọi người có cảm giác bị bỏng rát.

Phía đối diện, Mai Hương vẫn lạnh nhạt nhìn Hào Nam đã vận khí súc tích, sau
lưng nàng đeo một thanh Tiên kiếm có vỏ màu Ngọc Bích, thanh kiếm thông linh,
tự động phát ra một luồng hào quang bảo vệ chủ nhân, đánh bật những luồng sóng
nhiệt đang cuốn tới cách xa thân mình nàng ba thước. Hào Nam độc diễn dưới sự
quan sát của mọi người, bộc phát tu vi khá là cao cường, sóng nhiệt thi nhau
phả ra từng đợt, đợt sau nhiệt độ cao hơn đợt trước, khiến cho mọi người đứng
xem phải lùi về phía sau một khoảng cách. Biểu hiện là vậy nhưng mỗi khi đối
diện với ánh mắt kia của Mai Hương,, trong lòng Hào Nam vẫn cảm thấy rét lạnh,
toàn thân băng đọng.

Người thiếu nữ ấy đứng ở trung tâm bao phủ của sóng nhiệt vậy mà vẫn chẳng bị
ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa thanh Tiên kiếm của nàng còn thông linh hộ
chủ, xem ra đó chính là một thanh thượng phẩm bảo kiếm, chỉ là chẳng biết tu
vi nàng đến tột cùng là như thế nào.

Hào Nam có chút lo lắng, kiếm quyết biến đổi, tức thì Hoàng Nhật Kiếm lao vút
đến nhắm đánh Mai Hương, đồng thời mở miệng hô lớn:


  • Sư muội cẩn thận!

Đám đông phía dưới lập tức cười ầm lên vì bộ dạng của hắn, phần đông đám nam
đệ tử vẫn lo sợ thanh kiếm kia có thể đả thương người đẹp trong lòng của bọn
họ.

Ngồi trên đài cao, săc mặt của Vũ Xuân Trường vô cùng khó coi, hai mắt trợn
trừng nhìn về phía tên đệ tử ngu ngốc, bộ dáng chỉ tiếc hận vì chưa rèn sắt
khi còn nóng. Mấy người đệ tử thân truyền đứng bên cạnh ông ta đều nhìn về
phía Trần Hào Nam đầy vẻ thương hại, phen này cho dù có thắng lợi trở về thì
hắn chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo thê thảm rồi.

Thanh Tiên kiếm của Hào Nam lúc này đã xông đến chỗ Mai Hương, sắc mặt nàng
vẫn không có gì thay đổi, chẳng biết nàng làm thế nào mà thân mình đã di
chuyển trượt dài về phía đằng sau, thanh Tiên kiếm của Hào Nam thừa thế gia
tăng tốc độ truy kích không tha, khiến cho dưới Võ đài vang lên nhiều tiếng la
hét lẫn thở dài.

Bình An nhìn trận đấu trên đài, thần tình căng thẳng, lo lắng.

Chỉ thấy Mai Hương cầm thanh Tiên kiếm còn nguyên cả vỏ ở sau lưng, nhanh như
thiểm điện chém về phía trước mặt.

Keng!

Một thanh âm trong trẻo ngân nga vang lên.

Hoàng Nhật Kiếm dường như bị đập một cú rất mạnh, bắn ngược lại.

Lúc ấy, cả Vũ Xuân Trường ở trên đài cao lẫn Hào Nam đứng trên Võ Đài đều giật
mình, sắc mặt đại biến.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy Mai Hương không hề nao núng,
trên khuôn mặt trắng như tuyết thoáng có nét ửng hồng, tay phải vung lên, tay
trái kết kiếm quyết, thanh Tiên kiếm của nàng lập tức bay lên phát ra hồng
quang đại thịnh bao phủ cả lôi đài rộng lớn, tiên khí bốc lên ngùn ngụt, quả
nhiên là một thanh thượng phẩm Tiên kiếm.

Hào Nam không dám sao lãng tinh thần, chăm chú nhìn vào thanh Tiên kiếm đang
phát ra hồng quang đầy trời, trong lòng vô cùng kinh ngạc đối với uy thế to
lớn của thanh Tiên kiếm kia đồng thời cũng cảm thấy vô cùng căm phẫn vì cho
đến lúc này Mai Hương vẫn chưa có ý định rút kiếm ra khỏi vỏ, đây chính là một
sự vũ nhục, xem thường đối thủ một cách trắng trợn.

Phía đối diện, Mai Hương mắt sáng như sao, tà áo phấp phới trong gió, phong
thái tuyệt thế, rung động lòng người. Kiếm quyết nơi tay nàng luân chuyển biến
đổi vô cùng kỳ ảo.

Chỉ thấy thanh Tiên kiếm theo đó bắn thẳng lên trời, hồng quang rực rỡ, sau đó
một tiếng Phượng gáy ngân lên.

Tiếng Phượng gáy cất lên lảnh lảnh, vang dội bốn phương, chấn động lòng người,
toàn bộ mây trắng trong vòng mười trượng đều bị chấn tan đi hết, phút chốc đã
biến mất hoàn toàn, không để lại chút dấu vết.


  • A! Đây chính là Phượng Hoàng Kiếm, thanh thượng phẩm Tiên Kiếm đã ngủ say
    trong Kiếm Trì hơn năm trăm năm qua.

Vũ Xuân Trường đứng bật dậy, thốt lên kinh ngạc.

Ông ta thất kinh cũng phải, Phượng Hoàng Tiên Kiếm là một thanh Tiên kiếm cực
kỳ nổi danh, có thể xếp trong Thập Đại Tiên Kiếm hàng đầu của Chánh đạo, tề
danh cùng với Âm Dương Song Kiếm của vợ chồng Quang Minh, uy lực vô cùng to
lớn.

Người không có tu vi cao thâm vững chắc thì không thể điều khiển thanh Tiên
kiếm này.

Hào Nam sau khi trông thấy Phượng Hoàng Kiếm bộc phát khí thế, hắn nào đâu dám
chậm trễ, Hoàng Nhật Kiếm bay múa điên cuồng lập tức bày ra bốn tầng kiếm võng
phòng ngự.

Chỉ thấy trong hàng vạn đạo hồng quang rực rỡ như một ngọn lửa diễm lệ, Phượng
Hoàng Kiếm từ trên trời bay xuống, cắm thẳng về phía Hào Nam, thanh thế thật
là hung hãn, có một không hai.

Hào Nam sắc mặt trầm trọng, trán đỗ mồ hôi, kinh sợ trước thanh thế dũng mãnh
của Phượng Hoàng Kiếm.

Chỉ thấy trong phút chốc, thanh Tiên kiếm ấy đã lao đến trước mặt.

Keng! Keng! Keng!

Liên tiếp nhiều tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, hàng trăm đệ tử Ba Vì tiên
phái chết lặng người, bốn tầng kiếm võng phòng ngự tưởng chừng như vô cùng
chắc chắn lập tức bị đánh tan tành.

Phượng Hoàng Kiếm trực tiếp giao tranh dữ dội với Hoàng Nhật Kiếm.

Ầm!

Âm thanh nổ vang như sấm lớn, ầm ầm vang lên, lấy hai thanh Tiên kiếm làm
trung tâm, một làn sóng xung kích vô hình bắn ra bốn phía xung quanh khiến cho
đám người xem đấu đứng dưới Võ đài như bị gió rát quất vào mặt.

Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà đồng thời thoái lui một bước, sắc
mặt hoảng hốt, choáng váng trước sức mạnh to lớn chưa từng thấy của Phượng
Hoàng Kiếm.

Sau một lát, sự hoảng hốt qua đi, mọi người lập tức dồn dập nhìn lên Võ đài,
chỉ thấy Mai Hương không biết từ lúc nào đã lui về cách Hào Nam một khoảng
cách, Phượng Hoàng Kiếm bay về được nàng nắm trong tay, ánh sáng trên đài tan
đi, sắc mặt Hào Nam xám ngắt như đống tro tàn.

Vũ Xuân Trường thở dài một tiếng, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Thân hình Hào Nam vẫn đứng vững, nhưng chưa qua mười tiếng đếm hắn đã phun về
phía trước một ngụm máu tươi, tay ôm lấy ngực, sắc mặt vô cùng đau đớn, không
thể chịu đựng thêm được nữa, ngã xuống bất tỉnh.

Mấy người đồng môn với Hào Nam bên Phù Vân Điện lập tức nhảy lên Võ Đài đỡ lấy
hắn, ánh mắt nhìn về phía Mai Hương có vẻ không cam lòng.

Phía trên đài cao, Vũ Xuân Trường nắm chặt tay, lạnh lùng truyền âm:


  • Giỏi cho Quang Minh ngươi! Tính toán thật hay, giấu diếm thật kỹ, Ngọc Tản
    Điện không ngờ lại có một kỳ tài như vậy, ta đã qua sơ xuất cho nên mới trúng
    phải mưu kế của ngươi!


  • Lão rùa bất tử! Đệ tử của ngươi không bằng người thì trách ai được, không
    phải là ngươi đang tính toán tìm cách nuốt lời đó chứ?


Quang Minh châm chọc nói.


  • Ngươi yên tâm! Ta sẽ phái người đem miếng Tụ Linh Mộc đó cho ngươi, lần này
    ta không đề phòng mà bị thua thiệt, lần sau ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Vũ Xuân Trường trừng mắt nói.


  • Cảm ơn ngươi! Lão rùa đi thong thả, không tiễn!

Quang Minh đắc ý.

Vũ Xuân Trường trông thấy bộ dạng vênh váo của Quang Minh thì trong lòng cực
kỳ tức giận, nhưng hắn vẫn cố nén, phì mũi một cái rồi dẫn theo chúng đệ tử
của Phù Vân Điện rời đi.

Lúc này, Mai Hương sau khi vái chào vị Trưởng lão làm giám khảo ở trên Võ đài
thì liền vận khởi pháp quyết, chân đạp một đóa mây trắng bay về lại phía trên
đài cao, tới trước mặt sư phụ.

Quang Minh nhìn về phía nàng, trên mặt lộ nét cười, hài lòng gật đầu khen
ngợi.

Mai Hương nhẹ nhàng thi lễ rồi theo Quang Minh rời đi.

Bình An há mồm đứng xem một bên, lúc này mới hoàn hồn sực tỉnh, ánh mắt nhìn
về phía bóng lưng Mai Hương tràn đầy vẻ kinh ngạc và thán phục.

Hắn thật không ngờ tới, tu vi của nàng vậy mà thâm diệu đến như thế, nghĩ tới
bản thân mình cứ mãi lẹt đẹt yếu ớt liền thở dài một hơi cảm thán.

Có điều rất nhanh Bình An đã tự chấn chỉnh tinh thần, hắn biết rõ Mai Hương
được như hôm nay thì ngoài tư chất ra thì còn nhờ vào tính cách kiên trì không
ngại gian khó của nàng.

Một người con gái yếu ớt trước kia còn có thể phấn đấu vượt qua nghịch cảnh
như thế vậy còn bản thân hắn thân là nam nhi thì thế nào?

Bình An âm thầm tự nói với bản thân về sau phải cố gắng chăm chỉ hơn nữa, hắn
không muốn bị nàng bỏ quá xa.

Sau khi đả thông tư tưởng xong, đầu óc thông thoáng ra hẳn, Bình An liền nhanh
chóng đi về Võ đài số một, nơi diễn ra trận đấu đầu tiên của mình.

Võ đài số một nằm mãi về phía Đông của quảng trường, nhìn quanh chỉ có lác đác
hai mươi mấy người, hầu như là đệ tử của Ngọc Hoa Điện, so với số người xem
thi đấu ở Võ đài số ba trong trận đấu của Mai Hương thì quả là một trời một
vực.

Trên đài đặt một cái ghế dài, một vị Trưởng lão râu tóc bạc phơ trông có vẻ
tiên phong đạo cốt chiễm chệ ngồi trên ghế, đây chính là vị giám khảo của Võ
đài này.


Ác Thần - Chương #26